Đầu tháng năm, Bùi Quan xin nghỉ phép với Đoàn Tịnh Tầm rời Trân Hải quay về Thanh Xuyên, chuẩn bị trở lại trường để tham gia buổi bảo vệ khoá luận tốt nghiệp.
Vừa đáp xuống máy bay không bao lâu, lấy xong hành lý ký gửi, cô đã nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tri Dư và Tiểu Chung ở khu vực đón khách.
Cùng lúc ấy, Thẩm Tri Dư cũng nhìn thấy cô, vẫy tay gọi lớn: “Quan Quan, bên này!”
Bùi Quan nhanh chóng bước về phía họ: “Máy bay bị hoãn hơn một tiếng đồng hồ, xin lỗi nhé… để hai người phải chờ lâu.”
Thẩm Tri Dư tỏ ra không hề bận tâm: “Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp cậu, cậu không biết mình phấn khích đến mức nào đâu, chờ bao lâu cũng không sao hết.”
Tiểu Chung giúp cô kéo hành lý, cười phụ họa: “Đồng ý với cô ấy luôn.”
Bùi Quan bật cười: “Cuối tuần này mình mời hai người đi ăn nhé.”
Thẩm Tri Dư ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là cuối tuần? Tối nay đi luôn chứ?”
“Tối nay thì… chắc không tiện lắm.” Bùi Quan khéo léo từ chối: “Có người đang đợi mình rồi.”
Thẩm Tri Dư lập tức hiểu ra, lộ vẻ hứng thú: “Ồ… có hẹn với chú út của mình đúng không?”
“Bị cậu đoán trúng rồi.”
“Nhưng mà khoan đã, chú út không phải vừa mới ra nước ngoài khảo sát dự án à?” Thẩm Tri Dư quay sang nhìn Tiểu Chung. “Tôi nhớ anh nói tuần trước là chú ấy phải mấy ngày nữa mới về nước mà?”
Tiểu Chung giải thích: “Đúng là như vậy. Nhưng để kịp về hôm nay, Thẩm tổng đã làm việc tăng tốc mấy ngày liền, dồn hết công việc để xong sớm.”
“Thì ra là vậy.” Thẩm Tri Dư gật gù: “Vậy là chú ấy về rồi à?”
“Phải, đã về rồi.”
Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía tầng hầm giữ xe.
Lên xe, Bùi Quan hỏi Tiểu Chung: “Anh ấy vẫn đang họp sao?”
Vừa khởi động xe, Tiểu Chung gật đầu: “Vâng, công ty vừa có một tình huống phát sinh. Sáng nay tổng giám đốc vừa đáp xuống sân bay là đến thẳng công ty xử lý, đến giờ vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.”
Thẩm Tri Dư thò đầu từ ghế sau lên: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Tiểu Chung đáp: “Về Bổn Diên Thủy Loan trước.”
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi bãi đỗ, hòa vào dòng xe trên đường. Trên đường đi, Bùi Quan lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho Thẩm Hành Trạc, nói với anh rằng cô đã hạ cánh an toàn.
Về đến nơi, hành lý được đưa vào phòng. Sau khi chào hỏi, Tiểu Chung lại lái xe rời đi vì công ty còn việc gấp.
Thẩm Tri Dư khoác tay Bùi Quan kéo vào phòng khách: “Mình ngồi với cậu một lát rồi phải đi. Nãy hẹn đi xem phim với Trang Văn Nhất rồi.”
Bùi Quan nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy hai người định khi nào chính thức hẹn hò?”
“Chưa biết nữa, thật ra mình đang đợi anh ấy tỏ tình.”
Biết gần đây mối quan hệ của họ tiến triển rất nhanh, Bùi Quan bật cười: “Với tốc độ này thì chắc sắp rồi.”
“Thời gian trôi nhanh ghê luôn. Mình với anh ấy dây dưa lâu như vậy, lúc mình theo đuổi thì mãi chẳng lay chuyển được, thế mà đến khi mình buông tay rồi, anh ấy lại hối hận… Đúng là chuyện đời chẳng ai đoán được.”
Sau vài câu chuyện về bản thân, Thẩm Tri Dư chuyển chủ đề sang cô: “Quan Quan, cậu với chú út nhà mình định khi nào thì cưới đây?”
Bùi Quan suy nghĩ sơ qua rồi đáp: “Chắc là còn phải đợi thêm.”
“Mình hiểu mà, dù sao cậu cũng chưa tốt nghiệp. Nhưng mà chú ấy không sốt ruột sao?”
“Dường như anh ấy còn bình thản hơn mình nữa.” Bùi Quan mỉm cười. “Hiện tại như thế này cũng rất tốt, vẫn đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào.”
