Năm hai mươi tư tuổi, Bùi Quan chính thức chấm dứt mối quan hệ ‘yêu xa’ giữa cô và Thẩm Hành Trạc.
Quy mô của phòng làm việc trong hai năm qua ngày càng mở rộng, một mình Đoàn Tịnh Tầm không thể cáng đáng hết nên phân trọng tâm công việc ra hai thành phố Trân Hải và Thanh Xuyên.
Với tư cách là cổ đông kiêm đối tác, Bùi Quan quay về Thanh Xuyên để thành lập chi nhánh thứ hai. Trịnh Di Nam tạm thời ở lại Trân Hải, vừa bận rộn với công việc, vừa lên kế hoạch chuẩn bị cho việc mở chi nhánh thứ ba ở thành phố lân cận vào cuối năm.
Chẳng bao lâu sau khi kết hôn, Thẩm Hành Trạc đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mình trong phòng làm việc cho Bùi Quan.
Ban đầu Bùi Quan không để ý, mãi cho đến khi Tiểu Chung mang theo bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến tìm cô, cô mới ngơ ngác nhận ra thì ra bản hợp đồng đó đã được đính kèm trong thỏa thuận tiền hôn nhân mà cô từng ký, chỉ là lúc ấy cô không đọc kỹ.
Nghĩ đến chuyện giữa cô và Thẩm Hành Trạc vốn đã không còn rạch ròi của ai với của ai, Bùi Quan cũng không từ chối, dứt khoát nhận lấy món quà anh tặng một cách thoải mái và tự nhiên. Nhưng đồng thời, cô cũng nghĩ nên tặng lại anh điều gì xứng đáng, để không tấm phụ lòng anh dành cho mình.
Trải qua một thời gian dài chuẩn bị và chỉnh sửa kỹ lưỡng, cuối cùng năm nay món quà ấy cũng đã sẵn sàng.
Ngày thứ hai sau khi trở về Thanh Xuyên, Bùi Quan dậy từ rất sớm, nhân tiện đẩy luôn Thẩm Hành Trạc người vừa chạy bộ trở về vào phòng tắm, giục anh rửa mặt thật nhanh, định sau khi ăn sáng sẽ cùng anh đến một nơi.
Thấy biểu cảm bí ẩn hiện rõ trên mặt cô, Thẩm Hành Trạc cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa tay vuốt nhẹ tóc cô một cái, rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Bùi Quan cầm chìa khóa xe, cùng anh ra khỏi nhà.
Vừa ngồi vào ghế phụ, Thẩm Hành Trạc quay sang liếc cô: “Đi đâu đấy?”
Bùi Quan bật cười: “Bí mật ạ.”
Anh không hỏi thêm nữa.
Bùi Quan khởi động xe, không nói gì thêm, chỉ tập trung lái. Đi ngang qua trung tâm thành phố, sau một đoạn đường khá dài, cuối cùng họ cũng đến được điểm đến.
Cô đậu xe xong, cùng anh sánh bước ra khỏi bãi đậu, vào thang máy. Đây là một khu nhà ở độc lập, là khu căn hộ mới được xây chưa lâu.
Xung quanh có đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là không gian xung quanh rất yên bình, rất thích hợp để nghỉ dưỡng cuối tuần.
Quét thẻ từ qua cổng, đi xuyên qua cửa kính, Bùi Quan dẫn đầu đến trước một cánh cửa, nhập mật mã vân tay, mở cửa rồi nghiêng người nhường chỗ cho anh bước vào trước.
Thẩm Hành Trạc đi qua cô, bước vào trong căn hộ. Diện tích không lớn, toàn bộ không gian được thiết kế theo tông đen – trắng – xám đậm chất công nghiệp.
Điều quan trọng nhất là phong cách thiết kế mang đậm dấu ấn cá nhân, không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được chính là do cô thiết kế.
“Em thiết kế từ khi nào?” Anh hỏi.
Trước sự đoán đúng không chút ngập ngừng của anh, Bùi Quan cũng không lấy làm ngạc nhiên, dịu dàng trả lời: “Là lễ tình nhân năm đó, khi anh tặng em bản vẽ thiết kế.”
