Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 85

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, trời đã gần xế chiều. Không thấy Thẩm Hành Trạc trong phòng ngủ. Qua khe cửa khép hờ, Bùi Quan nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách vọng ra từ phòng khách.

Cô không nằm lại trên giường quá lâu, tiện tay cầm váy ngủ đặt ở cuối giường mặc vào rồi bước xuống. Nắm lấy tay nắm cửa, cô mở cửa phòng. Ánh đèn trắng lạnh lẽo từ bên ngoài ùa vào khiến Bùi Quan phải khẽ nhắm mắt lại vì chói. Trong không khí thoang thoảng mùi sữa ngọt.

Khóe mắt liếc thấy cô bước ra, Thẩm Hành Trạc gập laptop lại, nói: “Trong bếp đang nấu bánh trôi rượu nếp, em có muốn ăn bây giờ không?”

Bùi Quan khẽ gật đầu: “Anh làm ạ?”

“Cũng không hẳn.” Thẩm Hành Trạc đứng dậy khỏi sofa, kéo tay cô đến ngồi bên bàn ăn: “Tiểu Chung mang tới, anh chỉ hâm nóng lại thôi.”

Sau khi để cô ngồi yên ổn, anh quay người đi vào bếp. Bùi Quan nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh vài giây rồi cũng đứng dậy, lặng lẽ bước theo.

Bếp ga vẫn đang mở, một nồi nhỏ bánh trôi rượu nếp được hầm lửa nhỏ trên bếp.

Bùi Quan đứng đó, nhìn anh tắt van gas, tiện miệng nói: “Mùi sữa đậm quá.”

“Có cho thêm sữa bò.”

Rời khỏi bếp, hai người trở lại bàn ăn.

Bùi Quan đưa tay nhận lấy chiếc thìa anh đưa, cúi đầu, múc một thìa nước dùng nhỏ đưa vào miệng. Vị ngọt dịu lan tỏa trên đầu lưỡi dần tan ra nơi vị giác.

Thẩm Hành Trạc ngồi đối diện cô, cầm hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn, chậm rãi châm một điếu.

Bùi Quan ngẩng lên nhìn anh, đang định mở lời trò chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Thẩm Hành Trạc liếc nhìn màn hình, ra hiệu cho cô cứ ăn trước rồi cầm điện thoại bước ra ban công.

Bùi Quan ăn liền mấy viên bánh, uống thêm vài ngụm sữa bò rồi đặt thìa xuống, không tiếp tục ăn nữa.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp nhàn nhạt của Thẩm Hành Trạc, hình như anh đang nói chuyện với ai đó về các chi tiết đầu tư, cô không định nghe kỹ. Cầm bát và thìa bước tới bồn rửa, bóp một ít nước rửa chén ra rồi từ tốn rửa sạch.

Rửa xong, cô cất bát đũa về tủ, đun ít nước nóng, pha một bình trà rồi bưng khay trà quay lại phòng khách. Anh vẫn chưa nói chuyện xong, Bùi Quan cũng không có định làm phiền. Cô yên lặng ngồi xuống sofa, chuẩn bị rót ít trà, đợi nguội rồi đưa cho anh.

Vô tình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy phía bên kia sofa đặt một khung tranh gỗ nguyên khối được đóng khung rất tinh xảo.

Động tác rót trà hơi khựng lại, Bùi Quan nghiêng đầu nhìn sang, khung tranh được bọc bằng giấy gói màu be, chỉ lộ ra hai góc.

Tò mò nổi lên, cô dứt khoát đặt ấm trà xuống, bước tới, tháo dây gói ra xem cho rõ. Không ngờ đó lại là một bản vẽ thiết kế mặt bằng nội thất.

Càng bất ngờ hơn, nơi góc bản vẽ có ký hiệu chữ ‘Thẩm’. Nét chữ quen thuộc vô cùng, bay lượn mà phóng khoáng, đúng là nét bút của anh. Không còn nghi ngờ gì, bản thiết kế này là do chính tay anh vẽ.

