Từ lúc quen biết Chu Nhiễn, Trình Úc đã biết cô nữ sinh chuyển trường này là một ‘thiếu nữ có vấn đề’.
Cô trốn học, hút thuốc, học hành bê bối, chẳng bao giờ để tâm đến ánh mắt của người đời, cũng chẳng xem ai không quan trọng ra gì.
Trình Úc không có ý kiến gì với cô, nhưng không có nghĩa là không có suy nghĩ. Là cái kiểu suy nghĩ của đàn ông dành cho phụ nữ.
Năm lớp 12, Chu Nhiễn vừa mới chuyển đến không lâu vì điểm thi định kỳ quá tệ nên bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên nói chuyện.
Sau vài lần khuyên bảo, thấy cô chẳng có chút chí tiến thủ nào, giáo viên tức đến mức quyết định chuyển chỗ ngồi của cô xuống hàng cuối, mong cô tự suy ngẫm lại bản thân. Từ đó, cô và Trình Úc trở thành bạn cùng bàn.
Khác với Chu Nhiễn, Trình Úc học rất giỏi, nhưng anh lười giao tiếp với thầy cô ở các bàn đầu, nên dứt khoát chuyển xuống ngồi cuối lớp cho yên thân.
Ban đầu cả hai đều không ai để ý đến ai, cứ thế làm bạn cùng bàn suôn sẻ hơn hai tháng. Sau khi chắc suất tuyển thẳng vào trường đại học trọng điểm, Trình Úc hầu như rất ít đến lớp. Phần lớn thời gian anh ở thư viện tự học kiến thức cho các cuộc thi quốc tế, hoặc chơi bóng rổ ở sân trường.
Họ tình cờ gặp lại nhau vào một buổi chiều sau mưa. Cô đang trốn trong bụi cỏ cạnh sân bóng rổ hút thuốc thì bị anh bắt gặp.
Qua làn khói mờ, Trình Úc nhìn cô chăm chú. Quả thật là một gương mặt rất xinh đẹp. Kiêu ngạo, rực rỡ. Tóc dài qua vai, đôi môi tô son căng mọng, mắt dài hẹp, đuôi mắt hơi xếch lên. Giống như một con hồ ly lười biếng và ngỗ ngược. Cũng giống như một bông cát cánh trắng tinh khôi.
Bị bắt gặp đang lén hút thuốc, Chu Nhiễn không hề tỏ ra bối rối. Dưới ánh mắt đầy hàm ý của anh, cô tiện tay dập đi điếu thuốc đang cháy dở, đứng dậy, ném vào thùng rác bên cạnh.
Cô bước thẳng về phía anh, lướt qua, định rời đi mà không ngoái đầu lại.
Trình Úc gọi cô lại đúng lúc: “Dù gì cũng là bạn cùng bàn, gặp mặt không chào hỏi gì sao?”
Chu Nhiễn khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Chào. Tạm biệt.”
Trình Úc khẽ cười, lơ đãng, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng gầy gò của cô dần khuất sau khúc quanh.
Trong không khí phảng phất mùi đất sau mưa, quyện lẫn với hương nước hoa Garden of the Nile còn sót lại trên người cô. Mùi hương ấy, thật khó quên.
—
Lần thật sự có giao điểm với Chu Nhiễn là vào học kỳ hai lớp 12. Trình Úc đi ăn cùng bạn, tình cờ gặp Chu Nhiễn đang làm thêm ở nhà hàng đồ Tây – Đồ Nam Á.
Vì gọi nhầm món của khách, cô bị quản lý nhà hàng mắng ngay tại quầy bar. Gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ nghe mắng, cũng không mở miệng cãi lại.
Không rõ là vì chán hay mất kiên nhẫn, cô giơ tay, thỉnh thoảng xoay vòng hạt ngọc trai màu hồng đeo trên cổ tay.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dính chặt vào mình, Chu Nhiễn ngẩng đầu nhìn sang. Chỉ một thoáng, ánh mắt cô chạm phải Trình Úc đang ngồi ở bàn bên kia. Bất ngờ là, người rời mắt trước lại là cô.
Không lâu sau, quản lý của nhà hàng bị Trình Úc gọi sang một bên. Anh đang giúp cô gỡ rối.