Ngừng một lát, cô nói thêm: “Nơi này là do em dùng toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay để mua, tặng cho anh. Em muốn nơi này là căn cứ bí mật của riêng hai ta. Ngoài chúng ta ra, sẽ không ai biết đến sự tồn tại của nó.”
Từ việc thiết kế nội thất đến lựa chọn từng món đồ nhỏ, tất cả đều là do chính tay cô từng chút từng chút một theo dõi và chọn lựa. Ban đầu, cô chỉ nghĩ đơn giản là muốn tự mình thiết kế một bản vẽ để tặng lại anh, đợi đến một ngày thích hợp sẽ biến nét vẽ trên giấy thành hiện thực cụ thể.
Từ sau khi ký bản chuyển nhượng cổ phần, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ phải tranh thủ làm thật nhanh, thế là cô tăng tốc tiến trình mua nhà, rồi nhờ người cải tạo căn hộ thô thành không gian như hiện tại.
“Quan Quan, anh thật sự rất vui.”
“Mặc dù món quà này so với những gì anh đã tặng em, có lẽ chỉ là muỗi so với voi… nhưng em sẽ từ từ đền đáp từng chút một.” Bùi Quan khẽ nói.
“Giữa chúng ta… không cần phải đền đáp.”
“Là em muốn tặng anh.” Cô mỉm cười, mắt sáng rực rỡ.
Ngày mai là cuối tuần, họ không quay về trung tâm thành phố mà quyết định ở lại căn hộ này qua đêm.
Tối đó, khi đèn tắt hẳn, Bùi Quan bỗng mở lời: “Em đã qua sinh nhật hai mươi tư tuổi rồi.”
Thẩm Hành Trạc nghiêng người hỏi: “Sao vậy?”
“Anh biết em đang muốn nói gì mà.” Cô đáp, giọng nhẹ như thì thầm.
Thẩm Hành Trạc khẽ cười: “Nói gì cơ?”
Phát hiện anh đang cố tình giả vờ ngơ ngác, Bùi Quan liền ngồi dậy, vòng chân qua người anh, thẳng thắn nói: “Chúng ta từng hứa… Đợi khi em sự nghiệp ổn định, sẽ bắt đầu tính chuyện sinh con.”
Thẩm Hành Trạc “ừm” một tiếng, trong ánh trăng nhàn nhạt len qua khe rèm cửa, anh đưa ngón tay chạm nhẹ vào má cô, nhưng vẫn không nói thêm gì.
Bùi Quan nghiêng đầu, cắn nhẹ lên đầu ngón tay anh, lành lạnh mà mềm mềm: “Anh quên chuyện này rồi ư?”
“Không. Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”
“Rõ ràng gì ạ?”
“Quan Quan, anh đã bao lâu rồi không hút thuốc?”
Nghe anh nói vậy, Bùi Quan khẽ sững người, ngẫm nghĩ mấy giây rồi bỗng như ngộ ra điều gì đó. Hình như thật sự đã rất lâu rồi cô không thấy anh mang theo bao thuốc hay bật lửa bên người.
Nửa tháng trước, lúc anh đến Trân Hải tìm cô, ở lại hai ngày, quả thật anh không hút lấy một điếu. Cô còn tưởng là vì lúc đó anh cảm nhẹ, đau họng nên mới kiêng.
“Anh… đang cai thuốc ạ?”
“Nếu đã chuẩn bị sinh con thì phải lên kế hoạch trước một chút.”
Bùi Quan biết anh luôn là người chu toàn, nhưng khi đối diện trực tiếp với sự nghiêm túc đó, cô vẫn cảm động vô cùng. Anh luôn lo liệu mọi thứ thay cô, suy nghĩ trước cả những điều mà cô chưa kịp nghĩ tới. Luôn chọn cách bảo vệ cô bằng những hành động lặng lẽ mà kiên định nhất.
Cô cúi đầu ôm lấy anh, nép mình vào trong lòng anh như một chú mèo nhỏ tìm về nơi an toàn.
Yên lặng một lúc, cô với tay lấy chiếc điện thoại giấu dưới gối, mở app chuyên tìm các mẹo vặt và kinh nghiệm sống, bắt đầu tìm kiếm món ăn thay thế thuốc lá cho người đang cai thuốc.
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn màn hình: “Làm gì thế?”
