Ngày lễ tình nhân rơi vào thứ năm. Tối hôm trước đó, như thường lệ, Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc gọi video với nhau suốt một khoảng thời gian khá dài.
Lúc đầu chỉ là tán gẫu những chuyện lặt vặt xảy ra trong ngày. Phần lớn thời gian là cô nói, anh lắng nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra vài lời góp ý mang tính xây dựng.
Đầu dây bên kia thỉnh thoảng vang lên tiếng lật giấy, anh vẫn đang bận làm việc.
Chợt nhớ ra buổi chiều có nhân viên cửa hàng quần áo gọi tới, Bùi Quan nói: “À đúng rồi, mai sẽ có người đến giao đồ đó anh.”
“Giao gì vậy?”
“Trước khi đi em có đặt may một bộ đồ, giờ họ vừa làm xong.”
Cô nói lấp lửng, không chủ động nói rõ đó là quà lễ tình nhân dành cho anh.
Thẩm Hành Trạc không hỏi thêm gì, anh chỉ khẽ đáp: “Anh biết rồi.”
Cả hai lại nói thêm vài chuyện vặt vãnh nữa, thấy cũng đã muộn, Bùi Quan chào anh một tiếng rồi chủ động ngắt cuộc gọi. Cô không có ý định nhắc đến việc ngày mai là lễ tình nhân.
Một phần vì biết anh bận, ngày làm việc mà phải đến Trân Hải thì thật sự không tiện. Một phần cũng là do lòng cô thật sự không nỡ để anh vất vả vì mình.
Không ai là không thích sự lãng mạn và những điều mang tính nghi thức. Cô cũng vậy, chẳng phải ngoại lệ.
Dù không thể hoàn toàn dửng dưng, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc bình thường có thể gặp được anh, chỉ riêng điều ấy thôi đã đủ vượt xa mọi cảm giác thỏa mãn mà các dịp lễ mang lại.
—
Sáng hôm sau, sau khi chỉnh trang xong xuôi và ăn sáng, Bùi Quan rời nhà đến phòng làm việc.
Vừa bước vào cửa, cô bất ngờ chạm mặt Trịnh Di Nam đang đi tới. Hôm nay Trịnh Di Nam trang điểm rất chỉn chu, khoác chiếc cardigan len màu rượu vang, cả người toát lên vẻ rạng rỡ khác thường.
Bùi Quan chủ động chào một tiếng: “Chào buổi sáng.”
Rồi nhìn bộ trang phục của cô nàng, mỉm cười hỏi: “Tối nay chị có buổi hẹn hò à?”
Trịnh Di Nam cũng cười: “Em nhìn ra rồi sao?”
“Rõ ràng thế mà.” Cả hai cùng bật cười.
Thời gian gần đây, Trịnh Di Nam vừa bắt đầu hẹn hò với một chàng trai kém tuổi. Hai người mới quen nhau chưa lâu đã nhanh chóng chìm vào lưới tình.
Bùi Quan từng gặp người đó hai lần. Ngoại hình sáng sủa, EQ cao, và quan trọng nhất là đối xử với Trịnh Di Nam cực kỳ tốt.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía chỗ làm việc.
“Hôm nay Thẩm tổng không đến Trân Hải đón em à?”
Bùi Quan khẽ lắc đầu: “Anh ấy bận việc cả tuần. Em không muốn anh phải vất vả chạy qua chạy lại chỉ vì em.”
Trịnh Di Nam nhìn cô, lắc đầu cười: “Em ấy à, đôi lúc hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.”
“Chỉ là nghĩ cho nhau thôi, không có gì to tát ạ.”
Trịnh Di Nam nheo mắt đầy ẩn ý, nhẹ thúc cùi chỏ vào tay cô: “Này Bùi Quan, hai chị em ta cá cược nhé?”
“Cược gì ạ?”
“Cược xem hôm nay Thẩm tổng có bất ngờ xuất hiện ở Trân Hải không.”
Bùi Quan không đáp, chỉ mỉm cười chuyển chủ đề: “Chị lo mà đi hẹn hò kìa, chúc hai người tối nay vui vẻ nhé.”
