Ngày lần đầu gặp gỡ với Bùi Quan, Đoàn Tịnh Tầm vừa kết thúc một buổi xem mắt. Là do Mạnh Vân Hòa giới thiệu, đối phương là cháu gái của một gia đình quen biết lâu đời, vừa mới tốt nghiệp đại học, ngoại hình xinh xắn, tính cách cũng dễ chịu.
Vốn dĩ anh không định đi, nhưng nghĩ đến việc mới nối lại quan hệ với ông nội chưa lâu, không muốn làm ông cụ phật lòng, nên đành thuận theo sắp xếp.
Anh gác lại công việc, rời khỏi công ty, đi thang máy xuống, rồi thẳng đến nhà hàng Tây – Đồ Nam Á gần đó. Dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc buổi xã giao vô nghĩa ấy.
Trên đường quay lại công ty, Đoàn Tịnh Tầm nhận được một cuộc điện thoại. Trưởng phòng nhân sự Diệp Lam gọi đến, đặc biệt nhắc anh là bạn gái của Thẩm tổng người mà cô ấy đã đề cập mấy hôm trước rằng ngày mai đối phương sẽ vào làm thực tập ở bộ phận thiết kế, nhờ anh quan tâm, để ý giúp.
Anh chỉ hờ hững “ừm” một tiếng, sau đó chủ động ngắt máy trước.
Hai ngày trước, Diệp Lam đích thân lên tầng 16 tìm anh, đặt hồ sơ thực tập sinh lên bàn làm việc, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện này. Nhân tiện khéo léo ám chỉ rằng nếu người đó được chính anh dẫn dắt thì càng tốt.
Đoàn Tịnh Tầm không đáp, cũng chẳng buồn nhìn qua hồ sơ, tiện tay vứt sang một bên. Thể diện của Thẩm Hành Trạc, anh tất nhiên sẽ giữ. Còn chuyện ai hướng dẫn ai, anh mới là người quyết định.
Biết tính anh, chẳng ai thay đổi được quyết định của anh, Diệp Lam cũng không ép thêm, truyền đạt xong ý rồi rời khỏi bộ phận thiết kế.
Anh nhét điện thoại vào túi áo khoác, hướng về phía thang máy. Hờ hững nâng mí mắt, liếc thấy có người đang chờ thang ở phía trước, một cô gái đứng yên lặng ở đó.
Anh chỉ lướt mắt qua định nhìn chỗ khác. Nhưng người kia như nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Khoảnh khắc đó, bốn mắt giao nhau. Cái nhìn của Đoàn Tịnh Tầm chưa kịp thu lại đã dừng hẳn trên người cô.
Một gương mặt còn rất trẻ, trang điểm nhẹ nhàng. Đôi mắt đặc biệt trong vắt, tròng đen to hơn người bình thường.
Cô mặc một váy liền thân màu đen ôm dáng, cổ áo kiểu polo, nơi xẻ cổ còn cài mấy chiếc cúc kiểu Trung Hoa. Làn da trắng mịn nơi xương quai xanh thấp thoáng hiện ra, vài lọn tóc xoã ra len vào bên trong cổ chiếc váy.
Suốt hai mươi tám năm cuộc đời, Đoàn Tịnh Tầm đã gặp đủ kiểu người, đủ sắc vóc, đủ tính cách nhưng chưa từng động lòng. Chỉ đến khi nhìn thấy cô mới dấy lên một cảm xúc rất khác, mơ hồ và dịu dàng. Giống như định mệnh không thể cưỡng lại.
Sau vài giây đối mắt ngắn ngủi, cô là người đầu tiên dời mắt. Cửa thang máy mở, anh bước vào theo sau cô. Cô quẹt thẻ xong thì hơi dịch sang một bên, nhường chỗ cho anh.
Đoàn Tịnh Tầm liếc nhìn số tầng sáng lên, trong lòng đã đoán được đôi chút. Cổ họng anh khẽ động, lấy thẻ ra quẹt vào máy cảm ứng. Thang máy từ từ đi lên, dự kiến sẽ dừng ở tầng 16 và tầng 28.
Đến nơi, anh bước ra trước cô một bước. Về đến văn phòng, anh không lập tức làm việc mà lục tìm trong đống tài liệu trên bàn tìm một tập hồ sơ.
Là hồ sơ của nhân viên thực tập sẽ vào làm ngày mai. Mở ra, hồ sơ của Bùi Quan đập vào mắt anh.
Ngay sau đó là tấm ảnh chân dung 2×3 được in trên giấy. Giây phút ấy, Đoàn Tịnh Tầm chợt thấy buồn cười. Cười bản thân mình tại sao không mở tập hồ sơ này sớm hơn một chút.
Tối hôm đó, anh không về nhà mà ở lại văn phòng làm việc thâu đêm. Sáng hôm sau, anh định về nhà thay đồ rồi mới quay lại. Giữa chừng thì nhận được tin nhắn từ khách hàng, anh tiện tay bấm thang máy tầng 2 để ra ngoài gọi lại.
