Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 97

Ấn tượng sâu sắc nhất của Thẩm Hành Trạc về Bùi Quan ban đầu vẫn dừng lại ở khoảnh khắc giao thừa chuyển giao năm mới.

Cô chậm rãi bước về phía anh, ánh mắt ánh lên nét cười, dịu dàng nói với anh một câu: “Chúc ngài năm mới vui vẻ.”

Đôi mắt ấy sáng rực lạ thường.

Từ lần đầu tiên gặp cô, Thẩm Hành Trạc đã luôn nghĩ, đôi mắt ấy trong veo như ngọn đèn sáng thanh khiết vốn không nên bị nhuốm bụi trần. Nhưng anh lại thường thấy trong đôi mắt ấy là khát vọng mãnh liệt, xen lẫn những tham vọng sâu kín hơn. Đầy mâu thuẫn, nhưng chẳng khiến người ta chán ghét.

Sự non nớt, khôn khéo, những lời bông đùa nửa kín nửa mập mờ của Bùi Quan, tất cả đều dừng lại ở một mức độ vừa đủ.

Phần lớn thời gian, diễn xuất của cô rất kém, thỉnh thoảng lại để lộ sự giằng xé nội tâm một cách vô thức trước mặt anh tạo thành một cảm giác đối lập vô cùng rõ rệt. Một cô gái sống động như vậy, thật sự rất thú vị.

Một cách khó hiểu, anh muốn đón nhận lời mời không lời ấy của cô, cùng cô diễn trọn vở kịch này. Đó cũng là một trong những lý do khiến anh quyết định ra tay giúp cô.

Không hẳn là vì tò mò, nhưng anh muốn biết, để đạt được mục đích, cô có thể đi đến bước nào.

Cuộc sống của anh vốn tẻ nhạt, vô vị và Bùi Quan đã xuất hiện vào đúng lúc ấy. Có lẽ là do duyên phận, nhưng Thẩm Hành Trạc vốn không tin vào thứ gọi là duyên phận.

Trong mắt anh, Bùi Quan vẫn còn quá trẻ. Anh chủ động giúp cô, nhưng không hề sinh ra bất kỳ ý niệm nào khác. Anh biết cô có toan tính riêng, không vạch trần, nhưng cũng từng nhắc nhở cô đừng đi lầm đường.

Lúc ấy, anh thật sự nhìn cô bằng ánh mắt của một bậc trưởng bối. Nhưng rồi, không biết từ lúc nào, suy nghĩ ấy đã dần thay đổi.

Anh từng nghĩ, sau lần câu cá đó, họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng lại tình cờ bắt gặp cô bên ngoài một nhà hàng Nhật, cô đang nở nụ cười tươi rói với người khác.

Là bản năng cố hữu của đàn ông chăng? Hay chỉ đơn thuần là tò mò? Anh đột nhiên nảy sinh mong muốn tiếp tục để cô thách thức mình.

Mọi chuyện sau đó, tự nhiên trở nên thuận theo lẽ thường. Thẩm Hành Trạc bắt đầu đáp lại những trò trêu chọc đầy sơ hở của cô.

Không bình luận gì về nụ cười giả dối thường trực trên khuôn mặt cô mỗi khi đối diện anh, nhưng anh cũng không giấu việc mình sẵn sàng cho cô những gì cô muốn. Miễn là cô chịu mở lời.

Nhưng Bùi Quan chưa từng nói với anh một lời thật lòng nào, chỉ lặng lẽ coi anh như chiếc phao cứu sinh. Cô gái như vậy hiếm thấy, lại càng thú vị. Thẩm Hành Trạc liền để mặc bản thân tiếp tục cùng cô diễn tiếp vở kịch.

Không lâu sau đó, Bùi Quan một mình xuất hiện ở Bổn Diên Thủy Loan, đứng dưới mái hiên chờ anh, nói rằng muốn gặp anh.

Đúng đêm ấy, Thẩm Hành Trạc vì có việc đột xuất nên hủy bữa tối đã hẹn cùng cô. Đến khuya, dì Trần gọi điện báo Bùi Quan bị sốt cao.

Thẩm Hành Trạc vội vã quay về thăm cô, tiện thể mang theo bản kế hoạch phát triển dự án mà cô cần đến tận phòng cô đang nghỉ. Đã là thứ cô muốn, anh đương nhiên không tiếc gì mà đưa cho cô.

Trong không gian mờ tối, Bùi Quan vụng về ôm lấy anh. Sau đôi lời chuyện trò, anh cho cô một lời hứa – bằng cách đó, để lại cho cô một lối thoát cuối cùng. Vì anh biết, cô không đủ sức gánh chịu hậu quả nếu tiếp tục khiêu khích anh.