Đúng lúc này Thẩm Hành Trạc vừa kết thúc cuộc gọi. Bùi Quan dồn sự chú ý lại, ánh mắt rời khỏi bản vẽ, chuyển sang nơi anh: “Cái này là?”

“Là hình dáng ngôi nhà tương lai của chúng ta.”

Bùi Quan ngẩn người. Đầu ngón tay bấu nhẹ mép khung tranh trắng bệch ra. Bỗng nhiên cảm thấy thứ trong tay nặng trĩu. Vật trên tay bắt đầu mang theo ý nghĩa vượt xa vật chất vốn có của nó.

Cô không phải không biết anh đã mười năm rồi không động vào bút vẽ bản thiết kế nào. Ngày lễ tình nhân năm nay, anh dùng những hình dung của mình về tổ ấm vẽ thành bản thiết kế, tự tay trao tặng cho cô. Món quà này đủ khiến người ta rơi nước mắt.

Bùi Quan không đáp lại ngay, khóe mắt bỗng trở nên ấm nóng, tầm nhìn cũng dần nhòe đi. Bầu không khí được đẩy đến độ hoàn hảo. Lúc này, dường như nói gì cũng trở nên thừa thãi.

Bùi Quan khẽ thở ra một hơi dài, vừa bật cười vừa lau nước mắt, giả vờ nhẹ nhàng nói đùa: “So với món quà của anh thì quà lễ tình nhân của em có vẻ hơi lép vế rồi.”

Thẩm Hành Trạc lại chẳng nghĩ vậy: “Tấm lòng mới là quan trọng nhất.”

Một lúc sau, Bùi Quan đột nhiên lên tiếng: “Hồi trước nghe Dư Dư từng kể một vài chuyện về anh.”

“Chuyện gì thế?”

“Cậu ấy nói anh đã bỏ vẽ nhiều năm rồi.” Chuyển chủ đề, Bùi Quan nhẹ cụp mi mắt xuống, giọng mềm mại: “Em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thay đổi chỉ vì em.”

“Cũng không hẳn là bỏ, chỉ là mấy năm nay không còn tinh lực để đụng đến những thứ liên quan đến thiết kế.” Thẩm Hành Trạc bình thản nói: “Quan Quan, em chính là nguồn cảm hứng của anh.”

Sao có thể không cảm động vì lời này cho được? Bùi Quan nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên định, giọng nói nhẹ nhưng rõ ràng: “Em nhất định sẽ giữ gìn thật tốt.”

Thẩm Hành Trạc ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy vai cô, kéo cô tựa vào lồng ngực mình: “Còn một bản thiết kế nữa.”

“Hửm? Gì vậy ạ?”

“Ở trong phòng triển lãm.”

“Là căn phòng anh từng đưa em đến xem lần trước ạ?”

“Ừm.”

Bùi Quan ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh: “Sao lại đặt ở đó?”

Thẩm Hành Trạc giải thích đúng lúc: “Không phải em từng nói, muốn dựa vào năng lực của mình để trụ vững ở Trân Hải sao?”

Bùi Quan vẫn chưa hoàn toàn hiểu.

“Chờ đến ngày em làm được điều đó, bản thiết kế kia sẽ có ích. Đến lúc đó lấy ra cũng chưa muộn.”

Cuối cùng cô cũng hiểu, tay vòng qua vai anh, mỉm cười nói: “Phí thiết kế của anh phải tính thế nào đây?”

“Em nói xem.” Thẩm Hành Trạc dùng hai ngón tay nâng cằm cô, chậm rãi hỏi lại.

“Sau này từ từ trả.” Cô thì thầm bên tai anh: “Trả bằng cách khác.”

“Được thôi.”

