Trước khi mùa đầu hạ chính thức tới, Bùi Quan đã thuận lợi hoàn thành buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp của mình.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, trời đổ mưa rào từ sáng sớm, nhưng không lâu sau mây tan, trời lại trong xanh.
Bùi Quan và Thẩm Tri Dư thay xong lễ phục tốt nghiệp trong ký túc xá, cùng nhau ra sân trường, đợi các bạn cùng lớp tới đông đủ rồi chụp ảnh chung. Tiết Nhất Nhuỵ và Chu Nghiên nhanh chóng tới nhập hội.
Đứng dưới tán cây trò chuyện cùng mọi người được một lúc, Thẩm Tri Dư nhận cuộc gọi, ra hiệu bằng ánh mắt với Bùi Quan rằng cô ấy phải đi trước một lát. Bùi Quan gật đầu, nhận lấy túi xách Thẩm Tri Dư đưa, đứng tại chỗ chờ cô quay lại.
Tiết Nhất Nhuỵ nhẹ chạm vào cánh tay Bùi Quan, tò mò nói: “Quan Quan, mình dám cá luôn, chắc chắn là điện thoại của Trang Văn Nhất.”
Bùi Quan khẽ đáp: “Thật ra mình cũng nghĩ vậy.”
“Nếu không có gì bất ngờ, chắc Trang Văn Nhất đến trường để cùng cậu ấy dự lễ tốt nghiệp tối nay rồi.”
Bùi Quan không phủ nhận, cũng không đồng tình.
“À đúng rồi Quan Quan” Chu Nghiên ở bên cạnh quay sang hỏi cô: “Tối nay cậu lên sân khấu nhận giải sinh viên ưu tú của khoa mình, bài phát biểu chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Gần xong rồi.”
“Mình còn đặc biệt mượn máy quay của đàn em bên phòng truyền thông nữa đấy, đảm bảo quay cậu thật xinh đẹp luôn, kiểu tiên nữ giáng trần, độc nhất vô nhị!” Chu Nghiên giơ ba ngón tay lên trời, giả vờ trịnh trọng thề thốt.
Bùi Quan bị dáng vẻ nghiêm túc pha lém lỉnh của cô chọc cười, thuận miệng đáp lại.
Hơn mười phút trôi qua, bạn bè đến gần như đã đầy đủ. Thẩm Tri Dư cũng vội vàng quay lại, bên cạnh là Trang Văn Nhất tay cầm bó hoa. Hai người sóng bước bên nhau, trông vô cùng xứng đôi.
Lại đợi thêm chốc lát, thầy phụ trách lớp thấy đã đủ người, liền gọi mấy nam sinh trong lớp lên thư viện tầng hai bê vài chiếc ghế cho các lãnh đạo nhà trường ngồi.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, mọi người đứng theo đội hình dưới ánh nắng, ghi lại khoảnh khắc đẹp của thanh xuân.
Chụp ảnh xong, Bùi Quan chủ động chào hỏi Trang Văn Nhất, sau đó bị Thẩm Tri Dư kéo ra bãi cỏ giữa sân trường. Tiết Nhất Nhuỵ và Chu Nghiên đi mua đồ uống mát ở siêu thị xong cũng tới nhập nhóm.
“Trang Văn Nhất, giúp bọn em chụp tấm ảnh chung nhé!” Thẩm Tri Dư hớn hở nói với anh.
“Được, đưa điện thoại đây.” Trang Văn Nhất mỉm cười nhận lời.
Thẩm Tri Dư ngoan ngoãn đưa máy.
“Mật khẩu là gì?”
“Ngày bọn mình gặp nhau lần đầu.” Không chút do dự, Thẩm Tri Dư buột miệng nói ra.
Trang Văn Nhất hơi sững người, không nói gì thêm, trực tiếp mở khoá màn hình. Khoảng thời gian sau đó, bọn họ thay phiên nhau tạo dáng, đi khắp mọi ngóc ngách sân trường để chụp ảnh.