Sau khi chia tay với Trịnh Di Nam, Bùi Quan quay về chỗ ngồi, mở máy tính và toàn tâm toàn ý bắt đầu công việc.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Giữa trưa, đồng nghiệp rủ cô đi ăn. Vì vẫn còn việc dang dở, Bùi Quan nhẹ nhàng từ chối, dự định làm xong rồi xuống sau cũng không muộn. Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại mình cô trong phòng.
Chẳng bao lâu sau, Đoàn Tịnh Tầm từ văn phòng bước ra.
Nghe tiếng bước chân, Bùi Quan ngẩng đầu nhìn: “Anh đi ăn trưa ạ?”
Đoàn Tịnh Tầm gật đầu: “Còn cô, ăn chưa?”
“Chưa, tôi định lát nữa mới xuống.”
Anh ta không dài dòng, thẳng thắn nói: “Nghỉ đi, ra ngoài ăn với tôi.”
Bùi Quan định từ chối, nhưng nghe anh ta nói tiếp: “Công việc thì mãi không bao giờ hết. Nhưng cơ thể này là của cô.”
Cô khẽ thở ra, tắt máy, cầm điện thoại rồi đứng dậy: “Được, đi thôi.”
Trong thang máy, Đoàn Tịnh Tầm hỏi cô muốn ăn gì. Bùi Quan đáp: “Gì cũng được, anh cứ chọn.”
“Trịnh Di Nam đang ăn với bạn trai ở nhà hàng Nhật đối diện, hay là chúng ta sang đó?”
Cô bật cười: “Muốn làm bóng đèn sao?”
Anh ta liếc nhìn cô: “Còn có người khác nữa.”
Bùi Quan hơi nghi hoặc nhìn anh ta.
“Cô không xem nhóm à? Bạn trai cô ấy rủ thêm bạn đến ăn.”
Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, sóng vai đi về phía cửa. Trên đường, lúc dừng đèn đỏ, Bùi Quan mở điện thoại, lướt qua nhóm chat nội bộ của phòng làm việc.
Hơn nửa tiếng trước, Trịnh Di Nam từng nhắn trong nhóm rủ cô và Đoàn Tịnh Tầm cùng đi ăn, nói bạn trai cô ấy mời.
Bùi Quan nhanh chóng gõ một dòng: “Xin lỗi, giờ em mới thấy tin nhắn. Bọn em đang sang đó.”
Sáng nay Trịnh Di Nam chấm công xong liền ra ngoài gặp khách, cả buổi sáng không quay lại studio, nếu không thì lúc nghỉ trưa đã đến rủ trực tiếp rồi.
Ngay sau đó, Trịnh Di Nam nhắn lại: “Không sao, nhanh lên nha!”
Bùi Quan: “Okiii ~”
Đang định gõ thêm gì đó, khóe mắt chợt liếc thấy đám người bên cạnh bắt đầu rảo bước. Cô vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, thuận theo dòng người đi tới.
Chưa đi được mấy bước đã bị Đoàn Tịnh Tầm kéo tay giữ lại. Anh ta chỉ nói ngắn gọn: “Nhìn đường.”
Bùi Quan gật đầu, cất điện thoại, bật cười: “Đi thôi, họ đang chờ đấy.”
Đến nhà hàng Nhật, họ tìm được chỗ ngồi ở gần cửa sổ. Bùi Quan và Đoàn Tịnh Tầm chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.
Bạn trai của Trịnh Di Nam tên là Chung Kỳ, ngoại hình sáng sủa, gương mặt có nét thư sinh nhưng thần thái chững chạc hơn tuổi.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Đoàn Tịnh Tầm, cũng không hề rụt rè, bình tĩnh chào hỏi vài câu, sau đó nhanh chóng quay lại quan tâm Trịnh Di Nam, chăm sóc cô chu đáo từng chút một. Thấy Trịnh Di Nam rạng rỡ như vậy, Bùi Quan cũng thấy mừng thay.
Bỗng chốc chạm ánh mắt cô, Trịnh Di Nam cười trêu: “Bùi Quan, biểu cảm của em bây giờ khiến chị cảm giác như một bà mẹ đang vui mừng đến phát khóc.”
“Em là fan số một của hai người đấy nhé.”