Cô nằm trong vòng tay anh, ngây người một lát. Khi lấy lại tinh thần, Bùi Quan đan mười ngón tay vào tay anh, cúi đầu nghịch chiếc khuy măng sét trên tay áo sơ mi của anh, đây chính là món quà sinh nhật cô từng tặng anh. Cảm giác kim loại lạnh buốt truyền đến đầu ngón tay, rồi nhanh chóng trở nên ấm lên dưới làn da.

“Thẩm Hành Trạc.” Cô đột nhiên gọi anh.

Anh khẽ “ừm” một tiếng, siết nhẹ tay cô, không để cô tiếp tục nghịch ngợm.

“Anh biết không? Trước đây thầy Đỗ thường hay khen anh, nói anh là một nhà thiết kế kiến trúc rất có thiên phú.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Đồng thời cũng cảm thấy tiếc cho anh.”

“Không có gì đáng tiếc cả. Con đường là do chính bản thân mình lựa chọn.”

“Anh đã từng hối hận chưa?”

“Hối hận điều gì?”

“Hối hận vì năm xưa từ bỏ con đường thiết kế.” Bùi Quan khẽ hít một hơi, nói nhỏ: “Em cứ nghĩ… có lẽ cuộc sống hiện tại không phải điều anh thực sự mong muốn.”

Thẩm Hành Trạc hạ mắt nhìn cô: “Anh không có thói quen ngoái đầu nhìn lại nên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hối hận.”

Bùi Quan nhìn lại anh. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh mơ hồ hiện lên hình bóng chính mình.

Chưa kịp lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng tiếp lời: “Còn cuộc sống hiện tại có phải điều anh mong muốn hay không, anh có thể chắc chắn là có. Bởi vì em đã xuất hiện.”

Lời đáp ấy khiến Bùi Quan có phần ngạc nhiên. Không phải vì nội dung mà là cách anh biểu đạt nó bằng một cách chân thành, tựa như đang dốc hết ruột gan.

Trước đây anh rất hiếm khi nói với cô những điều như vậy. Hiện tại anh đã chủ động mở lòng cho cô cơ hội bước vào thế giới nội tâm sâu kín của mình.

Không kìm được, cô muốn ôm anh. Và chỉ một giây sau, cô đã làm theo cảm xúc thật sự đó. Cô siết chặt vòng tay ôm lấy anh, thì thầm trong hơi thở: “Có một điều em luôn tò mò.”

“Chuyện gì?” Thẩm Hành Trạc cũng ôm lại cô.

“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

Thẩm Hành Trạc khẽ cười: “Muốn biết thật sao?”

“Dạ… rất muốn.” Cô kéo nhẹ vạt áo anh: “Anh nói đi mà.”

“Anh từng nghĩ là lúc hai đứa mình chia tay lần đầu, tình cờ gặp lại ở bệnh viện.”

“… Từng nghĩ?” Cô bắt chước giọng điệu của anh, cười hỏi: “Vậy bây giờ là phát hiện ra điều gì mới rồi sao?” Vừa nói, cô vừa vô thức dịch người, áp sát vào anh hơn.

Thẩm Hành Trạc không trả lời ngay. Bàn tay còn lại đặt lên bụng cô: “Có đau không?”

Bùi Quan lắc đầu: “Cũng ổn ạ, không đau lắm… Anh còn chưa trả lời em mà.”

Tay anh luồn vào bên trong lớp váy ngủ, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô như muốn giúp cô dịu bớt cảm giác khó chịu.

Một lúc sau, Thẩm Hành Trạc chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên có thiện cảm với em là trong căn phòng tại Thường Nhan.”

Nghe anh nói, Bùi Quan lần theo dòng ký ức, tò mò hỏi: “Lúc em đi làm thêm ở khách sạn suối nước nóng ư?”

“Ừm.”

Trước đây, Thẩm Hành Trạc từng nghĩ mình thích cô là từ lần họ gặp lại ở bệnh viện sau khi chia tay. Hồi đó, cô cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, ánh mắt trống rỗng như nước chết. Nhưng rồi khi cô nhìn về phía anh, ánh mắt ấy thoáng lên một tia yêu thương, dễ dàng bị anh bắt được.