Không ngờ lại gặp Bùi Quan lần nữa ở đó. Gặp anh, ánh mắt cô vô thức né tránh, nét mặt lộ ra một tia chột dạ.
Khóe mắt lướt thấy bóng cô, giọng nói của Đoàn Tịnh Tầm khi đang nói điện thoại khẽ chững lại một nhịp, nhưng nhanh chóng lấy lại bình thường. Nói chuyện đôi câu với đối phương, rồi anh chủ động cúp máy.
Họ lại một lần nữa cùng đợi chung một thang máy. Anh không phải không nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt cô. Đôi môi hơi sưng đỏ, hai gò má ửng hồng không tự nhiên, đôi mắt đầy tình ý.
Chỉ cần một ánh nhìn là biết ngay cô vừa trải qua chuyện gì. Nhưng anh không có tư cách để suy đoán, càng không có quyền phán xét. Đó là chuyện riêng giữa cô và người khác.
Vào thang máy, thấy cô bị người ta chen vào tận góc. Dù là vì phép lịch sự hay chút xao động trong lòng, anh cũng không định làm ngơ, cất tiếng hỏi cô: “Cô tới tầng mấy?”
Cô đáp: “Tầng 15, cảm ơn anh.”
Tầng 15 – phòng nhân sự. Cô chuẩn bị đi làm thủ tục nhận việc thực tập.
Sau này, đúng như dự đoán, họ lại gặp nhau. Sau cuộc họp giao ban, Đoàn Tịnh Tầm chẳng hiểu vì sao lại giữ cô lại trong phòng họp.
Lần đầu tiên anh gọi tên cô, với tư cách cấp trên.
Cô nhìn anh, trong mắt có chút nghi hoặc, nhưng không hề e ngại, chỉ bình tĩnh chờ anh mở lời.
Đoàn Tịnh Tầm nhìn chằm chằm cô vài giây, nét mặt không rõ vui hay giận, không nói gì thêm, chỉ căn dặn một câu: “Thực tập cho tốt.”
Anh có thể nói, cũng chỉ đến vậy.
Lúc đầu, Đoàn Tịnh Tầm cố tình gạt sự tồn tại của cô ra khỏi đầu. Không đặt nhiều kỳ vọng, chỉ xem như cô đến đây để hoàn thành một kỳ thực tập.
Nhưng sau một thời gian cô vào làm, anh để ý thấy thái độ nghiêm túc trong công việc của cô, đồng thời cũng nhận ra cô có năng khiếu thật sự trong thiết kế.
Bỏ qua mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hành Trạc, nếu cô đi theo con đường tuyển dụng bình thường, anh vẫn sẽ chọn cô ở lại. Anh dành cho cô sự công nhận lớn lao.
Trong khoảng thời gian Trịnh Di Nam xin nghỉ phép, anh trực tiếp đảm nhận việc hướng dẫn cô. Thời gian tiếp xúc tăng lên, dấu ấn của cô trong lòng anh cũng ngày càng sâu sắc.
Đoàn Tịnh Tầm luôn cho rằng mình là người lý trí. Thế nhưng mỗi lần có chuyện liên quan đến cô, anh lại chẳng thể kiểm soát nổi bản thân. Dù vậy, anh vẫn hiểu rõ rằng giữa anh và cô, ngoài quan hệ cấp trên – cấp dưới, sẽ không thể có gì thêm nữa.
Ít nhất là phải xứng đáng với lương tâm của mình. Và càng phải xứng đáng với Thẩm Hành Trạc.
Đêm khuya hôm Bùi Quan chia tay Thẩm Hành Trạc, Đoàn Tịnh Tầm một mình đến điểm hẹn. Trong phòng bao ở quán bar, Thẩm Hành Trạc đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát nói một câu: “Dẫn cô ấy đi.”
Chỉ một câu, đủ để anh hiểu rõ một điều, Thẩm Hành Trạc biết rõ tình cảm của anh dành cho Bùi Quan, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhắc tới. Vì anh tin tưởng Đoàn Tịnh Tầm, cũng hiểu rõ con người anh.
Vì muốn bảo vệ Bùi Quan, cũng vì trân trọng tài năng thiết kế của cô, Thẩm Hành Trạc biết anh sẽ không từ chối. Và quả thật, Đoàn Tịnh Tầm cũng không có lý do gì để từ chối.
Khi đưa Bùi Quan rời khỏi Thanh Xuyên, trên chuyến bay, Đoàn Tịnh Tầm nhìn cô, từ trong mắt cô có thể cảm nhận được nỗi buồn bị đè nén đến tận cùng. Trong mối tình đó, cô đã dốc hết lòng, không chừa lại cho mình chút lối thoát nào. Giống như con thiêu thân lao đầu vào đốm lửa.
Cổ họng Đoàn Tịnh Tầm khô khốc, anh khàn giọng hỏi: “Có hối hận không khi rời đi như thế này?”
Bùi Quan ngẩn người, phải mất một lúc lâu mới khẽ nói: “Không hối hận.”
Không hối hận vì đã yêu Thẩm Hành Trạc. Đó mới là điều cô muốn nói. Đoàn Tịnh Tầm sao lại không hiểu? Nhưng điều duy nhất anh có thể làm là vờ như không biết gì. Cô có thể chọn làm con thiêu thân, còn anh thì không thể.
Trong buổi tiệc tụ họp của phòng làm việc, nhìn thấy trên ngực cô đeo chiếc ghim cài áo giống hệt với Thẩm Hành Trạc, Đoàn Tịnh Tầm liền biết, chuyện họ quay lại với nhau chỉ là sớm muộn. Và sự thật đúng là như vậy.
Sau hơn một năm, cuối cùng họ cũng trở về bên nhau. Kết quả này, anh đã sớm đoán được.
Trước mặt Bùi Quan, Đoàn Tịnh Tầm chưa từng biểu lộ điều gì. Sau khi hai người họ quay lại không lâu, Thẩm Hành Trạc đến tìm anh tại phòng làm việc, một là vì chuyện phân chia cổ phần, hai là vì Bùi Quan.
Bỏ qua quan hệ công việc, Thẩm Hành Trạc với anh vừa như anh trai, vừa là bạn bè. Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, rõ ràng đều vì Bùi Quan, nhưng không ai nhắc đến cô.
Uống xong, Thẩm Hành Trạc chuẩn bị rời đi. Đoàn Tịnh Tầm gọi anh lại, kiềm chế cảm xúc mà nói: “Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Đừng để tôi có cơ hội đưa cô ấy rời đi lần nữa.”
Thẩm Hành Trạc không nói gì, chỉ đặt một tay lên vai anh, động tác ấy chính là câu trả lời chắc chắn nhất.
Tối hôm đó, Đoàn Tịnh Tầm ngồi lại trong văn phòng suốt cả đêm. Anh nghĩ, có lẽ đây là điều cuối cùng anh có thể làm cho cô.
Trong đám cưới của Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc, Đoàn Tịnh Tầm tặng một phong bao dày cộp. Trịnh Di Nam nhìn xong sửng sốt, trêu chọc: “Đoàn tổng, hi vọng đến khi tôi lấy chồng anh cũng hào phóng như vậy.”
Hôm đó là lễ cưới kiểu phương Tây. Bùi Quan khoác tay Đỗ Nghiêm Thanh, trong ánh đèn rực rỡ, từng bước một tiến về phía người đàn ông thuộc về cô. Cô mặc váy cưới trông thật xinh đẹp.
Dưới sân khấu, Đoàn Tịnh Tầm lặng lẽ dõi theo, trong lòng âm thầm gửi lời chúc phúc đến cô. Rồi anh cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn ly champagne.
Kết thúc hôn lễ, khách khứa đang dùng tiệc tại sảnh lớn. Đoàn Tịnh Tầm không ngồi lại mà đi thẳng lên phòng trang điểm trên lầu.
Bùi Quan đang chỉnh lại tóc tai, chuẩn bị cùng Thẩm Hành Trạc ra ngoài mời rượu cảm ơn từng bàn.
Anh giơ tay, gõ nhẹ lên cánh cửa. Rất nhanh, giọng nói mềm mại quen thuộc của cô vang lên: “Mời vào.”
Anh đẩy cửa bước vào.
Đoàn Tịnh Tầm liếc nhìn xung quanh, mở lời: “Anh ấy đâu rồi?”
Bùi Quan mỉm cười: “Bị anh hai của ảnh kéo ra ngoài nói chuyện riêng rồi, không cho tôi nghe. Không biết là bí mật gì nữa.”
Anh khẽ “ừm” một tiếng, chậm rãi bước đến trước mặt cô, lấy từ túi áo ra một vật, đặt lên bàn trang điểm.
Bùi Quan khó hiểu, nhìn anh qua gương.
Đoàn Tịnh Tầm nhẹ giọng nói: “Quà cưới tặng hai người.”
“Cảm ơn anh.” Cô nói: “Tôi mở ra xem bây giờ được không?”
“Để lát nữa hãy xem. Cùng xem với anh ấy.”
Bùi Quan gật đầu đồng ý.
Thẩm Hành Trạc không có ở đó, Đoàn Tịnh Tầm cũng không nán lại lâu, chỉ chào một tiếng rồi rời đi.
Ra đến khúc rẽ ở cầu thang, anh đứng dựa vào cửa sổ, nhìn về phía thang máy cách đó không xa. Lúc ấy, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Bùi Quan.
Đến hôm nay, Đoàn Tịnh Tầm cuối cùng cũng dám thừa nhận, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã sa vào tình yêu sâu không lối thoát.
Anh yêu Bùi Quan.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng hay biết.
Và anh cũng không mong cô biết…