“Tìm đồ ăn cho anh. Lỡ như anh thèm thuốc thì ăn tạm cái gì đó.”
“Em vừa nhớ ra, hồi trước Trình Úc và Chu Nhiễn chuẩn bị có con, anh ấy cai thuốc khổ sở lắm. Tuy biết anh có ý chí mạnh hơn người ta, nhưng em vẫn không muốn anh phải chịu đựng.”
Thẩm Hành Trạc không nói gì, chỉ giật lấy điện thoại, tiện tay ném sang bên cạnh, rồi xoay người đè cô xuống dưới.
Trong bóng tối không đèn, Bùi Quan chớp mắt, cố nhìn rõ biểu cảm của anh: “… Sao thế ạ?”
“So với ăn mấy thứ đó, chi bằng làm vài chuyện có ý nghĩa hơn để phân tán sự chú ý.”
Cô bật cười, vòng tay quanh cổ anh, ghé sát tai thì thầm: “Dạo này anh có nhớ em không?”
Dạo gần đây cả hai đều bận rộn, thật ra đã hơn một tuần họ chưa gặp nhau.
“Hành động đêm qua chưa đủ để chứng minh sao?”
Nhắc đến đêm qua, bị anh dày vò tới tận nửa đêm mới được tha, Bùi Quan không nhịn được lên tiếng kháng nghị: “… Anh đừng có nhiệt tình như vậy được không, em chịu không nổi nữa rồi.”
“Tối nay không được.” Anh thẳng thừng từ chối.
Biết là không tránh được, Bùi Quan cũng không định tránh, chủ động đưa môi tới hôn anh. Nỗi nhớ của cô… cũng chẳng thua kém gì anh.
—
Sau hơn hai tháng quay cuồng với công việc, chi nhánh thứ hai của phòng làm việc đã dần đi vào quỹ đạo ổn định.
Kế hoạch chuẩn bị mang thai cũng chính thức được đưa vào lịch trình. Việc đầu tiên họ làm là gom hết toàn bộ bao cao su trong nhà, gói lại rồi ném thẳng vào kho chứa đồ.
Gần đây Bùi Quan không quá bận, có thể làm việc tại nhà nên cô cùng Thẩm Hành Trạc quyết định chuyển về sống ở khu Bổn Diên Thuỷ Loan.
Một phần vì nơi đó gần biển, không khí trong lành, phần khác là vì dì Trần đang giúp chăm sóc cuộc sống sinh hoạt cho cả hai, tiện thể có thể hỏi bà một số kinh nghiệm trước khi mang thai.
—
Cận kề cuối năm, Bùi Quan bất ngờ phát hiện mình đã mang thai. Hôm đó vốn là đi cùng Chu Nhiễn đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ lần hai. Trong lúc trò chuyện, hai người nhắc đến chu kỳ sinh lý, Bùi Quan mới chợt nhớ chu kỳ của mình đã trễ gần một tháng rưỡi.
Chu kỳ của cô vốn không đều, vẫn luôn phải điều chỉnh bằng chế độ ăn uống và nghỉ ngơi. Nhưng dưới sự thuyết phục của Chu Nhiễn, cô vẫn quyết định kiểm tra thử cho chắc.
Kết quả đúng như mong đợi. Một cảm giác khó diễn tả trào dâng trong lòng.
Bùi Quan cầm tờ kết quả xét nghiệm, ngơ ngẩn nhìn thật lâu, lòng tràn ngập xúc động lẫn bối rối. Phải dùng cách nào để báo với Thẩm Hành Trạc đây? Cô muốn biến việc này thành một bất ngờ thật đẹp dành cho anh.
Vừa lúc đó, anh gửi cho cô một tin nhắn wechat, hỏi cô khi nào xong việc để đến đón. Bùi Quan nghĩ ngợi một chút, gõ vài chữ trên màn hình điện thoại, nhưng rồi lại xoá đi, cảm thấy chuyện này nên nói trực tiếp mới hợp. Cô không thể chờ đợi lâu hơn để được nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc biết tin.
Sau khi tạm biệt Chu Nhiễn ở cổng bệnh viện, Bùi Quan băng qua đường, đứng ở phía bên kia chờ anh. Chưa đến vài phút sau, chiếc xe của Thẩm Hành Trạc đã dừng cách đó mấy mét.