Nhưng Bùi Quan lại không có ý định nhân cơ hội đó, mà chỉ dùng lời hứa ấy để đổi lấy bữa tối mà họ đã bỏ lỡ.

Khi ấy, Thẩm Hành Trạc nhìn cô thật sâu, bất chợt bật cười. Anh đã đánh giá thấp cô, nhưng cũng phải thừa nhận, hành động của cô khiến anh càng muốn tìm hiểu đến cùng. Cũng chính lúc đó, anh bắt đầu nuông chiều việc cô ngày càng chủ động tiếp cận mình.

Sau đó, họ đã cùng nhau ăn tối như lời đã hẹn. Thẩm Hành Trạc động lòng trắc ẩn, chủ động hỏi cô muốn điều gì. Bùi Quan nói: “Muốn điều ước trở thành sự thật.”

Cả hai đều ngầm hiểu, điều ước ấy là gì. Nhưng anh cũng thừa biết, câu nói ấy của cô nhẹ bẫng và đầy tránh né.

Tất cả những gì xảy ra sau đó cũng chỉ là lẽ đương nhiên. Anh cúi người, hôn lên môi cô, nếm được vị son còn đọng lại. Anh nhận ra nơi đáy mắt cô thoáng qua một tia quyết tuyệt.

Cô quá mềm mại, lại quá mong manh. Đủ để khơi dậy trong anh h*m m**n chiếm hữu và cả sự bảo vệ vô thức.

Đối với Bùi Quan, Thẩm Hành Trạc đã cho cô rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không phải là tình cảm. Từ đầu đến cuối, anh luôn cho rằng giữa họ không có tình yêu, ấy chỉ là một mối quan hệ mập mờ, dựa trên sự tình nguyện của cả hai trong khoảnh khắc xúc cảm bốc lên.

Cho đến lần đó, ở căn phòng tại Thường Nhan, trong đáy mắt cô, Thẩm Hành Trạc bất ngờ nhìn thấy một tia chân thành. Chính điều đó mới thực sự khiến anh rung động.

Có nhiều chuyện, chỉ cần ngẫm kỹ là sẽ thấy không đứng vững, mối quan hệ nửa thật nửa giả giữa họ cũng như vậy.

Lần đầu tiên chia xa, họ vô tình gặp lại nhau trong phòng bệnh của bệnh viện. Từ ánh mắt khó lòng che giấu của cô, anh đã nhận ra trong đó có tình yêu.

Anh cũng nhận ra rằng, bản thân anh không phải là không có tình cảm với cô. Nhưng, cảm xúc ấy chỉ dừng lại ở mức có thích, tuyệt nhiên không thể tiến xa hơn.

Khi ấy, quan hệ giữa họ vẫn còn chưa rõ ràng. Điều khiến Thẩm Hành Trạc không ngờ đến là anh đã đánh giá quá cao lý trí của mình và đánh giá quá thấp cảm xúc dành cho cô.

Nghe thấy cuộc điện thoại giữa Bùi Quan và Kỷ Viễn Minh, trong lòng anh thoáng có chút không đành thế là lên tiếng giải vây giúp cô.

Trong bữa tiệc hôm ấy, khi cô vào nhà vệ sinh, anh đã đứng đợi bên ngoài. Khi nghe cô nói lời cảm ơn, khoảnh khắc ấy anh chợt nghĩ, có lẽ những giấu giếm và toan tính của cô trước kia cũng không còn quá quan trọng. Như thể bị bỏ bùa, anh đang tự tìm lý do cho chính mình.

Khi nhập viện vì xuất huyết dạ dày, Tiểu Chung mỗi ngày đều mang cơm đến, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng đây là suất ăn dinh dưỡng do dì Trần tự tay nấu.

Thẩm Hành Trạc liếc cậu ta một cái, không nói gì, cầm thìa lên nếm thử, ngay lập tức hiểu ra. Mùi vị hoàn toàn khác, không phải do dì Trần nấu. Người nhờ Tiểu Chung làm việc này, không cần đoán cũng biết là ai. Ngay lập tức, anh nghĩ đến Bùi Quan.

Những ngày sau đó, cả bữa trưa và bữa tối của anh đều do Tiểu Chung mang đến. Anh biết rõ là do cô chuẩn bị, nhưng không vạch trần, chỉ âm thầm căn dặn Tiểu Chung sớm một ngày xuất viện, đến Trân Hải xử lý một việc.

