Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 88

Mùa mưa đã đến, Thanh Xuyên liên tục có mưa suốt một tuần.

Chiều thứ sáu vừa hay trời tạnh, Bùi Quan xem xong dự báo thời tiết hai ngày tới đều là ngày nắng liền bàn bạc với Thẩm Hành Trạc chuyện cùng về nhà họ Thẩm, chuẩn bị đến thăm hỏi các bậc trưởng bối.

Thẩm Hành Trạc lập tức gọi điện cho Tiểu Chung, bảo anh ta chuẩn bị mọi thứ từ trước, đồng thời liên lạc với Thẩm Mạnh Đường và Thẩm Hạ Châu, báo rằng chủ nhật anh sẽ dẫn người về tổ trạch.

Sáng sớm chủ nhật, trời còn chưa sáng hẳn. Bùi Quan tắt báo thức, vừa định rời giường đi tắm thì lập tức bị Thẩm Hành Trạc đang nằm cạnh kéo lại, ôm chặt vào lòng.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, giọng ngái ngủ mà dịu dàng: “… Em phải dậy chuẩn bị rồi.”

Thẩm Hành Trạc hôn nhẹ lên vai cô, giọng khàn khàn ngái ngủ: “Còn sớm. Ngủ thêm chút đã.”

“Không được… không kịp mất.” Bùi Quan khẽ giãy khỏi vòng tay anh, giải thích: “Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Em phải nắm chắc cơ hội.”

Lồng ngực Thẩm Hành Trạc khẽ rung lên, anh bật cười trầm thấp, sau đó buông tay để cô dậy.

Bùi Quan xỏ dép, đôi mắt vẫn còn lờ đờ vì thiếu ngủ, lảo đảo bước vào phòng tắm.

Khoảng bốn mươi phút sau, cô kéo cửa buồng tắm ra, liền nhìn thấy Thẩm Hành Trạc đang đứng trước bồn rửa mặt, vệ sinh cá nhân.

Anh không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần dài màu be nhạt. Vì vừa rửa mặt xong, vài giọt nước còn đọng lại nơi xương quai xanh, theo làn da mà trượt xuống dưới, lướt qua từng múi cơ bụng săn chắc. Khung cảnh ấy, thực sự rất quyến rũ.

Bùi Quan lấy lại bình tĩnh, cầm khăn khô lên lau mái tóc còn nhỏ nước, tiện miệng hỏi: “Lát nữa anh còn ra ngoài chạy bộ không ạ?”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô qua gương, đáp: “Không. Hôm nay theo em.”

Bùi Quan khó hiểu, ánh mắt hỏi ngược lại nguyên do.

Thẩm Hành Trạc thu lại ánh nhìn, vươn tay rút ra một tờ khăn rửa mặt dùng một lần cô hay dùng, lau sơ tay rồi bước đến gần, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn trong tay cô, giúp cô lau tóc.

“Anh muốn theo dõi toàn bộ quá trình hôm nay.” Anh chậm rãi nói.

Bùi Quan bật cười: “Anh muốn nhìn em trang điểm ạ?”

Anh không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Không vội. Xuống ăn sáng trước đã.”

“Chúng ta mấy giờ đi hả anh?”

“8 giờ.”

 Bùi Quan gật đầu: “Chắc là vẫn kịp.”

Đợi anh sấy khô tóc cho cô xong, cả hai thay đồ chỉnh tề cùng xuống lầu. Dì Trần đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, hai đĩa trứng ốp la với thịt xông khói, vài món ăn kèm nhỏ và hai ly nước cam ép tươi.

Lúc ăn, Bùi Quan rõ ràng có phần mất tập trung, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ nước cam, hầu như không động đũa.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”

“Em vẫn hơi lo.”

“Lo gì?”

“Sợ món quà chọn cho bà nội không phù hợp.” Giọng cô nhỏ nhẹ: “Dù là đã cân nhắc kỹ, nhưng vì chọn hoàn toàn theo ý mình nên vẫn hơi thiếu chắc chắn.”

Thời gian trước cô mất không ít công sức để chọn quà, xem tới xem lui vẫn không ưng ý. Dứt khoát không mua sẵn nữa mà tự mình đến tiệm của một người bạn lâu năm của Đỗ Nghiêm Thanh để học nghề.