Ở vài bức ảnh cuối, bốn người tháo lễ phục tốt nghiệp, để lộ đồng phục JK giống nhau, sơ mi trắng kết hợp váy xếp ly xanh đậm, cổ áo thắt nơ cùng màu với váy.
Đến khi rảnh rỗi lại đã là hơn một tiếng sau. Thẩm Tri Dư và Trang Văn Nhất có hẹn nên rời đi trước.
Bùi Quan cùng Tiết Nhất Nhuỵ và mấy người nữa đi về ký túc xá. Trên đường, cô nhận được cuộc gọi từ Thẩm Hành Trạc hỏi cô đang ở đâu. Cô trả lời rằng mình sắp về đến ký túc xá rồi.
Định bụng hỏi anh đang làm gì, cô vô tình ngẩng đầu lên bỗng bắt gặp một dáng người cao ráo quen thuộc xuất hiện trước cổng trường.
Bùi Quan sững lại, bật cười qua ống nghe: “Hay là… để em đoán xem anh đang ở đâu nhé?”
Như thể cảm nhận được ánh nhìn dán lên mình, Thẩm Hành Trạc ngẩng đầu nhìn lại. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau. Anh thuận theo lời cô, nói: “Anh đang ở đâu?”
“Trên đường đến… chúc em tốt nghiệp vui vẻ.”
Thẩm Hành Trạc không tiếp tục bước tới mà đứng chờ bên lề đường, gọi cô: “Quan Quan, qua đây.”
Bùi Quan đáp nhẹ một tiếng: “Vâng”.
Cúp máy, cô đưa áo lễ phục trên tay cho Tiết Nhất Nhuỵ, nói với các bạn: “Chắc là không thể ăn trưa với các cậu được rồi.”
Tiết Nhất Nhuỵ đưa tay nhận lấy, trêu chọc: “Biết rồi biết rồi, mau đi đi. À mà… tối cậu định về lúc nào?”
“Hiện tại vẫn chưa chắc.”
“Vậy bọn mình giữ chỗ trước cho. Nhớ tới hội trường sớm chút nhé, bên đó có thể sẽ tập dượt lại quy trình lễ tốt nghiệp.”
“Ừ, mình biết rồi.”
Cô nhanh chân bước đến chỗ Thẩm Hành Trạc, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại đột nhiên đến đây?”
“Còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Hửm?”
“Gây bất ngờ.”
Bùi Quan bật cười, chủ động nắm lấy tay anh: “Hôm nay Thẩm tổng dành nguyên ngày cho em rồi đúng không?”
Khóe môi Thẩm Hành Trạc nhếch lên: “Ừ. Cả ngày đều cho em.”
“Vậy tiếp theo anh có kế hoạch gì chưa?”
“Em muốn làm gì?”
Bùi Quan nghĩ ngợi vài giây: “… Em đột nhiên rất muốn dắt anh đi dạo một vòng quanh trường.”
Thẩm Hành Trạc đương nhiên không có ý kiến gì, anh nắm tay cô, bắt đầu cùng cô đi dạo quanh sân trường.
Lúc gần trưa, mặt trời lên cao, nắng gắt. Bất giác, Bùi Quan nghiêng đầu nhìn anh một cái. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, ánh nắng chiếu lên đường nét cơ thể khiến toàn thân anh như phủ một tầng sáng ấm áp, làm dịu đi khí chất lạnh lùng thường ngày khiến người ta không nhịn được mà muốn lại gần thêm lần nữa.
Đúng lúc sinh viên tan học, người đi lại đông đúc, xung quanh náo nhiệt vô cùng. Không rõ là do anh quá nổi bật hay vì lý do nào khác, ánh mắt xung quanh thi thoảng lại dừng trên người anh.
Bất chợt, một ý nghĩ thoáng qua, Bùi Quan bật cười hỏi: “Anh thấy hôm nay tụi mình ăn mặc có giống đồ đôi không?”