Ở Trân Hải, có người có thể tìm ra được Kỷ Viễn Sinh. Đó là điều Bùi Quan từng cầu xin anh và anh quyết định giúp cô thực hiện nguyện vọng ấy.

Thẩm Hành Trạc hiểu rõ hành động đó không đơn giản là vì muốn đáp lại việc cô nấu những cơm dinh dưỡng cho anh. Mà bởi qua chuyện ấy, anh xác nhận được một điều, cô yêu anh. Tình yêu ấy là thật và chính điều đó khiến anh cảm động.

Câu nói của Bùi Quan khi ngồi trong xe hỏi anh có muốn lên nhà cô ngồi chơi một chút không, đó chính là tín hiệu cho mối quan hệ của họ sắp được nối lại.

Thẩm Hành Trạc không vội vã xác lập mối quan hệ đó mà chọn cách đặt quyền chủ động vào tay cô, hy vọng cô sẽ suy nghĩ thật kỹ. Anh muốn cho cô đủ thời gian để chuẩn bị thật chu đáo. 

Anh bắt đầu nhận ra mình đã yêu cô từ khi nào?

Thật ra là có rất nhiều khoảnh khắc khiến anh ngỡ ngàng nhận ra tình yêu của anh dành cho cô là thứ được tích lũy từng chút, từng chút một qua thời gian.

Từ có thiện cảm, đến thích, rồi cuối cùng là yêu sâu đậm. Trong quá trình đó, họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.

Suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, Thẩm Hành Trạc không có thói quen nhìn lại quá khứ. Nhưng khoảnh khắc tự tay buông bỏ cô chính là điều khiến anh hối hận nhất.

Không thể thay đổi hiện thực, anh chỉ có thể lựa chọn cách đó để bảo vệ cô, nhưng đồng thời, cũng đã vô tình làm tổn thương cô.

Anh vẫn luôn tìm mọi cách để bù đắp. Chính Bùi Quan là người đã tự tay xoa dịu nỗi day dứt và áy náy mà Thẩm Hành Trạc chôn giấu trong lòng suốt nhiều năm.

Giáng sinh đầu tiên sau khi họ quay lại, Bùi Quan kéo anh ra ngoài ăn tối. Địa điểm là nhà hàng đồ Tây – Đồ Nam Á do Trịnh Già Mẫn mở, cũng là nơi mà họ từng ăn tối trong đêm chia tay.

Trong phòng riêng, họ đã uống rất nhiều rượu. Cô rúc vào lòng anh, ngón tay nhẹ chạm vào đuôi lông mày anh, khẽ khàng nói cô đã sớm tha thứ cho anh rồi. Cô hiểu rõ khi chia tay, anh còn đau khổ hơn cô.

Thẩm Hành Trạc siết chặt vòng tay, vùi mặt vào cổ cô, giọng khàn khàn nói lời xin lỗi. Đáp lại anh là cái ôm siết chặt lấy bờ vai anh từ cô. 

Linh hồn của họ đã hoàn toàn hòa làm một.

Sau khi kết hôn, vào mỗi dịp lễ dù gió mưa hay bận rộn, Thẩm Hành Trạc đều ở bên cô, chưa từng vắng mặt. Đó là lời hứa của anh, cũng là một niềm tin ngọt ngào mà anh cam tâm tình nguyện gìn giữ.

Lại một mùa 20/5 nữa đến, đúng dịp cuối tuần. Từ sáng sớm, Thẩm Hành Trạc đã đích thân đánh thức cô bé con vẫn còn đang say ngủ, đưa con cùng bảo mẫu sang nhà Đỗ Nghiêm Thanh.

Khi quay về, Bùi Quan đã dậy, cô đang ngồi bên cửa sổ sát đất, chăm chú vẽ bản thiết kế.

Thấy anh bước lại gần, cô liếc mắt, khẽ lườm anh một cái đầy nũng nịu: “Sao năm nào đến ngày này anh cũng phải đưa con đi vậy?”

Thẩm Hành Trạc nhướng mày, ngồi xuống cạnh cô, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, môi khẽ lướt qua làn da sau gáy cô: “Còn chưa rõ sao?”

“Sao cơ ạ?”

“Anh muốn dành thời gian riêng cho em.” Thẩm Hành Trạc cúi đầu hôn lên vai cô: “Tất cả những dịp kỷ niệm trong năm, chỉ có anh và em.”

Sự lãng mạn được khắc sâu trong cốt tủy anh, chưa bao giờ phai nhạt. Chúng vì cô mà tồn tại.

Cô chính là điều ước suốt đời của anh. Và cũng là điều ước đã trở thành hiện thực.

Hoàn toàn văn.

 

Bình Luận (0)
Comment