Chủ tiệm là nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng đương đại, nhận được lời nhờ cậy của Đỗ Nghiêm Thanh thì vô cùng tận tâm dạy dỗ, chỉ mong vài ngày ngắn ngủi có thể truyền lại chút gì tinh túy nhất.

Dù thời gian không đủ để học sâu, nhưng Bùi Quan lĩnh ngộ rất nhanh, cuối cùng cũng tạo ra được một món cô hài lòng. Là một mặt Phật Vô Tướng bằng trầm hương, làm thành mặt dây chuyền.

Phật thân được điêu khắc từ ngọc thô đá Linh Bích thời Nguyên, sắc ngọc trong và sáng, chất ngọc mượt như sáp đông, đặc biệt phù hợp cho người hay lễ phật đeo bên mình.

Khối ngọc này vốn là một phần trong sính lễ Đỗ Nghiêm Thanh đã chuẩn bị sẵn cho cô. Lúc đầu Bùi Quan không muốn nhận, nhưng nghĩ đây là quà tặng cho bà nội thì nên dùng đồ tốt nhất nên đã không từ chối nữa.

Thẩm Hành Trạc biết cô lo lắng điều gì, không nói quá nhiều lời an ủi, chỉ nói một câu đơn giản: “Quan trọng nhất vẫn là tấm lòng mà.”

Bùi Quan cúi đầu cắn một miếng trứng ốp la, lẩm bẩm: “Hy vọng bà nội sẽ thích.”

Ăn xong, Bùi Quan kéo Thẩm Hành Trạc trở lên lầu. Cô đứng trong phòng vài phút, gom hết đồ chăm sóc da và mỹ phẩm bỏ vào túi trang điểm, rồi xách túi bước ra.

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn đồ cô cầm, hỏi: “Đi đâu?”

“Phòng làm việc của anh.” Cô cười: “Ở đó ánh sáng tốt hơn.”

Anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu em thấy ổn, sau này để Tiểu Chung sắp xếp thêm một bàn trang điểm trong đó.”

“Không cần đâu ạ, hôm nay là trường hợp đặc biệt thôi.” Cô nắm lấy tay anh: “Đi nào anh.”

Đến phòng làm việc, Bùi Quan ngồi dựa vào cạnh ghế sofa, bày đồ ra bàn trà rồi bắt đầu trang điểm. Thẩm Hành Trạc ngồi xuống bên bàn làm việc, vừa xử lý email vừa đợi cô hoàn tất.

Đến khi thoa xong lớp son cuối cùng, Bùi Quan quay đầu hỏi: “Bà nội thích kiểu con gái thế nào hả anh… Em đang nghĩ không biết nên mặc gì cho phù hợp.”

Thẩm Hành Trạc nhìn gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ kia, ánh mắt sâu lắng, đáp ngắn gọn: “Cứ theo phong cách thường ngày của em là được.”

Bùi Quan nghĩ ngợi, vẫn chưa chắc chắn: “Anh giúp em chọn nhé.”

Anh nhướn mày: “Có mấy bộ?”

Bùi Quan lần lượt thay vài bộ cho anh xem, cuối cùng quyết định chọn một chiếc váy dài trắng theo phong cách Hepburn, ôm eo, tà váy xẻ nhẹ, phối ren xuyên thấu tinh tế. Trang nhã mà không cứng nhắc, đúng kiểu lý tưởng để gặp người lớn.

8 giờ đúng họ xuất phát. Vì dậy quá sớm, Bùi Quan bắt đầu buồn ngủ trên đường, cô tựa đầu vào vai Thẩm Hành Trạc ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã gần trưa, xe vừa ra khỏi đoạn đường núi, sắp đến tổ trạch. Trước giờ đi còn căng thẳng không thôi, nhưng đến khi thực sự đến nơi, cô lại thấy trong lòng bình tĩnh lạ thường, không còn những cảm xúc khó khống chế như trước nữa.

Xe dừng lại trước cổng chính. Thẩm Tri Dư đã đợi sẵn ở hành lang phía tây từ lâu. Nhìn thấy họ xuống xe, cô lập tức đẩy cửa, nhanh chân bước ra đón.