Chung Kỳ liền tiếp lời đúng lúc: “Vậy thì tôi nhất định sẽ cố gắng, không để fan số một của mình có cơ hội chuyển fandom đâu.”
Bữa ăn diễn ra trong không khí rôm rả. Đang ăn, không biết ai khơi ra chuyện cưới xin.
Trịnh Di Nam quay sang trêu: “Đoàn tổng, chuyện cá nhân của anh định bao giờ mới giải quyết đây?”
Đoàn Tịnh Tầm liếc cô một cái: “Tạm thời chưa tính tới.”
“Tôi nghe nói tuần trước anh bị gia đình ép đi xem mắt đấy nhé?”
Chuyện này nghe có vẻ thú vị. Bùi Quan không kìm được, nghiêng đầu nhìn anh ta thêm vài lần, trong mắt đầy vẻ tò mò.
“Nguồn tin của cô không chuẩn lắm.” Đoàn Tịnh Tầm nhàn nhạt đáp.
“Thế tối chủ nhật tuần trước anh ăn tối với ai?”
“Khách hàng.”
Chủ đề này không kéo dài quá lâu, cả nhóm nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
Lúc Đoàn Tịnh Tầm vào nhà vệ sinh, Trịnh Di Nam ghé sát Bùi Quan, hạ giọng thì thầm: “Chị còn tưởng Đoàn tổng có tia hy vọng yêu đương cơ đấy, ai ngờ không phải.”
“Ai kể với chị vậy?” Bùi Quan hỏi.
“Chúc Nghiên Nghiên, cô gái bên phòng nhân sự. Tuần trước cô ấy đi ăn với bạn, thấy Đoàn tổng ngồi ăn với một cô gái, còn nói trông khá xinh. Ai ngờ chỉ là khách hàng.”
Tán gẫu đến đó, vì dính đến chuyện riêng tư của người khác, Bùi Quan cũng không hỏi thêm.
Lúc này điện thoại cô sáng màn hình. Là Thẩm Hành Trạc gọi đến bằng cuộc gọi thoại. Không mất thời suy nghĩ, cô lập tức trượt để nhận cuộc gọi.
Chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên giọng anh: “Em ăn trưa chưa?”
“Vâng… Em đang ăn, còn anh thì sao?”
“Vẫn chưa.”
Bùi Quan liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường gần đó: “Đã gần một giờ rồi, anh vẫn còn bận ạ?”
“Cũng không hẳn.”
Bùi Quan dịu dàng đáp một tiếng “ừm”, âm cuối hơi nhướng lên.
“Anh muốn ăn cùng em.” Thẩm Hành Trạc chậm rãi bổ sung.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim Bùi Quan bắt đầu đập nhanh hơn. Một dự cảm mãnh liệt trỗi dậy trong lòng cô.
“Anh đang ở đâu?”
“Dưới tầng phòng làm việc của em.” Anh đáp.
Bùi Quan khẽ hít một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Anh có muốn ăn đồ Nhật không? Em đang ăn gần đây, có thể mua thêm cho anh một phần.”
“Được.”
Cúp máy xong, Bùi Quan âm thầm thở ra một hơi nóng, đưa tay nhấn chuông gọi món để đóng gói mang đi.
Trịnh Di Nam từ đầu đến cuối đều nghe hết cuộc điện thoại, hứng thú kết luận: “Thấy chưa, sáng nay chị nói gì nào. Nếu cá với em thật, chắc chắn chị thắng.”
Bùi Quan thuận theo lời Trịnh Di Nam nói tiếp: “Sư tỷ đúng là nhà tiên tri, lợi hại thật.”
“Cảm ơn lời khen.” Trịnh Di Nam cười: “Nhưng nghiêm túc mà nói, chị đoán được không phải vì là tiên tri gì đâu.”
“Em hiểu ý chị.”
Sao cô lại không hiểu được chứ? Sự thiên vị của Thẩm Hành Trạc dành cho cô quá rõ ràng, rõ đến mức không cần đoán cũng thấy.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đem phần ăn đã đóng gói cẩn thận trao cho cô. Bùi Quan nhận lấy, cảm ơn rồi lễ phép chào tạm biệt mọi người, rời khỏi nhà hàng Nhật.