Thẩm Tri Dư lắc đầu, vẻ không hiểu nổi: “Con của chú hai nhà mình giờ đã biết đi rồi đấy, vậy mà chú ấy vẫn không gấp.”
Bùi Quan bật cười thành tiếng: “Anh ấy còn chưa qua độ tuổi sinh sản tối ưu đâu.”
“Cũng sắp rồi còn gì.”
“Sao cậu còn gấp hơn cả người trong cuộc thế?”
“Mình muốn nhanh chóng trở thành người một nhà với cậu mà.” Dừng lại một nhịp, Thẩm Tri Dư chợt nhớ ra điều gì, chuyển chủ đề: “Dạo trước lúc bọn mình về nhà ăn cơm, trong bữa tiệc gia đình, bà cố có nhắc đến cậu đấy.”
Bùi Quan hơi sững người: “Nhắc đến mình… thật sao?”
“Thật. Bà cố còn dặn chú út sớm đưa cậu về nhà, nói là lễ ra mắt đã chuẩn bị xong cả rồi.” Thẩm Tri Dư mỉm cười: “Quan Quan, cả nhà mình đều đang chờ đón cậu đến đó.”
—
Sau khi Thẩm Tri Dư rời đi, Bùi Quan lên lầu ngâm mình trong bồn tắm, muốn xua tan phần nào cảm giác mệt mỏi sau một ngày di chuyển đường dài.
Sấy khô tóc, cô bước ra khỏi phòng tắm, thoa kem dưỡng da mặt và sữa dưỡng thể như thói quen thường ngày.
Ban đầu định sẽ chợp mắt một lát, nhưng nằm mãi mà không thấy buồn ngủ, cô đành thay đồ chỉnh tề rồi xuống tầng.
Hôm nay dì Trần không có ở nhà. Theo lời tiểu Chung nói thì dì đã về quê cùng người thân đi chùa ăn chay và tụng kinh, vài hôm nữa mới quay lại.
Căn nhà rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình cô. Mở điện thoại, Bùi Quan lướt qua màn hình khóa, vào lại khung trò chuyện với Thẩm Hành Trạc trên wechat.
Tin nhắn cuối cùng là của cô gửi cách đây không lâu, một dòng tin nhắn ngắn ngủi báo rằng mình đã về đến nơi an toàn. Anh vẫn chưa kịp trả lời.
Vốn định hỏi anh tối nay muốn ăn gì, nhưng nghĩ đến việc anh đang bận cô cũng không gửi thêm tin nhắn nữa.
Ở phòng khách ngồi chờ hơn hai tiếng đồng hồ, đoán chừng anh sắp về, Bùi Quan ôm iPad đi thẳng vào bếp.
Tra công thức trên baidu, cô lục trong tủ lạnh lấy ra những nguyên liệu cần thiết rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Lần đầu làm món Tây, không tránh khỏi có chút lóng ngóng.
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh ngày mùng một Tết, lúc cùng Thẩm Hành Trạc đến nhà Đỗ Nghiêm Thanh dùng bữa. Khi đó, anh thong thả đặt miếng thăn bò đã ướp xong vào chảo nóng.
Động tác tao nhã, trình tự lưu loát, cảnh tượng ấy tựa như một thước phim điện ảnh được đóng băng lại ở một khung hình hoàn hảo. Cô từng nghĩ mình cũng có thể nắm bắt nhiệt độ khi áp chảo thịt giỏi như anh, nhưng thực tế chứng minh điều đó khó hơn tưởng tượng rất nhiều.
Khi miếng thịt bò thứ ba bị cháy xém, tiếng bước chân từ xa vang lên, mỗi lúc một rõ hơn. Thẩm Hành Trạc xuất hiện trong tầm mắt.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi trắng được ủi phẳng, khoác ngoài là chiếc áo măng tô mỏng màu đen vắt hờ nơi khuỷu tay. Chiếc ghim cài nơi ve áo phản chiếu ánh đèn, phát ra ánh bạc dịu nhẹ.
Anh liếc mắt nhìn về phía cô rồi thu lại ánh nhìn, bước đến ghế sofa cởi áo khoác vắt lên thành ghế, sau đó chậm rãi đi về phía cô.
“Em đang làm gì thế?” Anh cất chất giọng trầm nhẹ.
Bùi Quan nhìn thoáng qua thùng rác dưới chân, rồi nhìn anh, bật cười bất lực: “Lần đầu tiên em nghi ngờ năng lực nấu nướng của mình đấy.”
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn theo tầm mắt cô, nói: “Để anh làm.”
Thấy anh tháo khuy tay áo sơ mi, chuẩn bị xắn ống tay áo, Bùi Quan kịp thời ngăn lại: “Em muốn tự làm.”
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, trong mắt ánh lên chút thú vị.
“Anh dạy em nhé?” Cô khẽ nũng nịu.
“Được.”