Bùi Quan đứng yên tại chỗ chờ cô tiến đến. Cảnh tượng ấy khiến cô bất giác nhớ lại lần đầu tiên đến tổ trạch ăn Tết năm đó, Thẩm Tri Dư cũng đứng ở đây đợi cô. Hai khung cảnh tưởng như không liên quan ấy lại dần chồng khít lên nhau. Như thể đã cách cả một đời người.

Khác biệt duy nhất… có lẽ chính là hiện tại, bên cạnh cô có Thẩm Hành Trạc. Hai người đứng kề nhau, bóng đổ dưới đất cũng hòa làm một.

Thẩm Tri Dư dừng bước, trước tiên cất giọng chào Thẩm Hành Trạc, sau đó quay sang Bùi Quan, nhiệt tình nói: “Quan Quan, từ lúc biết cậu sẽ về cùng chú út, mấy hôm nay mình vui đến mất ngủ luôn đó!”

Bùi Quan cười: “Không phải vì Trang Văn Nhất tỏ tình với cậu nên mới mất ngủ sao?”

“Á… đừng nói to thế chứ… thật ra là cả hai lý do đều có đó!” Cô bật cười: “Vào trong thôi, mọi người đang chờ cậu trong chính sảnh đấy.”

“Được.”

Cửa gỗ trắc được người phục vụ mở ra. Thẩm Tri Dư khoác tay Bùi Quan cùng cô bước qua bậc cửa. Thẩm Hành Trạc đi theo sát phía sau.

Vừa vào nhà không lâu, một nhóm thanh niên mặc đồng phục đen đi đến, lễ phép trao đổi vài câu với Thẩm Hành Trạc, sau đó rời đi đến bãi đỗ xe, làm theo lời dặn, mang lễ vật từ cốp xe vào trong.

Phần lớn những món quà ấy đều do Thẩm Hành Trạc chuẩn bị sẵn, lấy danh nghĩa của Bùi Quan để tặng cho hàng chục hậu bối trong nhà họ Thẩm. Ngoài ra, còn có vài món đặc biệt do chính tay cô chọn, chuẩn bị đem tặng cho bà nội và các trưởng bối quan trọng trong nhà.

Băng qua hành lang trời và tấu mã lầu, họ đi thêm hơn mười phút thì đại sảnh phía bắc hiện ra trước mắt.

Quản gia theo hầu bên cạnh chủ mẫu nhà họ Thẩm từ nhỏ đã đứng đợi sẵn trước cửa, thấy Bùi Quan đến thì lập tức cúi đầu chào niềm nở, ân cần mời cô bước vào.

Đây không phải là lần đầu Bùi Quan đến đây, cũng chẳng phải lần đầu cô gặp các trưởng bối nhà họ Thẩm. Nhưng có lẽ vì tâm trạng thay đổi, lần này lại khiến cô bỗng sinh ra một cảm giác trang nghiêm và trịnh trọng chưa từng có như thể đang thực hiện một sứ mệnh lớn lao.

Vừa bước qua cửa, Bùi Quan theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn về phía Thẩm Hành Trạc. Anh đang ngay phía sau lưng cô. Anh lặng lẽ nhìn cô, không cần lời nói, ánh mắt anh chính là lời trấn an dịu dàng nhất.

Nhận được tín hiệu, cô khẽ mỉm cười, xoay đầu lại, bước tiếp về phía trước. Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn tưởng tượng rất nhiều, đến cả Thẩm Phòng Thường cũng có thái độ dễ chịu hơn hẳn so với dự đoán.

Tới khi gặp mặt bà nội, bà chỉ nhẹ nhàng trò chuyện với cô vài câu, sau đó khẽ vẫy tay, ý bảo cô lại gần. Bùi Quan không do dự, làm theo. Bà kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Nghe những lời dặn dò ân cần của bà, cô liên tục gật đầu, dịu dàng đáp lại.

Không bao lâu sau, những người phục vụ mà cô từng gặp ngoài cổng lần lượt mang lễ vật vào, đặt xuống rồi lặng lẽ rời đi. Bùi Quan nhận lấy chiếc hộp nhung đựng mặt Phật Vô Tướng mà Thẩm Hành Trạc đưa, hai tay dâng lên trước mặt bà nội. 