Trên đường đi đến chỗ anh, gió khẽ lướt qua mặt, có cảm giác như làn gió mang theo chút hơi ấm. Bước chân cô vô thức nhanh dần.
Xe của Thẩm Hành Trạc đậu ngay chỗ trống bên cạnh phòng làm việc. Qua lớp kính trong suốt, Bùi Quan nhìn vào trong xe. Anh ngồi ở ghế sau, như cảm nhận được ánh mắt rơi vào trên người mình, anh ngẩng đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau. Anh nhìn cô, trong mắt chỉ có duy nhất một người là cô.
Bước chân cô khẽ khựng lại, rồi cô tiến đến gần, mở cửa sau, cúi người ngồi vào. Trong xe mở sưởi hết cỡ, thoang thoảng hương xạ hương dịu nhẹ.
Cô đặt túi giấy lên ngăn phía trên chỗ để đồ, quay sang nhìn Thẩm Hành Trạc, phát hiện hôm nay anh ăn mặc hơi khác thường lệ.
Anh mặc bộ com lê đen mà cô tặng, kiểu dáng công sở, ve áo nhọn, hoạ tiết kẻ ô với thiết kế hai hàng khuy, chất vải dày, kết cấu là vải vicuna.*
*Vải được dệt từ lông lạc đà.
Cô nhìn anh vài giây rồi cảm thán: “Rất hợp với anh. Có vẻ mắt nhìn đồ của em không tệ.”
Thẩm Hành Trạc nhướng mày: “Quà lễ tình nhân sao?”
“Anh có thích không ạ?”
“Thứ em tặng, anh đều thích.”
Một câu nói mập mờ, rõ ràng như vậy, đủ để khiến không khí trong xe thêm nóng lên.
Bùi Quan nghe chính mình khẽ nói: “… Tối qua em cố ý tránh nhắc đến, thật ra là sợ anh bỏ dở công việc để chạy đến.”
“Anh biết.” Thẩm Hành Trạc đưa tay vuốt tóc cô. “Nhưng những ngày lễ quan trọng, anh sẽ không vắng mặt.”
Bùi Quan hơi ngả đầu ra sau, má nhẹ cọ vào lòng bàn tay anh: “Thẩm tiên sinh, nếu một ngày nào đó anh không còn đối xử tốt với em như bây giờ, chắc em sẽ không chịu nổi mất. Bởi vì điểm khởi đầu đã quá cao rồi.”
“Không có giả thiết đó.”
Bùi Quan khẽ cười: “Anh dùng bữa trước đã.”
Cô xé lớp niêm phong túi giấy, lấy hộp đồ ăn ra, mở phần sushi và tempura ra.
Đưa đũa cho anh, Bùi Quan nói: “Lúc nãy em ăn cùng mọi người ở nhà hàng Nhật, bạn trai của Trịnh Di Nam mời. Đoàn Tịnh Tầm cũng có mặt.”
“Ăn no chưa? Đang ăn lại bỏ ra tìm anh.”
“Ăn no rồi ạ.” Cô chống cằm nhìn anh: “Chủ yếu là muốn gặp anh nên không có tâm trạng ăn tiếp nữa.”
Hai người trò chuyện dăm ba câu. Trong suốt thời gian đó, Bùi Quan không làm gì khác, chỉ lặng lẽ nhìn anh ăn.
Anh ăn rất nho nhã, động tác ôn hòa. Đôi tay thon dài cầm đũa, các đốt ngón tay lộ ra sắc trắng, tạo nên vẻ yếu ớt lạnh lẽo đến kỳ lạ. Thật sự là một khung cảnh rất dễ chịu để ngắm nhìn.
Lặng lẽ thưởng thức vài phút, Bùi Quan chợt hỏi: “Tiểu Chung đi cùng anh ạ?”
“Ừ.”
“Anh ta đâu rồi?”
“Ra ngoài kiếm chỗ ăn rồi.”
“Khi nào thì anh về Thanh Xuyên?”
Thẩm Hành Trạc đặt đũa xuống, lấy một tờ giấy từ hộp khăn, chậm rãi lau miệng: “Rạng sáng.”