Thẩm Hành Trạc rửa tay xong, đứng sau lưng cô, cúi đầu quan sát gương mặt trắng mịn nghiêng nghiêng của cô: “Chỗ nào không hiểu?”
Bùi Quan mở iPad, đưa cho anh xem video dạy nấu ăn: “Em làm theo video hướng dẫn, nhưng cảm giác phần thịt nấu ra không đạt độ chín và kết cấu như mong muốn.”
“Đã ướp gia vị trước chưa?”
“Em ướp bằng tiêu đen với muối biển rồi.”
Anh đưa tay vòng qua eo cô, tắt iPad, đẩy nó sang bên cạnh.
“Cầm lấy dao trước.” Anh nói một cách thong dong.
Bùi Quan nghe theo, nắm lấy chuôi dao. Lòng bàn tay anh lạnh lạnh nhanh chóng phủ lên, dẫn dắt lực tay cô, cùng nhau cắt miếng thịt bò đã rã đông. Họ cắt từng miếng thịt dày khoảng hai phân rồi dùng sống dao đập đều trên bề mặt để làm thịt mềm.
“Lần sau nhớ dùng dầu ô-liu làm nóng chảo trước khi cho thịt vào.” Anh giảng giải từng bước với giọng điệu bình thản nhưng không hề hời hợt.
“Tốt nhất là nên lấy thịt bò ra để ở nhiệt độ phòng khoảng nửa tiếng trước khi áp chảo, như vậy mới đảm bảo được hương vị thơm ngon nhất.”
Anh vừa hướng dẫn vừa thực hiện, giọng nói trầm thấp kèm theo hơi thở nóng ấm phả vào gáy cô. Từng đợt từng đợi tê rần mềm mại nối tiếp truyền thẳng vào cơ thể cô khiến cô khó mà tập trung nổi.
Bùi Quan khẽ run hàng mi, theo phản xạ định tránh đi, nhưng lại bị anh ôm trọn trong vòng tay, không còn đường lui.
Cúi đầu nhìn là đôi bàn tay trắng sáng mang sắc lạnh của anh, những đường gân xanh nổi lên, đốt ngón tay thon dài, nước vẫn còn đọng lại trên mu bàn tay anh, chiếc đồng hồ chưa kịp tháo ra như một món trang sức hoàn mỹ.
Tâm trí cô như bị kéo đi, chẳng còn để ý đến những ‘kiến thức’ anh vừa truyền dạy. Cô nghiêng đầu, ngẩng mặt lên nhìn anh, bất chợt hỏi: “Thẩm Hành Trạc, anh có khuyết điểm gì không vậy?”
Anh cúi đầu nhìn lại cô, không trả lời ngay.
Cô tiếp tục, như tự lẩm bẩm: “Thật khó tưởng tượng được có việc gì mà anh không giỏi cả.”
“Không ai sinh ra đã giỏi cả.” Anh đáp.
“Chính vì vậy em mới thấy ngưỡng mộ, anh thực sự rất tự giác.”
Cô tự thấy bản thân cũng thuộc kiểu sống có kỷ luật, nhưng nếu so với anh, quả thực là một trời một vực.
Ví như việc anh luôn kiên trì chạy bộ mỗi sáng, hay việc anh cống hiến cho công việc suốt bao năm không hề xao nhãng và cả cách anh đối đãi với chuyện tình cảm.
“Anh có bao giờ cảm thấy áp lực, mệt mỏi không?” Cô bất chợt hỏi.
Từ nhỏ, Đỗ Nghiêm Thanh đã dạy cô một đạo lý: nghiêm khắc với bản thân thì tốt, nhưng cũng phải biết tận hưởng cuộc sống. Nhưng đạo lý đó hình như không mấy áp dụng được với Thẩm Hành Trạc, ít nhất là theo những gì cô từng thấy ở anh. Anh gần như chưa bao giờ bộc lộ sự thư thái, thảnh thơi ra bên ngoài.
“Nghĩ nhiều lúc còn nhỏ. Sau khi trưởng thành thì không.” Anh trả lời.
“Vậy làm sao để anh giải tỏa được?”
“Tự mình tiêu hóa.”
Bùi Quan bất giác cảm thấy xót xa. Cô thực sự không tưởng tượng nổi, khoảng thời gian đó anh đã phải gồng gánh một mình như thế nào để vượt qua.
Cuộc trò chuyện dần nghiêng về sắc thái trầm lặng, có phần nặng nề. Cô gượng cười, cố gắng pha chút đùa cợt: “Đôi khi giải tỏa h*m m**n cũng là một cách xả stress mà.”
Anh nhướng mày: “Ví dụ?”
“… Xem phim kiểu… đó?”
“Lần sau thử xem.” Thẩm Hành Trạc lạnh nhạt bổ sung: “Em xem cùng anh.”