Cô bước lên xe, vừa ngồi vào liền hỏi: “Chiều nay anh có kế hoạch gì không ạ?”
“Có hai cuộc họp.” Anh đáp.
“Anh sẽ quay lại công ty lúc mấy giờ?”
“Khoảng 2 giờ. Sao thế?” Anh liếc nhìn cô.
“Không có gì ạ.” Bùi Quan lắc đầu cười nhẹ.
“Muốn rủ anh đi dạo trung tâm thương mại một chút.”
“Trước hết đi ăn đã.” Thẩm Hành Trạc dặn Tiểu Chung lái xe đến nhà hàng Trung – Âu Đồ Lan Á gần đó.
Không biết có phải vì trong lòng đang giấu một bí mật lớn nên suốt bữa ăn Bùi Quan chẳng có bao nhiêu khẩu vị, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
Thẩm Hành Trạc thấy rõ tâm trạng của cô, cũng không vội hỏi. Anh chỉ dịu dàng gọi thêm một phần bánh mousse socola cho cô, ngồi bên cạnh dỗ dành cô ăn thêm một chút.
Sau bữa trưa, Bùi Quan như được tiếp thêm sinh lực, cô khoác tay anh, cùng đi đến khu đồ trẻ em trong trung tâm thương mại, rồi ngẫu nhiên bước vào một cửa hàng quần áo.
Thẩm Hành Trạc cứ nghĩ cô muốn mua đồ để tặng người khác, không nói gì thêm, chỉ lấy thẻ ra sẵn sàng chờ cô chọn xong để thanh toán.
Bùi Quan cầm lên một chiếc váy nhỏ màu hồng phấn cực kỳ dễ thương, quay sang anh, mỉm cười hỏi: “Anh thích bé trai hay bé gái hơn ạ?”
Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, Thẩm Hành Trạc lập tức cảm nhận được có điều gì đó khác lạ, nhưng anh không để lộ ra.
Anh chăm chú nhìn cô, giọng nghiêm túc mà ôn hòa: “Anh thích cả hai.”
Bùi Quan cong môi cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng non: “Em cũng vậy. Dù là trai hay gái, em chỉ mong con mình khỏe mạnh, hạnh phúc là đủ rồi.”
“Anh cũng hy vọng như vậy.” Anh đáp, giọng khẽ khàng hơn thường ngày.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
Cô bỗng cảm thấy trong ánh mắt anh, có một tia nghiêm túc xen lẫn căng thẳng thoáng qua, rất nhanh, nhưng cô nhìn thấy.
Có chút hoảng hốt trong tim, Bùi Quan hít một hơi thật sâu, rồi lấy từ trong túi ra tờ giấy kiểm tra sức khỏe, nhẹ nhàng đặt vào tay anh.
“Em có em bé rồi. Vừa tròn bảy tuần.”
Nói ra câu đó, cô cuối cùng cũng có thể dùng lời để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, không chỉ là sự mong chờ, mà còn là một nỗi xúc động sâu sắc và thanh thản.
Cô và anh đã cùng nhau tạo nên một sinh linh bé bỏng. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tim cô như được lấp đầy bởi niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời. Đứa bé này… là của bọn họ.
Trong cửa hàng đang ồn ào náo nhiệt, Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô, đối diện ánh mắt ấy, dường như thời gian bỗng chậm lại. Thế giới như chỉ còn lại hai người họ.
Anh siết chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng, anh ôm cô thật chặt. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp thở của anh nóng rực, nặng nề.
Không có điều gì khiến Bùi Quan xúc động hơn phản ứng của anh lúc này. Một Thẩm Hành Trạc luôn luôn khép kín, chưa bao giờ bộc lộ bất kỳ chuyện riêng tư nào ra bên ngoài. Một Thẩm Hành Trạc, dù gặp chuyện lớn đến đâu cũng luôn giữ được vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.
Nhưng giây phút này, cô có thể chạm đến được cảm xúc chân thật nhất trong anh.
—
Ba tháng đầu thai kỳ, Bùi Quan chịu ảnh hưởng của cơn ốm nghén rất nặng, gần như ăn gì cũng nôn ra, không thể hấp thu được gì. Một thời gian trôi qua, cô tiều tụy đi thấy rõ.