“… Có hơi gấp quá không anh?”
“Sáng mai anh có cuộc họp.”
Anh nói một cách cực kỳ bình thản, giống như đang nhắc đến chuyện vặt khiến Bùi Quan suýt tưởng lầm mọi chuyện đơn giản như thế thật. Nhưng thực tế không hề dễ dàng. Sao cô lại không biết điều đó chứ?
“Thẩm Hành Trạc, anh chờ em nhé.” Bùi Quan bỗng nhiên nói.
Anh không hỏi lý do, cũng chẳng hỏi cô muốn anh chờ điều gì. Chỉ kiên nhẫn trả lời: “Anh vẫn luôn ở đây.”
Không ai nói thêm gì nữa, hơi ấm trong không khí vẫn còn đọng lại.
Khi anh ăn xong, Bùi Quan dọn hộp đồ ăn, bỏ lại vào túi giấy, nói với anh: “Em lên trước đây, làm xong việc sẽ quay lại.”
Cô vừa xoay người định mở cửa thì đột nhiên bị anh nắm cổ tay giữ lại. Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên.
Thẩm Hành Trạc nhìn cô thật sâu: “Cứ thế mà đi sao?”
Ánh mắt Bùi Quan ngơ ngác nhìn anh rồi lập tức hiểu ra ý anh. Cô đưa tay khẽ kéo lấy chiếc cúc áo kẻ sọc trên áo vest của anh, nghiêng người tới, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh một cái.
Xong rồi, cô cười hỏi: “Vậy được chưa? Goodbye kiss.”
Thẩm Hành Trạc mở miệng, giọng nhàn nhạt: “Tạm chấp nhận. Tối nhớ bù lại.”
“Biết rồi… Vậy em đi nhé.” Trước khi xuống xe không quên dặn: “Phải nhớ em đấy.”
“Đi đi.”
Bước xuống xe, đúng lúc thấy Tiểu Chung đi tới từ phía xa. Cô khẽ gật đầu chào anh ta rồi quay đầu lại, thả túi giấy vào thùng rác gần đó, sau đó đi về phía phòng làm việc.
—
Công việc còn chất đống đang chờ xử lý. Quay lại chỗ ngồi, cô tranh thủ làm xong, xin phép Đoàn Tịnh Tầm rồi xách túi xuống lầu bằng thang máy.
Không biết từ lúc nào bầu trời bên ngoài đã âm u hẳn, như thể sắp đổ mưa. Tiết trời đầu xuân vẫn còn lạnh giá, không đến mức buốt thấu, nhưng gió vẫn sắc lẻm, xuyên qua da thịt.
Kéo lại áo khoác cho ấm, Bùi Quan sải bước nhanh về phía xe. Cô còn chưa đến gần, cách đó chừng hơn chục mét đã dừng chân lại vì trông thấy Thẩm Hành Trạc đang đứng đợi.
Anh nhìn về phía xa, tay kẹp một điếu thuốc, tựa người bên cạnh xe. Khói thuốc mỏng manh lượn lờ quanh gương mặt khiến đường nét góc cạnh lúc ẩn lúc hiện.
Không rõ biểu cảm của anh ra sao, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng, một dáng vẻ lặng yên như mặt hồ không gợn lại mang theo vẻ hiu quạnh đến khó tả.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Hành Trạc ngẩng đầu, nhìn sang. Đôi mắt ấy như đang nói: “Lại đây nào.”
Bùi Quan liền bước tới, không chút do dự.
Đứng trước mặt anh, cô bất chợt vươn tay, ôm lấy eo anh, áp má vào lồng ngực anh.
Khoé mắt thoáng thấy vài người đi đường ngoái nhìn, nhưng cô không bận tâm. Cô chỉ muốn ôm anh, thế thôi.
Tay cầm thuốc của Thẩm Hành Trạc khẽ nghiêng đi, để khói không bay vào cô.
Anh cúi đầu, nhìn gương mặt trắng ngần của cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Bùi Quan khịt khịt mũi, giọng hơi nghèn nghẹn: “Không sao cả… chỉ là đột nhiên rất muốn ôm anh thôi ạ.”
Thẩm Hành Trạc vòng tay ôm lấy eo cô: “Quan Quan.”