Cô lập tức phản đối: “… Em không xem.”
“Không đến lượt em quyết.” Anh liếc nhìn cô: “Em là người mở lời trước đấy.”
“Không phải em.” Cô vờ ngớ ngẩn: “Anh có bằng chứng gì không?”
Thẩm Hành Trạc bật cười, tiếng cười mang theo chút trầm khàn, nửa trêu ghẹo, nửa mê hoặc khiến tim người nghe khẽ rung lên.
“Anh đói chưa?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Em muốn làm gì?”
Bùi Quan cong môi cười, đặt con dao trong tay lên thớt, xoay người, kiễng chân lên hôn anh.
Thẩm Hành Trạc dùng một tay ôm lấy eo cô, đỡ lấy cơ thể cô suýt ngã nhào về phía trước, tay kia đặt lên sau ót, kéo cô lại gần hơn để nụ hôn sâu hơn nữa.
Anh rất cao. Đứng kiễng chân quá lâu, Bùi Quan bắt đầu thấy mỏi, người khẽ động đậy để tìm vị trí dễ chịu hơn.
Cử động nhỏ ấy lập tức bị anh nhận ra. Chỉ một giây sau, cô đã bị anh bế bổng lên, đặt ngồi lên mặt bàn bếp lạnh mát.
Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu, lâu đến mức khiến cô có cảm giác như mình sắp không thể hô hấp nổi. Mãi đến khi cảm thấy đôi môi sắp tê rần, anh mới từ từ buông cô ra.
Bùi Quan tựa đầu vào vai anh, vùi mặt vào nơi đó, tham lam hít hà hương gỗ dịu nhẹ từ cơ thể anh lẫn bầu không khí tươi mới xung quanh mình.
Phải mất một lúc sau cô mới lấy lại được nhịp thở ổn định, như bỗng nhớ ra điều gì đó, cô bất giác thốt lên: “Anh có thích trẻ con không ạ?”
Thẩm Hành Trạc hơi dừng lại: “Sao thế?”
“Không có gì… Em chỉ đang nghĩ, nếu có một đứa bé luôn ở bên anh, thêm một người cùng em yêu thương anh thì có lẽ sẽ bù đắp được phần nào sự cô đơn và tổn thương anh từng trải qua.”
Anh không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ ôm cô chặt hơn.
“Giá mà em sinh sớm vài năm…” Bùi Quan khẽ cười, giọng khô khốc, mang theo chút nuối tiếc. “Như vậy thì chúng ta đã có thể gặp nhau sớm hơn rồi.”
“Gặp bây giờ cũng chưa muộn.” Anh đáp, giọng rất đỗi dịu dàng.
Một lúc sau, Bùi Quan ngẩng đầu, điều chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em có chuyện này muốn bàn với anh.” Giọng cô mềm nhẹ, chậm rãi.
“Em nói đi.”
“Lúc nào rảnh… anh đưa em về ra mắt gia đình nhé, được không anh?”
Thẩm Hành Trạc nhìn cô thật sâu, hồi lâu sau mới hỏi lại: “Em suy nghĩ kỹ rồi?”
“Dạ, nghĩ kỹ rồi.”
Vì bóng ma quá khứ vẫn còn đọng lại, suốt một thời gian dài cô luôn tránh né không muốn đối mặt với việc đó.
Anh hiểu rõ điều đó cho nên chưa bao giờ chủ động nhắc đến, càng không ép buộc cô. Anh cho cô đủ thời gian, đủ khoảng trống để lựa chọn và đưa ra quyết định.
Trong âm thầm, anh cũng đã làm rất nhiều việc vì cô, bao gồm cả việc hòa giải những khúc mắc vô hình giữa cô và gia đình anh. Cô không muốn phụ lòng một người đàn ông tốt như vậy. Cô cũng muốn đứng bên anh, cùng anh gánh vác mọi thứ.
“Đợi em bảo vệ xong luận văn nhé.” Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, dịu dàng vuốt sang sau tai.
“Vậy thì… cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.” Bùi Quan mỉm cười: “Em phải tranh thủ chuẩn bị thôi.”
“Chuẩn bị gì?”
“Quà tặng cho bà.”
“Em đến là được rồi.”
Cô lắc đầu thật khẽ: “Tính chất khác nhau mà. Cái gì nên chuẩn bị thì vẫn nên chuẩn bị… Bà đã lớn tuổi rồi, làm vậy biết đâu có thể khiến bà vui một chút.”
“Có cần anh giúp chọn không?”
“Không cần ạ, em tự chọn được mà.”
Cô khẽ nói, mắt nhìn anh sáng trong: “Thẩm Hành Trạc, em muốn trở thành người có thể đứng trước mặt anh, thay anh che gió chắn mưa.”
Cô biết, nhất định mình sẽ làm được.