Thẩm Hành Trạc liền gác lại mọi công việc lớn nhỏ của công ty, hễ có thời gian là anh ở nhà chăm sóc cô.
Cô bắt đầu ăn uống kén chọn hơn nhiều, thỉnh thoảng đột ngột thèm cái này, cái kia, anh hoặc tự tay vào bếp nấu cho cô ăn, hoặc lái xe đi khắp nơi tìm mua về.
Đến tháng thứ ba, thể trạng của Bùi Quan đã dần được hồi phục. Khi mang thai đến tháng thứ năm, để tiện cho việc dưỡng thai toàn diện hơn, hai người dọn về tổ trạch sinh sống, nơi có chuyên gia dinh dưỡng và các nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp lo liệu từng việc nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày.
Ngày cô sinh con, Thẩm Hành Trạc hai ngày hai đêm không chợp mắt. Nửa đêm, khi cô được đẩy ra khỏi phòng sinh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân mệt lả đến mức chẳng còn sức mở miệng.
Thẩm Hành Trạc vươn tay, gạt đi những lọn tóc ướt mồ hôi dính trên trán cô, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt.
“Em vất vả rồi.” Giọng anh khẽ khàng, đầy yêu thương và xót xa.
Bùi Quan gắng gượng cong môi, nở một nụ cười yếu ớt, không còn đủ sức để nói gì thêm.
Cô nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo anh, không phát ra tiếng, chỉ mấp máy môi: “Anh cũng vậy…”
Dưới ánh đèn bệnh viện, rõ ràng có thể thấy những tia máu đỏ trong mắt anh vì thức trắng và lo lắng quá nhiều. Anh đã phải đứng bên ngoài cửa phòng sinh chịu đựng bao nhiêu áp lực và bất an, cũng chẳng ít hơn cô là bao.
Cô hiểu… và có thể hình dung được tất cả.
—
Sau khi thương lượng kỹ càng, Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc quyết định đặt tên cho con gái là Thẩm Ninh Hề. Tên ở nhà là Ương Ương, do bà nội đặt. Là Ương Ương trong câu: “Chiêm bỉ Lạc hĩ, duy thủy ương ương.” (Ngước nhìn sông Lạc, nước chảy dạt dào.)
Vào ngày tròn một tuổi của Ninh Hề, sau khi cùng khách khứa chào hỏi xong, Bùi Quan bế con gái về phòng để ngủ trưa.
Chưa dỗ con ngủ được bao lâu, liếc mắt thấy Thẩm Hành Trạc đẩy cửa bước vào, cô lập tức đưa mắt ra hiệu cho anh nhẹ nhàng.
Anh nắm lấy tay cô, ngón tay lướt khẽ trong lòng bàn tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Muốn ra ngoài hẹn hò không?”
Không thể nói là không động lòng, nhưng vẫn có chút do dự. Bùi Quan nhìn anh: “Còn Ương Ương thì sao ạ?”
“Nhờ người khác trông tạm.”
Cô vẫn không yên tâm. Từ sau khi sinh con, ngoại trừ khi thực sự cần thiết, Bùi Quan luôn ở bên chăm con không rời nửa bước.
Mặc dù trong nhà có bảo mẫu, người chăm trẻ, thậm chí có cả lão sư phụ trách khai tâm riêng cho Ương Ương, nhưng cô vẫn thích tự tay làm tất cả.
Thẩm Hành Trạc hiểu rõ tâm lý lo lắng mà cô không tự nhận ra. Anh chỉ muốn nhân cơ hội này đưa cô ra ngoài thư giãn, cùng nhau trở lại thế giới chỉ có hai người như xưa.
Anh liên hệ Kiều Ôn Nghê nhờ trông con giúp, sau đó dẫn cô rời khỏi nhà.
Ngồi vào trong xe, Bùi Quan vẫn không ngừng lo lắng. Thẩm Hành Trạc giúp cô thắt dây an toàn, hai ngón tay nâng cằm cô lên, không để cô phản ứng đã cúi xuống hôn lên môi cô.
Không khí bỗng chốc dâng trào, lửa vừa bén đã cháy lan đồng cỏ. Mất vài giây mới định thần lại, Bùi Quan lập tức đáp lại nụ hôn ấy, hơi thở đan xen, môi lưỡi quấn quýt.