“Dạ?”
“Đồng nghiệp em đang ở đối diện kìa.”
Bùi Quan mở mắt, quay đầu nhìn sang bên kia đường, trước cửa tiệm cà phê có Trịnh Di Nhan và hai đồng nghiệp khác.
Cô chỉ xấu hổ trong chốc lát, rồi quay lại, ôm anh chặt hơn: “… Mặc kệ đi.”
Thẩm Hành Trạc khẽ cười, ngực anh rung lên nhè nhẹ. Anh dụi tắt điếu thuốc, bàn tay mang đồng hồ vòng ra sau gáy cô, áp cô sát vào: “Vậy thì mặc kệ.”
Cô ôm anh thêm một lúc rồi mới từ từ lùi lại, giữ một khoảng cách nhỏ.
“Ta đi chứ ạ?” Cô dịu dàng hỏi anh.
“Đi đâu?” Thẩm Hành Trạc cố ý hỏi ngược lại.
Bùi Quan ngước nhìn anh, dằn xuống lớp thẹn thùng trong lòng, không lảng tránh mà đáp thẳng: “Về nhà, nơi có giường.”
“Muốn rồi à?”
Bùi Quan mím môi, không tiện nói quá trắng trợn nhưng trong lòng đã sớm có câu trả lời.
Giống như trúng độc, cô thực sự rất khao khát anh. Khi ở trong xe, ngọn lửa anh khơi dậy vẫn còn âm ỉ chạy khắp cơ thể, đến giờ vẫn chưa nguôi.
Lực tay anh siết cổ tay cô, ánh mắt sâu hút như đáy giếng, mùi hương hổ phách pha gỗ tuyết tùng vương trên áo anh, cùng với họa tiết trên cúc áo vest… Mỗi một chi tiết ấy, chỉ cần nhớ lại đều khiến cô cảm thấy khó chịu vì nhung nhớ.
Cô im lặng, không trả lời. Thẩm Hành Trạc cũng chẳng vội, chỉ lặng im chờ đợi để sự im lặng ép cô phải gục ngã.
Thời gian chờ không kéo dài quá lâu. Biết mình không thể trốn được, Bùi Quan cuối cùng vẫn mở lời. Cô kiễng chân, ghé sát vào tai anh, khẽ nói: “Chú út, em rất nhớ anh.”
“Nhớ điều gì ở anh?”
Câu trả lời tiếp theo gần như là một hơi thở mơ hồ: “Nhớ tất cả, cả cơ thể anh nữa.”
Thẩm Hành Trạc mỉm cười, không nói thêm lời nào, kéo cô lên xe.
Phòng làm việc cách nhà cô không xa, chỉ hơn mười phút lái xe. Vừa bước xuống xe, mưa bất ngờ đổ xuống. Vì khoảng cách không xa, hai người không quay lại xe lấy ô.
Thẩm Hành Trạc cởi áo khoác, choàng lên vai cô, ôm lấy cô bước nhanh vào hành lang khu chung cư. Mưa không lớn, nhưng gió thổi khiến từng giọt nước bay tán loạn, vương lên người họ.
Bùi Quan trả lại áo khoác cho anh, tiện tay giúp anh lau những hạt mưa còn đọng lại trên vai nhưng có vài giọt đã ngấm vào lớp vải sơ mi.
Thẩm Hành Trạc nắm lấy tay cô, chặn lại hành động chưa làm xong, dắt cô đi về phía thang máy: “Về đã rồi tính.”
“Vâng.”
Về đến nhà, hai người thay dép ở cửa.
Bùi Quan định vào nhà tắm lấy khăn khô cho anh, nhưng vừa bước một bước đã bị anh kéo mạnh vào lòng.
Ngọn lửa ngấm ngầm cháy bùng lên. Họ vừa hôn vừa bước vào phòng tắm. Cô tháo từng chiếc cúc trên áo sơ mi của anh. Chiếc sơ mi màu xám ghi rơi xuống sàn phát ra âm thanh rất nhẹ. Đầu ngón tay cô cảm nhận được lớp ẩm ướt còn đọng lại trên mặt vải, là tàn dư của cơn mưa.