Thẩm Hành Trạc nhìn lướt qua bộ đồ của cô, ánh mắt dừng ở chiếc dây buộc tóc trên túm tóc đuôi ngựa của cô, chậm rãi nói: “Giống thầy trò hơn.”
Giọng điệu anh thản nhiên, nhưng vẫn khiến người nghe dễ dàng suy diễn. Bùi Quan hơi nín thở, bất chợt dâng lên chút cảm xúc nghịch ngợm, ngón trỏ khẽ vẽ một vòng trong lòng bàn tay anh: “Thầy Thẩm?”
Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô, nửa cười nửa không: “Để tối gọi.”
Dù sao cũng không phải đối thủ của anh. Tai Bùi Quan khẽ đỏ lên, lập tức đánh trống lảng, đổi chủ đề sang chuyện khác.
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến gần hồ nhân tạo. Bùi Quan kéo anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên hồ, nhẹ giọng thở dài: “Thoắt cái đã bốn năm rồi, nhanh quá.”
“Luyến tiếc nơi này hả?”
“Một chút ạ.” Bùi Quan đáp khẽ: “Cũng có chút tiếc nuối.”
“Tiếc gì?”
“Tiếc là chưa từng chậm lại để ngắm kỹ cảnh sắc của ngôi trường.”
Đúng lúc ấy, một cặp đôi sinh viên đi ngang qua trước mặt, Bùi Quan thuận miệng nói thêm: “Nếu không có những chuyện rối ren với nhà họ Kỷ, nếu cứ sống bình thường như bao người, em có lẽ cũng sẽ yêu một người trong thời đại học, sau khi tốt nghiệp tìm công việc ổn định, kết hôn, sinh con… rồi bình lặng sống hết đời.”
Ban đầu, cô cũng không cảm thấy những lời này có gì đặc biệt. Cho đến khi Thẩm Hành Trạc chậm rãi nhắc lại: “Yêu một người trong thời đại học.”
Giọng anh nhẹ nhàng, có phần lặng lẽ.
Bùi Quan khẽ ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, cố gắng chữa lại, làm nũng: “Em chỉ nói là nếu như thôi mà.”
“Vậy… em cảm thấy tiếc ư?”
“Anh ghen rồi ạ?” Bùi Quan bật cười, dỗ dành: “Tiếc mà em nói đâu phải vì chưa từng yêu ai trong thời đại học đâu.”
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô. Biết anh không thực sự ghen, Bùi Quan không tiếp tục trêu chọc, tựa đầu lên vai phải của anh, nghiêm túc nói: “Chú út, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã giúp em tìm lại chính mình.
Thẩm Hành Trạc không đáp lời, ngón tay khẽ chạm vào bên tai cô, như một cách âm thầm vỗ về. Cả hai không nói gì thêm, chỉ yên lặng cảm nhận nhịp thở của nhau.
Một lúc sau, Bùi Quan cảm thấy hơi khát, định ra cửa hàng tiện lợi gần đó mua chai nước, tiện hỏi: “Anh có muốn em mua giúp không?”
Thẩm Hành Trạc đáp: “Không cần đâu.”
“Vậy em đi chút rồi quay lại nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Bùi Quan đứng dậy, tiện tay vuốt lại nếp váy, chậm rãi bước về phía cửa hàng. Vài phút sau, cô đi ra, trên tay cầm một chai nước khoáng để ở nhiệt độ thường.
Vừa bước được vài bước, cách Thẩm Hành Tạc chừng bảy, tám mét, cô bất ngờ bị một người chắn đường.
Bùi Quan đứng lại, nhìn nam sinh trước mặt, lịch sự hỏi: “Bạn học, có chuyện gì sao?”
Chàng trai có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi cổ:
“À… lúc nãy ở trong cửa hàng, mình xếp hàng ngay sau bạn để thanh toán.”
Bùi Quan ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao vậy?”
“Bạn… có thể cho mình xin wechat được không?”
Lời nói quá trực tiếp, Bùi Quan lập tức hiểu ra ý. Cô nhẹ nhàng từ chối: “… Xin lỗi, tôi có chồng rồi.”
“Bạn… kết hôn rồi?” Chàng trai sửng sốt.
“Cũng sắp rồi.”
“À… xin lỗi… đã làm phiền bạn.”
“Không sao, tạm biệt.”
Chờ đối phương rời đi, Bùi Quan quay lại ngồi lên ghế.
Ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Thẩm Hành Trạc, nghe anh chậm rãi nhận xét: “Rất thành thạo.”
Bùi Quan ngửa đầu uống một ngụm nước, bật cười: “Em học từ thầy Thẩm đó.”
Tối giao thừa năm ấy, ở biệt viện nhà họ Thẩm, cô tình cờ nghe thấy anh từ chối lời tỏ tình của người khác.
Khi đó không nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại, trong lòng lại dấy lên một cảm giác vi diệu như thể… mọi thứ đều là duyên định.
Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm, đứng dậy, kéo cô đứng theo: “Đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Ăn trưa trước rồi về Trung Cốc.”
Bùi Quan vặn nắp chai, cất nước vào túi: “Lâu rồi em chưa về đó.”
“Tiểu Chung vẫn cho gọi người đến dọn dẹp thường xuyên.”
“Em biết.” Bùi Quan ghé sát tai anh, từng chữ rõ ràng: “Ý em là… lâu rồi em chưa cùng anh về đó.”
Trung Cốc là nơi cất giữ rất nhiều ký ức giữa hai người họ. Dù khi xưa mối quan hệ giữa họ còn chưa rõ ràng, nhưng những kỷ niệm đó vẫn tồn tại một cách chân thật, thậm chí đã ăn sâu vào tận xương tủy. Thật sự rất nhớ.
Xe của Thẩm Hành Trạc đỗ ở bãi đỗ ngoài trời trước cổng trường. Thấy họ quay lại xe, Tiểu Chung người tài xế đang lim dim lập tức điều chỉnh ghế lái, ngồi thẳng dậy, lịch sự hỏi họ muốn ăn trưa ở đâu.
Thẩm Hành Trạc không trả lời, để cô toàn quyền quyết định. Bùi Quan suy nghĩ một chút, rồi báo địa chỉ một nhà hàng Trung ở cách trường vài cây số.
Dùng bữa xong, Tiểu Chung đưa họ về Trung Cốc, còn bản thân thì lái xe đi loanh quanh gần đó, giết thời gian.
Vừa bước vào nhà không bao lâu, Bùi Quan bắt đầu thấy buồn ngủ liền kéo Thẩm Hành Trạc lên giường ngủ trưa cùng mình.
Không cần đặt báo thức vì cô biết chỉ cần có anh ở đó, anh sẽ gọi cô dậy vào thời điểm thích hợp. Tựa vào lồng ngực anh, tìm một vị trí dễ chịu, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Còn chưa đến ba tiếng nữa là lễ tốt nghiệp bắt đầu, Bùi Quan bị đánh thức bởi một cuộc gọi thoại. Là Tiết Nhất Nhuỵ gọi đến, nhắc cô về thời gian cụ thể buổi tổng duyệt.
Nói dăm ba câu, Bùi Quan cúp máy, xoay người, nhắm mắt lại, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Không chợp mắt lại được, cô cũng không cố ép mình phải ngủ nữa.
Thẩm Hành Trạc vẫn chưa ngủ, anh đang tùy ý lật xem một quyển tạp chí, thấy cô chống tay ngồi dậy, liền hỏi: “Không ngủ nữa sao?”
Bùi Quan xoa thái dương đang hơi đau, gật đầu: “… Hơi nóng, em đi tắm một chút.”
Thẩm Hành Trạc gập sách lại, buông một câu đơn giản: “Cùng nhau đi.”
Ngay sau đó cô bị anh bế bổng lên, ôm thẳng vào phòng tắm.
Cô tưởng sẽ xảy ra chuyện gì đó, ai ngờ anh thực sự chỉ đơn giản tắm qua.