Sự chú ý bị chuyển hướng, tâm trạng nôn nóng trong lòng cô cũng dần dịu lại. Nghĩ đến việc đang ở trong xe, cuối cùng vẫn không đi xa hơn.
Bùi Quan thở nhẹ, quay sang nhìn Thẩm Hành Trạc đã quay lại ghế lái, khẽ cười: “Chúng ta nhìn có giống cặp đôi lén lút ra ngoài hẹn hò không anh?”
Trên lầu toàn là khách đến mừng đầy năm cho con gái họ, còn họ thì trốn xuống bãi xe ngầm hẹn hò. Lâu lắm rồi mới được tùy hứng như thế.
“Sẽ có người xử lý giúp.” Anh liếc nhìn cô.
“Bà nội ạ?”
“Cô của anh.”
Bùi Quan khựng lại hai giây, rồi nhanh chóng hiểu ra, bật cười thành tiếng.
Thẩm Phòng Thường xử lý các mối quan hệ xã hội cực kỳ khéo léo, trước đây Bùi Quan từng không ít lần học hỏi kinh nghiệm từ bà. Những chuyện cô thấy rối rắm, giao cho bà đều được giải quyết gọn gàng.
Thẩm Hành Trạc cho xe lăn bánh ra khỏi bãi đậu.
Bùi Quan hỏi vu vơ: “Ta đi đâu vậy anh?”
Anh đáp: “Chưa nghĩ ra.”
Nhưng cô đâu phải không hiểu, đi đâu cũng được, chỉ cần là cùng cô.
Xuống xe, họ dạo quanh một hồ nước vắng người, bước từng vòng chậm rãi. Nhiệt độ dưới âm hai mươi độ, sương lạnh mịt mùng, gió buốt thấu da, nhưng cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang. Anh đã dùng nhiệt độ của mình, sưởi ấm cho cô.
Không biết đã đi bao lâu. Bùi Quan ngẩng đầu, vừa ngước mắt đã thấy hoàng hôn.
Chân trời nhuốm một màu cam dịu dàng như cổ tích.
“Tự nhiên em nhớ tới cặp nhẫn em tặng anh năm đó.” Bùi Quan khẽ nói: “Bên trong chiếc nhẫn khắc một câu tiếng Ý, anh còn nhớ không?”
“Từ bình minh tới khi hoàng hôn”
“Vâng.”
Cô dừng bước, xoay người đối mặt với anh: “Đi cùng anh ngắm từng bình minh, hoàng hôn, đó là điều em đã hứa, cũng là ước nguyện ban đầu của em.”
Thẩm Hành Trạc nhìn cô một lúc, rồi cúi đầu nắm lấy tay cô. Hai chiếc nhẫn giống nhau đeo trên ngón áp út của họ ánh lên lấp lánh dưới ánh sáng nhàn nhạt của hoàng hôn.
“Đó cũng là ước nguyện của anh.” Anh nói.
Đáp lại anh, là cái ôm siết chặt từ cô. Cô ghé vào tai anh thì thầm: “Em vẫn luôn cảm thấy mình thật may mắn…”
May mắn vì nhận được sự yêu thương và cưng chiều duy nhất, chân thành nhất từ anh. May mắn vì có thể đi bên anh đến cuối đời, cùng anh nắm tay vượt qua năm tháng.
Đó là điều cô từng mong mỏi, cũng là ước vọng lớn nhất đời cô. Và giờ đây đã trở thành sự thật.
Thẩm Hành Trạc chăm chú ngắm gương mặt nghiêng của cô, ánh mắt sâu lắng: “Về sau em còn muốn làm điều gì nữa không?”
“Ý anh là trong lĩnh vực nào ạ?” Cô mỉm cười.
“Bất kể là gì anh cũng sẽ cùng em thực hiện.”
Bùi Quan ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn anh. Từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cô thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình.
“Quan Quan…”
“Vâng?”
“Anh hứa với em rằng anh sẽ cùng em ngắm mọi buổi chiều hoàng hôn.”
——
Tác giả: Ngoại truyện về 2 nhân vật chính đã kết thúc. Ba chương cuối sẽ là ngoại truyện về góc nhìn của Đoàn Tịnh Tầm, Trình Úc và Thẩm Hành Trạc.