Không ngờ bà sau khi nhìn thấy lại vô cùng hài lòng, trực tiếp đeo luôn món quà lên người. Bà đã công nhận Bùi Quan, đồng thời cũng công nhận tấm lòng của cô, tất cả điều đó được thể hiện qua từng cử chỉ, từng lời nói. Đó chính là sự tán thưởng cao nhất.

Đến gần trưa, mọi người trong nhà họ Thẩm vào bàn dùng bữa ở phòng tiệc chính. Không gian rộng lớn bày biện hơn mười bàn tròn, náo nhiệt không kém gì dịp Tết, vô cùng đông vui.

Bùi Quan đi cùng Thẩm Hành Trạc ngồi ở bàn chính, bên cạnh là Thẩm Tri Dư. Đến giữa bữa, cô bị Thẩm Tri Dư kéo đi vệ sinh. Một lát sau, Bùi Quan ra trước, rửa tay xong thì đứng ngoài hành lang chờ cô quay lại.

Ánh mắt cô vô tình bắt gặp một bóng người mảnh mai đang tiến đến gần. Quay đầu nhìn kỹ, Bùi Quan khẽ ngẩn ra. Lúc nãy nghe Thẩm Tri Dư giới thiệu trong tiệc, cô đã biết m người kia là vợ của Thẩm Hạ Châu, tên Kiều Ôn Nghê.

Cô từng gặp người này một lần, từ rất lâu trước đây ở bên ngoài bệnh viện. Thấy Bùi Quan đứng gần nhà vệ sinh, Kiều Ôn Nghê rõ ràng cũng có chút bất ngờ, dừng lại trước mặt cô, mỉm cười nói: “Trong bữa tiệc vẫn chưa kịp nói chuyện với em. Trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi, em còn nhớ không?”

Bùi Quan cũng mỉm cười đáp lại: “Em nhớ ạ.”

“Trước đây chị đã tò mò không biết em trông như thế nào, không ngờ thật ra tụi mình lại sớm gặp nhau rồi.”

Kiều Ôn Nghê cười nhẹ: “Chị gọi em là Quan Quan được không?”

Bùi Quan gật đầu: “Tất nhiên là được ạ.”

Kiều Ôn Nghê ngừng một chút rồi tiếp lời: “Thật ra… trước khi biết đến sự tồn tại của em, chị và Hạ Châu — à, tức là anh hai của Hành Trạc từng nghĩ rằng nó sẽ sống độc thân suốt đời.”

“Quan Quan, là em đã cứu nó đấy.”

Sau vài giây ngập ngừng, cô nói tiếp: “Hôm nó bị phạt quỳ trong từ đường, cả nhà bọn chị đều chạy đến xin cho nó. Trong lòng cũng không khỏi thắc mắc, không biết nó đã làm gì mà lại bị phạt nặng đến thế. Từ nhỏ đến lớn bà nội thương nó nhất, chưa từng nặng lời bao giờ.”

“Chị, Hạ Châu và cả anh cả đều đã đến trước mặt bà nội nói đỡ hết lời. Sau này mới biết, bà thật ra đã xiêu lòng rồi, chỉ cần nó chịu hứa không nhắc đến em nữa thì có thể đứng dậy ngay. Nhưng là do nó không đồng ý.”

“Nó nói với bà rằng cả đời này ngoài em ra, sẽ không có ai khác nữa. Chị lớn lên cùng ba anh em nhà nó nên hiểu rất rõ tính cách từng người. Hành Trạc vốn không phải kiểu người quá cố chấp, dù là với người hay việc gì. Nhưng với em thì hoàn toàn khác.”

“Em có thể không nhận ra, nhưng chị phải nói sự thật, nó yêu em hơn em tưởng rất nhiều.”

Một bữa cơm trưa trang trọng kết thúc, bà nội gọi riêng Bùi Quan vào trong trò chuyện tâm tình một lúc lâu.

Khi rời khỏi chính đường đã là sau một quãng thời gian dài. Thẩm Hành Trạc đang đợi cô ở lầu nghỉ phía bắc, bên cạnh sân khấu ba mặt chuyên để xem kịch hát.