Từ khoảnh khắc đó anh bắt đầu bận tâm, dần dà chú ý nhiều hơn, cuối cùng mới nhận ra lòng mình đã nghiêng về cô.

Nhưng gần đây anh mới hiểu ra, có lẽ lần đó không phải là khởi đầu thực sự giữa hai người. Có lẽ từ rất lâu trước đó anh đã rung động.

Chính trong căn phòng tại Thường Nhan, khi cô tính toán thời gian anh còn ở lại bên cạnh cô, ánh mắt chân thành khi đó của cô là điều đã khiến anh cảm động. Khoảnh khắc ấy mới thật sự là điểm bắt đầu của mọi thứ.

Nghe anh kể xong, Bùi Quan trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười, cong cong đôi mắt nói: “Để em kể cho anh nghe một bí mật.”

Thẩm Hành Trạc hơi nhướng mày không lên tiếng, chờ cô nói tiếp.

“Thật ra… em cũng bắt đầu thích anh từ lúc trong căn phòng tại Thường Nhan.”

Ánh mắt hai người giao nhau, như thể có một luồng khí nóng bỏng, mập mờ đang âm ỉ lan ra. Bàn tay anh đang đặt trên bụng cô bỗng khựng lại, lòng bàn tay áp sát vào làn da cô không còn cử động.

Cảm nhận được sự thay đổi ấy, tim Bùi Quan khẽ loạn nhịp, một cảm giác vừa căng thẳng vừa hưng phấn trào lên không lý do.

Ánh mắt anh xoáy thật sâu, như thể giây tiếp theo sẽ nuốt chửng lấy cô.

Cả hai nhìn nhau trong im lặng khoảng mấy giây. Thẩm Hành Trạc là người lên tiếng trước, giọng khàn khàn, trầm thấp: “Tuần sau nhớ bù lại chuyện hôm nay còn dang dở.”

Bùi Quan ngẩn ra vài giây rồi hiểu ra ngay ý của anh, bật cười: “Thì ra… h*m m**n chưa được thỏa mãn là như thế này đấy à.”

Thẩm Hành Trạc liếc cô một cái, không đáp lại lời trêu chọc vừa rồi.

Hai người ngồi im lặng trên ghế sofa một lúc. Nghĩ đến việc anh vẫn chưa ăn tối, Bùi Quan khẽ cựa mình, muốn rời khỏi vòng tay anh để vào bếp xem trong tủ lạnh còn gì nấu được.

Vừa đứng dậy đã bị anh kéo lại lần nữa. Như thể đoán được ý định của cô, Thẩm Hành Trạc nói với vẻ hờ hững: “Không đói. Ở lại đây với anh một lát.”

Bùi Quan nhẹ gật đầu đồng ý, lại tựa vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, cùng anh lặng lẽ chờ thời gian chầm chậm trôi qua.

Ngoài trời vẫn mưa, từng giọt mưa rơi lộp độp trên cửa kính sát đất, phát ra âm thanh vang vọng. Trời đã sẩm tối, qua lớp kính phủ đầy nước thấp thoáng có thể thấy những ánh đèn neon rực rỡ và muôn ngàn ánh sáng từ các ngôi nhà.

Một khung cảnh yên bình, lặng lẽ mà ấm áp đến lạ.

“Thẩm Hành Trạc.”

“Ừ.”

“Anh có biết vì sao em lại thích anh vào đúng thời điểm đó không?”

Thẩm Hành Trạc cụp mắt nhìn cô: “Vì sao?”

Vì một cuộc họp bị trì hoãn mười lăm phút chỉ vì cô. Vì ly sữa nóng được mang đến tận phòng suite của anh tại Thường Nhan. Vì sự quan tâm âm thầm của anh. Vì vòng tay ấm áp ấy. Vì lời hứa rằng anh sẽ chủ động liên lạc.

“Vì đó là định mệnh.”

Bình Luận (0)
Comment