Cơ thể anh hơi lạnh, lòng bàn tay cũng vậy, nhưng mỗi lần chạm vào làn da cô đều để lại từng đốm lửa rực cháy.
Không rõ là ai bật đèn trong phòng tắm. Anh bế cô lên đặt lên bồn rửa mặt. Một lúc sau, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, th* d*c, hơi thở ấm nóng phả vào hõm cổ anh. Để giữ thăng bằng, cô buộc phải ôm chặt lấy anh, anh là tất cả cảm giác an toàn mà cô có.
Thời gian trôi thật chậm, cô đã sẵn sàng để đón nhận anh, nhưng anh lại dừng lại bất ngờ. Bùi Quan mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn anh, đang định hỏi lý do thì thấy trên ngón tay anh còn vương chút sắc đỏ.
Ngay giây sau, mặt cô đỏ bừng như máu sắp trào ra. Thẩm Hành Trạc không nói gì, xoay người mở vòi nước, rửa tay qua loa rồi bế cô vào buồng tắm, giúp cô làm sạch.
Sau khi xong xuôi, anh bế cô về phòng ngủ.
“Em có đau bụng không?” Đặt cô lên giường, anh hỏi.
Bùi Quan lắc đầu chậm rãi, khẽ nói: “… Có phải là làm anh cụt hứng rồi không?”
“Không đâu.” Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Anh đi tắm một chút.”
Bùi Quan nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng. Cô trở mình, cuộn chăn lại, yên tĩnh chờ anh trở ra.
Khoảng bốn mươi phút sau, Thẩm Hành Trạc trở lại phòng ngủ, trên người anh mặc một chiếc áo choàng tắm. Tóc anh đã được sấy khô một nửa, vài lọn xõa xuống trán, che khuất một phần lông mày.
Bùi Quan dịch người sang một bên, nhường chỗ cho anh nằm xuống.
Thẩm Hành Trạc ngồi xuống bên cạnh, tựa lưng vào đầu giường, vòng tay kéo cô vào lòng: “Có muốn em dùng tay giúp anh không?” Bùi Quan đột nhiên hỏi.
Thẩm Hành Trạc cúi mắt nhìn cô, không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Thật sự không cần ạ?”
“Không cần.” Anh khẽ nhéo vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay cô, giọng đều đều bổ sung: “Em nghĩ anh ở trong phòng tắm lâu như vậy là làm gì.”
Bùi Quan lập tức hiểu ra, không nhịn được bật cười: “…Xin lỗi anh, sau này em sẽ bù lại cho anh.”
Cô rúc vào trong lòng anh, nằm yên lặng một lúc, rồi nghe Thẩm Hành Trạc lên tiếng: “So với mấy tháng trước thì lần này đến sớm hơn.”
Biết anh đang nói đến chu kỳ của mình, Bùi Quan khẽ sững người: “Anh còn nhớ rõ hơn cả em.”
Thẩm Hành Trạc không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận: “Em buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
“Em vẫn ổn, chưa buồn ngủ lắm.” Cô thì thầm: “Hơn nữa em muốn ở bên anh lâu thêm chút nữa.”
“Nếu mệt thì cứ ngủ đi. Mai anh mới về, sẽ ở lại bên em.”
“Thật ạ?”
“Ừm.”
“Không ảnh hưởng công việc ạ?”
“Anh đã đổi cuộc họp sang hình thức online rồi.” Giọng Thẩm Hành Trạc rất nhẹ, như thể đang dỗ dành: “Nhìn em thế này, anh không nỡ rời đi.”
“Thật ra em không sao đâu… lần này không bị đau bụng.”
Thẩm Hành Trạc khẽ hôn vào đuôi mắt cô: “Nghe lời anh, ngủ trước đã.”
Bùi Quan không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong lòng cô có chút mâu thuẫn, vừa muốn anh ở bên lại không muốn vì mình mà anh lỡ dở chuyện quan trọng. Nhưng khi nghe anh nói sẽ ở lại, trái tim cô lại không kìm được mà vui sướng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cô bất giác khẽ gọi tên anh.
Anh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
“… Anh phải mãi mãi ở bên em đấy.”
“Anh hứa với em.” Anh đáp.