Được nhân viên dẫn đến nơi, Bùi Quan lịch sự cảm ơn, sau đó bước chầm chậm lên bậc thềm, tiến về phía anh đang đứng.

Ánh mắt liếc sang bên đã thấy cô đang đến gần, Thẩm Hành Trạc khẽ nâng mi mắt nhìn về phía cô, đợi cô lại gần, mới nhẹ giọng hỏi: “Em có mệt không?”

Bùi Quan lắc đầu: “Không mệt ạ. Nhưng em nhớ anh. Rất nhớ.”

“Không quen thì ở lại một đêm rồi về.”

Giọng nói vẫn rất bình thản, nhưng cô lại nghe ra được trong đó có một tia đau lòng mơ hồ.

“Thật ra cũng không sao.” Bùi Quan khẽ cười: “Mọi người đối xử với em rất tốt, em không thấy không quen.”

Cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Chỉ là rất đơn thuần… nhớ anh thôi.”

Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm về chủ đề đó, chỉ nói: “Dẫn em đến một nơi.”

“Đi đâu vậy ạ?”

“Đến rồi em sẽ biết.”

Anh cố tình giữ lại chút bí ẩn đúng lúc khiến cô không thể không tò mò.

Bị anh nắm tay dẫn đi dọc theo hành lang ngoài trời, cô cố gắng gợi chuyện hỏi thử, nhưng chưa kịp hỏi đến câu thứ hai thì đã bị anh nhận ra ý đồ. Thế là cũng thôi, không hỏi nữa.

Cứ đi như vậy một đoạn, đến khi trông thấy toà lầu nhỏ phía trước nối giữa hai dãy nhà, Bùi Quan bỗng hiểu ra, rất nhanh đã đoán được anh muốn đưa mình đến đâu.

Không ngoài dự đoán, đó là thư phòng, nơi mà họ đã gặp nhau lần đầu tiên. Băng qua hành lang dài, rẽ ngoặt một khúc, cánh cửa gỗ quen thuộc với chạm khắc tinh xảo hiện ra trước mắt.

Cửa chỉ khép hờ, chưa đóng chặt. Thẩm Hành Trạc đẩy cửa ra, nhường một bên lối đi, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bước vào trước.

Bùi Quan bước vào, tiện tay bật công tắc đèn. Hương thơm của giấy bút lẫn với mùi mực nhàn nhạt phảng phất trong không khí tràn ngập căn phòng. Biết bao ký ức về anh ào ạt ùa về như thuỷ triều.

Bùi Quan bước thêm vài bước, đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Cách bài trí trong phòng vẫn giống hệt như xưa, gần như không có gì thay đổi.

Ngày ấy anh ngồi ngay bên cạnh bàn sách, ngăn cách bởi tấm bình phong, hờ hững hỏi cô muốn tìm quyển sách gì. Chớp mắt mà đã vài năm trôi qua. 

“Lúc đó sao anh lại hỏi em muốn tìm quyển sách gì?”

Bùi Quan nở nụ cười nhìn anh, hỏi ra điều mình luôn thắc mắc: “Nếu em nhớ không nhầm thì lúc đó em vừa mới gọi điện cho người khác xong… giọng điệu và lời nói cũng khá tuỳ tiện, sao anh lại chọn giữ em lại?”

Thẩm Hành Trạc đáp: “Vì một câu nói.”

“Câu gì ạ?”

“Lúc ấy em có nhắc đến tận hưởng thú vui trước mắt. Câu nói đó ông nội anh từng nói với anh.”

“Vậy nên… lúc đó anh nhớ tới ông nội sao?”

“Ừ.”

Thì ra là vậy.

Bùi Quan bật cười khẽ: “Hóa ra nhân duyên của chúng ta đã được gieo từ cái đêm giao thừa ấy rồi.”

Thẩm Hành Trạc dùng khớp ngón tay chạm nhẹ vào má cô, anh không nói gì thêm.

Bùi Quan ngắm nhìn gương mặt nghiêng của anh, bất giác cảm thán: “Căn thư phòng này chứa đựng rất nhiều ký ức của em.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như lần đầu tiên em và anh nói chuyện trực tiếp, ví dụ như em phải cố gắng lắm mới dám mượn sách từ anh, lại ví dụ như…” Cô bước tới gần anh, giọng khẽ khàng bổ sung mấy chữ, thẳng thắn mà táo bạo: “Lần đầu tiên l*m t*nh.”