Ra khỏi phòng tắm, Thẩm Hành Trạc cắm máy sấy tóc, giúp cô hong khô tóc. Thuận tiện, anh còn giúp cô mặc đồ, từng món từng món một.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhưng đầy kiên nhẫn, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu một món bảo vật quý giá.
Đôi tay trắng lạnh của anh hơi dùng sức, cẩn thận thắt chiếc nơ màu xanh navy ở cổ áo cho cô, chính là chiếc nơ gắn với chiếc cà vạt cùng tông. Làm xong tất cả, anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô.
Bùi Quan bắt gặp trong mắt anh là ánh nhìn nóng rực, sâu hun hút. Không phải không có dấu hiệu báo trước. Khi cô nhận ra thì đã bị anh đè xuống giường. Cả hai cùng chìm sâu vào.
Trong suốt quá trình ấy, đồng phục của cô vẫn không bị cởi ra hoàn toàn, chỉ là vương vãi trên người. Chiếc nơ trên cổ được chính tay anh thắt lên, giờ đã bị tháo xuống, vứt trên tấm thảm.
Chiếc váy xếp ly nhăn nhúm đến mức khó lòng vuốt lại, lớp vải bên trong cũng đã thấm đẫm những vệt nước lớn. Dấu vết ở khắp nơi khiến bộ đồ này không còn có thể mặc ra khỏi căn phòng ấy nữa.
Cô gọi anh là “thầy Thẩm” hết lần này đến lần khác. Có lẽ là do anh ép, cũng có thể là cô tự nguyện, nhưng điều đó giờ đã chẳng còn quan trọng. Bọn họ đem lại cho nhau niềm vui đến tận cùng.
Rất lâu sau, khi mọi hỗn loạn qua đi, cô lại được anh bế vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản lại.
Thời gian gần như không còn dư dả, Bùi Quan cắn răng chịu đựng thân thể rã rời bước đến tủ quần áo, lục tìm một chiếc váy liền thân vẫn còn nguyên tem mác.
Cô mặc vào rồi dùng kem che khuyết điểm che những vết hôn còn sót lại ở cổ và xương quai xanh.
Thẩm Hành Trạc ngồi tựa vào chiếc tủ thấp, nhàn nhã hút thuốc, nhìn cô làm mọi thứ. Tinh thần anh tràn đầy, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ của cô lúc này.
Bùi Quan đặt tuýp kem che khuyết điểm lên bàn trang điểm, bước tới trước mặt anh, nhón chân, cắn khẽ vào khóe môi anh như thể đang kháng nghị.
Cô cảm nhận được vị thuốc lá nhàn nhạt cùng hương bạc hà mát lạnh.
“Sao thế?”
Bùi Quan không vòng vo: “Không công bằng.”
Tay Thẩm Hành Trạc đặt lên eo cô, nhè nhẹ v**t v*: “Không công bằng chỗ nào?”
“Lần nào người mệt cũng là em.”
Anh bật cười khẽ: “Chẳng phải người ra sức là anh sao? Em mệt gì chứ?”
Biết không cãi lại được, Bùi Quan đành bỏ qua chủ đề này, lùi lại nửa bước, nhẹ giọng nói: “Em phải đi rồi, tối còn lễ tốt nghiệp.”
“Biết rồi. Anh đưa em xuống.” Thẩm Hành Trạc dụi tắt điếu thuốc. Hai người sóng bước xuống tầng.
Trước khi rời đi, Bùi Quan quay sang nhìn anh: “Em không biết bao giờ sẽ kết thúc.”
“Anh đợi em.”
“Vậy… em đi đây nhé?”
“Ừ.”
Vừa xoay người bước đi, cô nghe thấy anh gọi lại.
Bùi Quan quay đầu.
Thẩm Hành Trạc lấy từ túi ra một chiếc vòng tay, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay cô.
“Quan Quan, chúc em tốt nghiệp vui vẻ.”