Ăn xong, ra khỏi nhà hàng, Trình Úc tìm cớ tạm biệt bạn, một mình đứng chờ trước cửa tiệm tiện lợi đối diện nhà hàng, đợi Chu Nhiễn tan ca. Mãi đến khuya mới đợi được.
Chu Nhiễn không nhìn thấy anh ngay. Cô bước tới góc khuất ánh đèn bên cạnh cửa hàng tiện lợi, móc trong túi ra bao thuốc và bật lửa, cúi đầu châm một điếu. Điếu thuốc mảnh dành cho phụ nữ kẹp giữa hai ngón tay cô.
Một cơn gió thổi qua, làm loạn tóc mái trước trán, cô chẳng buồn chỉnh lại, cứ để mặc tóc che mất tầm nhìn. Từng động tác, từng cử chỉ của cô, đều mang vẻ đẹp mơ hồ giữa ngây ngô và trưởng thành.
Còn chưa kịp hút được vài hơi, điếu thuốc đã bị người ta giật mất. Trình Úc lên tiếng, giọng lười nhác: “Không thể học cái gì tốt hơn sao?”
Chu Nhiễn không có phản ứng gì khác, chỉ thản nhiên đáp: “Cậu đâu phải là gì của tôi. Đừng quản tôi, được không?”
“Không được.”
“Rảnh quá hả?”
“Ừ, đúng là rảnh.”
Chu Nhiễn hơi mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Cả hai rơi vào im lặng một lúc.
Trình Úc hỏi: “Sao cậu lại tìm được nơi đó?”
“Hả?”
“Nhà hàng đồ Tây – Đồ Lan Á chuyên thuê lao động trẻ em ấy.”
Chu Nhiễn ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đã đủ tuổi rồi. Còn nữa, ra khỏi trường rồi, chúng ta có thể xem như không quen biết. Cậu không cần giúp tôi.”
Nói xong câu đó, Chu Nhiễn định rời đi, nhưng bất ngờ nghe thấy anh gọi tên mình: “Chu Nhiễn.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Chu Nhiễn hơi sững lại, không quay đầu, chờ anh nói tiếp.
Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ nói một câu: “Chăm học cho tử tế.”
—
Một thời gian dài sau đó, Trình Úc bắt đầu đến lớp thường xuyên hơn, thỉnh thoảng còn cố ý tạo cơ hội để tình cờ gặp cô. Chính anh cũng không hiểu bản thân đã bị làm sao, như thể trúng tà vậy.
Ban đầu, Chu Nhiễn tỏ ra không để tâm đến sự xuất hiện bất thình lình của anh, nhưng dần dần cũng quen, đôi lúc còn trêu chọc anh vài câu.
Cái tên Trình Úc đã in một dấu ấn khác biệt trong cuộc đời cô. Kỳ lạ là, cô lại thực sự nghe lời anh, bắt đầu nghiêm túc học hành.
Sự thay đổi nhỏ bé đó không thoát khỏi ánh mắt anh. Dù ngoài miệng không nói ra, nhưng Trình Úc vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ cô.
Biết cô sĩ diện, anh luôn chọn cách giúp đỡ tự nhiên nhất, như thể vô tình. Anh nhắc nhở cô học bài trong lớp, tranh thủ thời gian rảnh để kèm cặp thêm.
Trong khoảng thời gian bận rộn đó, thư viện trở thành nơi mà cả hai ghé đến mỗi chiều sau giờ học. Anh tịch thu hết thuốc lá trong cặp cô, tiện tay bỏ vào đó vài hộp kẹo bạc hà vị đào trắng, nghiêm cấm cô không được hút nữa.
Chu Nhiễn đã quen sống tự do mấy năm nay, xưa nay không thích bị trói buộc, vậy mà đối với Trình Úc, cô lại chẳng buồn nổi loạn.
Rồi một ngày, khi chợt nhận ra, cô mới phát hiện mình đã bỏ thuốc từ bao giờ. Anh sẽ cùng cô đi làm thêm, đêm khuya tiễn cô về nhà. Anh không can thiệp chuyện cô giao du với đám thanh niên ngoài trường, nhưng mỗi khi họ tụ tập, anh đều đi cùng, không cho phép cô quá đà.
Anh còn học nấu ăn vì cô, biết kiềm chế tính khí của mình, âm thầm ghi nhớ từng sở thích nhỏ nhặt của cô. Trình Úc đối xử với cô thực sự rất tốt. Tốt đến mức khiến cô nghĩ, cả đời này e là sẽ không gặp được người thứ hai như anh nữa.
Tối hôm thi đại học xong, Trình Úc đứng dưới căn hộ cô thuê, chờ cô đến gặp anh. Họ cứ thế, tự nhiên bước vào một mối quan hệ.
Khi điểm thi đại học công bố, Chu Nhiễn chỉ vừa đủ điểm vào trường tầm trung, cô đăng ký vào một đại học tài chính gần trường anh nhất.
Ra khỏi cổng trường, chỉ cần đi bộ khoảng mười phút là có thể gặp anh. Bốn năm đại học, là quãng thời gian họ yêu nhau sâu đậm nhất. Họ yêu nhau bất chấp mọi ánh nhìn.
Lần đầu họ hôn nhau là vào mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba. Trình Úc chưa từng được ai dạy nhưng hôn cô đầy bản năng, như thể muốn hòa tan cô vào tim mình.
Lần đầu họ ngủ với nhau là vào kỳ nghỉ đông năm hai. Chu Nhiễn được ba đưa sang Singapore du lịch, hai người xa nhau gần hai tháng.
Tối hôm cô trở về, Trình Úc ôm cô, dùng cách trực tiếp nhất để biểu đạt nỗi nhớ. Lúc ấy Chu Nhiễn bật khóc, không phải vì đau, mà là vì thỏa mãn. Anh đã lấp đầy mọi khoảng trống trong cô.
Đó là đêm mà Trình Úc không bao giờ quên được. Không khí âm ẩm, đôi mắt cô còn vương lệ, cơ thể cô nóng bỏng dưới tay anh.
Cũng chính khoảnh khắc đó, anh chợt hiểu ra, mình đã yêu cô đến mức này rồi. Ăn sâu vào tận xương tủy, và anh cam lòng như thế.
Bốn năm đại học, họ cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm. Trình Úc ngày càng hiểu cô hơn, thậm chí còn hiểu rõ những suy nghĩ cô chưa từng nói ra. Anh biết chuyện gia đình cô, biết lý do cô từng nổi loạn trong suốt những năm trung học.
Những quá khứ mà Chu Nhiễn từng cảm thấy xấu hổ, ban đầu cô chẳng dám nhắc tới, về sau lại dần dần mở lòng với anh. Mẹ ngoại tình, ba mẹ ly hôn, ba tái hôn rồi định cư cùng vợ mới ở Singapore.
Cô trở thành gánh nặng mà cả hai bên đều không muốn nhận, đành theo cậu tới Thanh Xuyên và chuyển trường. Cô từng muốn buông xuôi chính mình, là anh đã kéo cô ra khỏi vực sâu.
Chu Nhiễn của những năm trung học đã tự xây quanh mình một bức tường bằng dáng vẻ và hành vi. Trình Úc lại chính là người vượt tường mà vào.
Nhưng Trình Úc vĩnh viễn sẽ không biết. Cô là nhất kiến chung tình của anh, mà anh cũng là nhất kiến chung tình của cô.
—
Họ thực sự xa nhau là vào năm tốt nghiệp đại học.
Cận kề ngày ra trường, Trình Úc vốn định cùng Chu Nhiễn ở lại Thanh Xuyên làm việc, anh đã lên kế hoạch cho tương lai của cả hai.
Nhưng anh không ngờ, trong phòng Chu Nhiễn lại phát hiện một tấm vé máy bay một chiều bay đến Trân Hải, khởi hành sau đó một tuần.
Tối hôm đó, anh hỏi cô vì sao lại giấu anh. Chu Nhiễn không nói cụ thể, chỉ bảo đã chán ở Thanh Xuyên, muốn đến Trân Hải phát triển.
Điều khiến Trình Úc thất vọng không phải là việc cô giấu anh, mà là thái độ của cô, rõ ràng cô chưa từng tính đến việc có anh trong tương lai.
Không rõ hôm ấy họ có thật sự cãi nhau không, nhưng chắc chắn là không vui mà kết thúc. Trình Úc rời khỏi căn nhà hai người từng sống chung, lái xe về nhà mình.
Ngày Chu Nhiễn rời Thanh Xuyên, Trình Úc vẫn đến sân bay tiễn cô, coi như là xuống nước. Dù là yêu xa, dù cô muốn phát triển sự nghiệp ở nơi khác, anh cũng sẵn sàng nhường bước. Bởi vì anh yêu cô. Những điều ngoài lề như thế chẳng đáng gì so với tình yêu anh dành cho cô.
Nửa năm sau đó, mỗi khi có thời gian, Trình Úc đều bay đến Trân Hải tìm cô. Họ gặp nhau, ăn uống, l*m t*nh, cùng nhau làm những điều mình thích, khi không muốn ra ngoài thì cuộn tròn xem phim trong phòng.
Họ vẫn trò chuyện đủ thứ, vẫn yêu nhau nồng nhiệt như lúc ban đầu. Nhưng trong lòng cả hai đều mơ hồ cảm thấy, giữa họ thiếu mất điều gì đó khó nói thành lời. Không ai chủ động nhắc đến, cứ để những tâm sự âm thầm lớn dần.
Điều gì đã khiến họ chia tay? Trình Úc thực ra không muốn nhớ lại. Nhưng anh phải thừa nhận, đó là một cái gai đã cắm rễ sâu trong tim anh từ lâu. Không rút ra được, lại cứ thế lớn lên, trộn lẫn với máu thịt mà hoành hành.
Chung quy lại, là anh đã buông tay cô trước. Lần đầu Trình Úc khởi nghiệp thất bại, đúng vào lúc sự nghiệp đang chạm đáy. Ba anh bảo anh quay về công ty gia đình làm việc, đồng thời yêu cầu anh cưới một người môn đăng hộ đối, sinh con lập nghiệp, và tuyệt đối không được qua lại với Chu Nhiễn nữa.
Anh không chịu, cãi nhau một trận lớn với cha, rồi chính thức cắt đứt quan hệ với gia đình. Thời điểm đó, mẹ anh đang mắc bạo bệnh, ung thư gan giai đoạn cuối.
Những chuyện này Trình Úc hoàn toàn không hay biết, bởi lúc đó anh vùi đầu trong công việc ở công ty, cùng đối tác ngày đêm nghiên cứu phát triển công nghệ mới.
Vì quá bận rộn, tần suất gặp Chu Nhiễn ngày càng ít, mỗi tuần chỉ còn vài cuộc gọi video theo thông lệ, và những chủ đề chung để trò chuyện cũng dần cạn kiệt.
Lúc ấy Chu Nhiễn đang bước vào giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, dồn toàn tâm toàn lực cho công việc, thời gian rảnh cũng trở nên xa xỉ. Họ bắt đầu cảm thấy bất lực trong việc giữ gìn tình yêu này.
Đến khi mẹ anh được bệnh viện ra thông báo nguy kịch, ba anh mới không thể giấu được nữa, đành báo cho Trình Úc biết.
Khi Trình Úc chạy đến bệnh viện, điều anh thấy là người mẹ đang hấp hối. Bà yếu ớt nói câu cuối cùng: “Hãy sống tốt, con nhé.”
Sau khi lo liệu tang lễ cho mẹ, Trình Úc thu dọn hành lý, dứt khoát dọn khỏi nhà. Anh không phải không hận ba mình, trách ông vì sao lại giấu nhẹm bệnh tình của mẹ. Nhưng anh cũng hiểu, từ nhỏ đến lớn, giữa họ vốn đã không có bao nhiêu tình cảm ba con, trách móc cũng chẳng còn ý nghĩa.
Anh càng hận bản thân, hận sự bất lực của mình trước cái chết, hận chính mình không hề hay biết bệnh tình của mẹ và mang nỗi ân hận ấy như một vết dao cứa sâu vào lòng.
Anh sa sút mấy ngày, nhốt mình trong phòng, uống đến say mèm. Tỉnh dậy, Trình Úc lần tìm chiếc điện thoại trong túi, thì thấy đã cạn pin từ bao giờ. Sạc điện, mở máy là hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, nhưng không có lấy một dòng từ Chu Nhiễn.
Cuối tuần, Trình Úc lái xe mấy tiếng đến Trân Hải tìm cô, đứng chờ rất lâu dưới lầu nhà cô. Vừa qua nửa đêm, bóng dáng Chu Nhiễn xuất hiện trong tầm mắt, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ đưa cô về.
Người đàn ông đó là ai, đối với Trình Úc không quan trọng. Anh chưa bao giờ nghi ngờ Chu Nhiễn và càng không có lý do để nghi ngờ cô.
Chỉ là khoảnh khắc trông thấy nụ cười rạng rỡ mà cô dành cho người khác, anh bỗng cảm thấy nên buông tay thôi. Anh mệt rồi, và anh biết cô cũng vậy.
Nụ cười ấy đã rất lâu rồi không còn dành cho anh nữa. Đợi người đàn ông kia rời đi, Trình Úc bước xuống xe.
Thấy anh xuất hiện, ánh mắt Chu Nhiễn lướt qua chút bất ngờ, rõ ràng không ngờ anh sẽ đến Trân Hải. Không ai lên tiếng hỏi han, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Trình Úc là người phá tan sự im lặng trước, đi thẳng vào vấn đề: “Chu Nhiễn, chúng ta chia tay đi.”
Giọng anh bình thản đến lạ, như thể chỉ đang nói hôm nay thời tiết ra sao.
Chu Nhiễn khựng lại một giây, bình tĩnh hỏi anh: “Tại sao?”
Trình Úc buông lời bâng quơ: “Không còn cách nào khác. Đến tuổi rồi, nhà bắt đầu sắp xếp xem mắt. Chuyện này anh không muốn giấu em. Quan trọng hơn, chúng ta mỗi người một nơi, trọng tâm sự nghiệp ở hai thành phố khác nhau, chẳng thể thường xuyên gặp mặt. Chu Nhiễn, thật ra trong lòng em cũng biết, vấn đề này, cả hai đều không thể vì người kia mà nhượng bộ.”
Chu Nhiễn là người cứng cỏi, cũng rất dứt khoát. Cô chưa bao giờ níu kéo bất cứ ai. Ngay cả chia tay, cũng phải rạch ròi mới đúng.
Cô đồng ý, thậm chí trước khi anh rời đi còn nhắc anh: “Lái xe cẩn thận.”
Giọng nói bình thản, tựa như chưa từng để tâm đến cuộc chia tay này.
Về lại xe, Trình Úc không lập tức lái đi. Anh ngồi trong xe suốt cả đêm dưới lầu nhà cô. Gió lạnh luồn vào, cuốn tan cả mùi khói thuốc nồng nặc.
Họ chia tay quá dễ, nhưng cũng quá phức tạp. Có lẽ ngay từ đầu, họ vốn chẳng hợp nhau, chỉ là anh vẫn luôn cố chấp níu giữ. Đây chẳng qua là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Trình Úc biết kể từ giây phút này, Chu Nhiễn thực sự biến mất khỏi thế giới của anh.
Một mảnh trong lòng anh đã hoàn toàn trống rỗng.
—
Trong quãng thời gian mới chia tay, thỉnh thoảng vẫn có vài người bạn chung đến an ủi, ai nấy đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Ai cũng nghĩ họ nhất định sẽ đi đến cuối cùng.
Bạn bè hỏi tại sao lại chia tay. Phần lớn thời gian, Trình Úc chỉ trả lời đại khái như bao đôi tình nhân khác thôi, không hợp, hoặc tính cách không hòa hợp.
Ban đầu anh cũng tin là như vậy. Nhưng càng xa cô lâu, anh lại càng nghi hoặc liệu có thật là vì thế?
Anh bắt đầu tìm kiếm dấu vết tình yêu mà cô từng dành cho anh, ở những nơi họ từng bên nhau, nhưng rồi phát hiện chỉ lác đác, mong manh đến đáng thương. Trình Úc bắt đầu hoài nghi liệu Chu Nhiễn có thật sự từng yêu anh?
Năm thứ ba sau khi chia tay, vào đầu năm mới, Trình Úc đến thăm Đỗ Nghiêm Thanh, tình cờ gặp được Bùi Quan.
Trong lúc rảnh rỗi, hai người trò chuyện, lỡ nhắc đến Chu Nhiễn. Trình Úc vốn không muốn khơi lại quá khứ, nhưng Bùi Quan lại nói: “Anh không muốn nhắc đến, là bởi anh chưa quên được chị ấy.”
Trình Úc cười cợt cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận, Bùi Quan nói đúng. Hai năm sau chia tay, anh vẫn còn yêu cô. Nhưng cũng hiểu rất rõ, gặp lại không bằng hoài niệm.
Giữa họ, đã không còn khả năng có một tương lai.
Dù có lùi bước đến cùng cực, cho dù anh muốn quay lại, Chu Nhiễn cũng sẽ không đồng ý. Anh hiểu rõ tính cách cô hơn bất kỳ ai.
—
Lần gặp lại Chu Nhiễn là trong một bữa tiệc xã giao. Chỉ sau hai năm, công ty của Trình Úc đã có chỗ đứng vững chắc ở Thanh Xuyên, quy mô không ngừng mở rộng.
Do cần đàm phán hợp tác chiến lược với một công ty downstream cùng ngành, đối tác của anh tổ chức bữa tiệc này để làm cầu nối.
Vốn dĩ Trình Úc chẳng hứng thú với mấy chuyện xã giao, nhưng không chịu nổi lời mời dai dẳng của bạn bè, đành miễn cưỡng đến một lát rồi định về sớm. Không ngờ, lại gặp được Chu Nhiễn ở đó.
Hai năm không gặp, cô đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều. Tóc dài màu hạt dẻ uốn nhẹ, buông xõa qua vai. Đầm đen ôm sát, gương mặt sáng ngời, ánh mắt linh động, trang điểm chỉn chu.
Từng cử chỉ, từng động tác đều toát lên vẻ quyến rũ, tự tin. Hôm đó không phải buổi tiệc của Chu Nhiễn, cô chỉ đi cùng bạn đến, với tư cách là người hộ tống.
Khi nhìn thấy Trình Úc, Chu Nhiễn không hề có bất kỳ phản ứng dư thừa nào. Cô giả vờ không quen biết, trong sự giới thiệu của bạn bè, lễ phép đưa tay ra bắt tay anh, mỉm cười chào hỏi như những người xa lạ lần đầu gặp mặt.
Trình Úc cũng bắt tay cô, nhẹ nhàng rồi buông ra đúng lúc. Sự ấm áp còn sót lại trong lòng bàn tay cô vẫn lặng lẽ in trên da anh, đó là hơi ấm mà anh đã rất lâu không được cảm nhận.
Trong bữa tiệc, đối tác hỏi anh sao vẫn chưa rời đi, Trình Úc không đáp, chỉ nâng ly chấp nhận lời mời rượu từ người đàn ông đang ngồi cạnh Chu Nhiễm.
Giữa chừng có người đùa cợt, hỏi anh bao giờ lại có bạn gái xinh đẹp thế này. Người đàn ông kia không phủ nhận, cười nói: “Cũng mới thôi, hiện tại đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Trình Úc nheo mắt. Không hiểu sao, khi nghe câu đó, anh thấy trong lòng có một cơn khó chịu dâng lên.
Thế là anh buột miệng: “Giám đốc bộ phận R&D của quý công ty nếu quá bận yêu đương, liệu có ảnh hưởng đến tiến độ dự án không?”
Lời nói quá đỗi thẳng thừng, rõ ràng mang theo cả sự châm chọc ngấm ngầm. Người phản bác lại không phải nhân vật chính, mà là Chu Nhiễn: “Trình tổng, nếu một người chọn ổn định cuộc sống trước, vậy trong sự nghiệp không phải sẽ càng thêm vững vàng sao?”
Một lời hai nghĩa. Cô đang mỉa mai câu anh từng nói năm đó, khi đề nghị chia tay.
Suốt bữa tiệc, Trình Úc người xưa nay uống rượu rất khá lại hiếm khi để lộ chút men say. Tan tiệc, anh lặng lẽ nhìn Chu Nhiễn dìu người đàn ông kia ra khỏi phòng, cả quá trình không một lần ngoái đầu nhìn anh.
Cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại khắc sâu trong tâm trí Trình Úc. Không nói rõ cảm giác là gì, chỉ thấy lòng bức bối, có lẽ là ghen.
Không lâu sau, Trình Úc đến Trân Hải công tác. Suốt một ngày bận rộn, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, anh không cùng đồng nghiệp đi ăn mà một mình xuống bãi đỗ xe, định lái xe đi hóng gió.
Vô thức thế nào lại lái xe đến gần chỗ ở của Chu Nhiễn. Khi nhận ra, anh đã ngồi dưới lầu cô hơn nửa tiếng.
Một điếu thuốc cháy rồi lại châm điếu khác. Đến lúc gần tỉnh táo hẳn, Trình Úc khởi động xe, như trốn chạy mà rời đi.
Một câu nói vô tình của Bùi Quan đã thức tỉnh anh: “Có khi năm đó hai người chia tay, chẳng vì điều gì lớn lao cả. Chỉ là… thiếu đi sự trò chuyện.”
Nghĩ lại, đúng là khoảng thời gian ấy, họ gần như chẳng muốn nói chuyện, thậm chí đến những chuyện nhỏ nhặt trong ngày cũng chẳng còn muốn chia sẻ.
Anh không chắc liệu cô có còn yêu mình. Nhưng bản thân anh… đã từng trao cho cô bao nhiêu cảm giác an toàn? Anh bắt đầu tự vấn chính mình.
Thời gian sau đó, họ đôi lần tình cờ gặp nhau. Có một lần, chỉ có hai người, giữa họ dường như tồn tại một tầng mơ hồ ám muội.
Cô không né tránh những lần anh cố tình chọc ghẹo, nhưng anh cũng cảm nhận rõ sự bài xích lặng lẽ trong ánh mắt cô.
Lại có lần khác, trong văn phòng người ra người vào, Trình Úc ghé sát, ép cô vào mép bàn, thấp giọng hỏi: “Hai năm nay em sống thế nào? Có bạn trai chưa?”
Chu Nhiễn bật cười, đáp: “Có rồi, người đó giỏi hơn anh nhiều.”
Trình Úc nở nụ cười cợt quen thuộc, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh nhạt.
Anh cúi đầu, giữ cằm cô, rồi bất ngờ cắn lấy môi cô. Đó là lần thứ hai anh mất kiểm soát.
Lần đầu tiên, là ngày hôm sau khi chia tay, anh bất chấp lời khuyên của đối tác, đổi tên thương hiệu do chính mình sáng lập thành một cái tên mang dấu ấn về cô.
Ba tháng sau đó, Trình Úc thường xuyên qua lại giữa Thanh Xuyên và Trân Hải. Mỗi khi rảnh, anh lại tìm cớ để ‘vô tình’ gặp cô. Anh đã hạ quyết tâm, nhất định phải giành lại cô.
Chu Nhiễn không phải không biết những gì anh làm, cũng không phải không thấy những nỗ lực của anh để hàn gắn mối quan hệ này.
Trong lòng cô cũng chẳng phải không bị lay động.
Đêm Giáng Sinh, cô chủ động gọi cho anh, hẹn anh ra ngoài.
Hai người ngồi trong xe uống rượu, xung quanh là ánh đèn rực rỡ, ngẩng đầu là bầu trời trắng xóa trong đêm tuyết rơi.
Cả hai đều say. Chu Nhiễn nhìn anh, nói thật lòng: “Người đề nghị chia tay là anh. Giờ muốn quay lại cũng là anh. Trình Úc, anh nghĩ tôi là gì? Một món đồ chơi vô tri vô giác sao?”
Trình Úc nhìn cô, tim như bị bóp nghẹt. Anh khẽ thì thầm một câu xin lỗi.
Đưa cô say xỉn về nhà, cô bỗng ôm anh, thì thầm trong vô thức: “… Không phải lần nào anh quay đầu lại, em cũng vẫn ở đó.”
Cổ họng Trình Úc khô rát, cảm xúc nghẹn ngào cuộn trào. Sau bao vòng luẩn quẩn, cuối cùng, họ vẫn không quay lại với nhau. Chính xác mà nói, Trình Úc tình nguyện trở thành người tình trong bóng tối của cô.
Trong căn phòng tối đen không đèn, chỉ có men rượu và hai người trưởng thành kìm nén quá lâu. Hương thơm trên người cô, nhiệt độ nóng bỏng là những chất xúc tác không thể chối từ. Họ lên giường, sau hai năm xa cách.
Đến giữa chừng, Trình Úc gặng hỏi: “Anh với hắn, ai giỏi hơn?”
Chu Nhiễn nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa: “Ngoài anh ra… em chưa từng có ai khác.”
Biết rằng hôm ấy cô chỉ nói dối trong văn phòng để chọc tức anh, Trình Úc thỏa mãn, dốc sức đưa cô l*n đ*nh.
Sau lần vô tình ‘vượt ranh giới’, Trình Úc không còn nhắc đến chuyện quay lại, chỉ âm thầm đối xử tốt với cô hơn.
Anh đến Trân Hải ngày càng thường xuyên, mỗi lần đều lấy cớ ở lại nhà cô, nhưng luôn bị cô đuổi khéo, không lần nào được như ý.
Trình Úc cũng chẳng để tâm, càng bị từ chối lại càng kiên trì. Mối quan hệ mập mờ ấy kéo dài hơn một năm, cuối cùng, Chu Nhiễn cũng đồng ý quay lại với anh. Anh chính thức trở thành bạn trai của cô, danh chính ngôn thuận.
Không lâu sau khi tái hợp, một lần hai người lại uống rượu suốt đêm, ngồi tâm sự. Vô tình, Trình Úc nghe được nguyên nhân thật sự khiến cô vội vàng đến Trân Hải sau khi tốt nghiệp.
Thì ra không phải vì cô chán ghét Thanh Xuyên hay không muốn ở bên anh mà là vì bị gia đình bên cậu, những người từng cưu mang cô lợi dụng và quấy rầy cô.
Họ vin vào cái gọi là ‘tình thân’, ép buộc cô hết lần này đến lần khác. Theo tính cách Chu Nhiễn, lẽ ra cô có thể dứt khoát bỏ mặc nhưng cô lại là người trọng tình cảm. Vậy nên cô đã chọn rời đi để cắt đứt càng nhiều càng tốt.
Chuyện đó… cô không thể nào nói cho anh biết vào thời điểm ấy. Cô quá hiểu Trình Úc, một khi anh biết được sự thật, nhất định sẽ tìm đến bọn họ để đòi lại công bằng cho cô.
Nhưng Chu Nhiễn thật sự không muốn anh làm vậy. Người đã ngã xuống bùn lầy, chỉ cần có mình cô là đủ, cô không muốn thấy anh cũng bị kéo vào.
Trình Úc lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ: Cô làm sao lại không yêu anh. Tình yêu của cô, không hề ít hơn anh chút nào.
—
Sau khi kết hôn, Trình Úc sẽ kể cho cô nghe từng chuyện xảy ra mỗi ngày, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cả tâm trạng hôm đó ra sao, cũng không giấu giếm.
Chu Nhiễn trêu anh: “Di chứng sau lần chia tay đó à?”
Trình Úc không phủ nhận cũng không khẳng định.
Anh không nói ra, nhưng chính anh hiểu rõ, anh sợ mất cô một lần nữa. Đồng thời, anh cũng đang bù đắp cho những sai lầm từng gây ra trong quá khứ.
Chu Nhiễn thì không nghĩ quá nhiều. Từ khoảnh khắc cô lựa chọn quay lại bên anh, cô đã hoàn toàn tha thứ cho anh rồi. Những chuyện đã qua, cũng theo đó trở thành dĩ vãng.
Cô cũng thường xuyên chia sẻ với anh suy nghĩ trong lòng, quan điểm về những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Hai người đều đang nỗ lực để vun đắp mối quan hệ này, nghiêm túc mài nhẵn những góc cạnh của nhau. Dần dần, họ đã chữa lành tất cả những ‘không hợp’ từng tồn tại thuở ban đầu.
Trong quãng đời dài đằng đẵng phía trước, họ có nhau… và chỉ có nhau.