Ánh mắt Thẩm Hành Trạc tối lại, một ý nghĩ lướt qua đầu, nhưng anh không vội hành động, chỉ bình tĩnh hỏi: “Muốn trải nghiệm lại lần nữa không?”

Cả hai đứng đối diện nhau, hơi thở nóng bỏng quyện vào nhau trong khoảng không.

Hương sách cỏ cây trong phòng dường như đã tan biến, Bùi Quan lúc này chỉ cảm nhận được mùi hương gỗ thanh lạnh trên người anh. Thứ mùi hương riêng biệt, mạnh mẽ như chính cảm giác mà anh mang lại cho cô, khiến người ta không thể nào ngó lơ.

Cả hai nhìn nhau vài giây. Bùi Quan lùi lại nửa bước đúng lúc, cười vô tội: “Trải nghiệm gì cơ, mượn sách ạ?”

Thẩm Hành Trạc cũng không vạch trần lời ngụy biện của cô, thuận theo mà hỏi: “Muốn mượn quyển nào?”

Bùi Quan cười đậm hơn, tái hiện lại đúng câu mà năm đó cô từng nói trong hoàn cảnh này: “Nếu tiện thì… em có thể tự vào tìm không?”

Câu nói giống hệt, nhưng tâm trạng và ý nghĩa khi thốt ra đã hoàn toàn khác xưa.

Thẩm Hành Trạc khẽ nâng khoé môi, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào eo cô: “Vào tìm đi.”

Không hiểu sao, Bùi Quan cảm thấy như đang chơi một vở kịch đóng vai. Cô đặt chiếc túi xách trên tay lên bàn, sau đó bước thẳng vào khu giá sách bằng gỗ sồi ở phía sau.

Hàng ngàn quyển sách cổ lướt qua trước mắt cô, nhưng đều không phải điều cô cần tìm. Tự mình lục lọi một lúc, cuối cùng ở tầng ba của giá sách, cô đã tìm thấy quyển sách cổ mình muốn là Thuyết Phu, một phần trong Tùng thư văn ngôn.

Đây chính là một trong năm quyển sách mà năm đó anh từng cho cô mượn. Cô rút quyển sách rồi mở ra. Chưa kịp lật đến vài trang thì động tác đột ngột khựng lại. Bởi vì cô nhìn thấy một sợi dây đỏ được kẹp trong cuốn sách, đầu sợi dây đỏ nối liền với… một chiếc nhẫn kim cương.

Bùi Quan chết lặng, vô thức lật tiếp ra sau vài trang, phát hiện có một tờ thư tay do chính tay anh viết.

Nội dung tuy ngắn gọn nhưng đủ để khắc sâu trong tim:

“You are my only optimal solution.” (Em là đáp án tối ưu duy nhất của anh.)

“Will you marry me?” (Em đồng ý lấy anh chứ?)

Tầm mắt cô dần nhòe đi. Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt rồi chúng rơi xuống mặt bức thư, khiến nét chữ của anh bị nhòe đi.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên phía sau. Cô biết anh đang đứng ngay sau lưng, cô không quay đầu lại, nghèn nghẹn hỏi: “… Nếu em không tìm được quyển sách này thì sao?”

Nếu cô không làm gì cả trong căn phòng này, liệu mọi điều anh chuẩn bị có thành công cốc không?

“Không đâu!” Thẩm Hành Trạc đáp: “Anh tin em chắc chắn sẽ tìm thấy.”

Bùi Quan khịt mũi, không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã hiểu. Anh hiểu cô, cũng tin tưởng cô. Sự ăn ý giữa họ không thể dùng lời diễn tả.

Thẩm Hành Trạc lấy cuốn sách từ tay cô, rút sợi dây đỏ ra rồi lấy chiếc nhẫn. Anh nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn lên ngón tay cô: “Bùi Quan, chúng mình kết hôn em nhé!”

Yêu đương cuồng nhiệt, cầu hôn, lễ cưới rồi cùng nhau đi đến hết đời.

Đó là lời hứa mà anh dành cho cô.

Tình yêu của anh trao cô – vĩnh viễn không hề thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment