Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 93

Đầu năm, Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc bắt đầu chuyến tuần trăng mật vòng quanh thế giới. Không có thời hạn cụ thể cho chuyến đi, cũng không chuẩn bị quá kỹ càng, chỉ đơn giản là trước khi xuất phát đã đặt sẵn một số thành phố muốn đến.

Điểm dừng chân đầu tiên là thị trấn Füssen thuộc bang Bayern, Đức. Họ đến nơi đã gần chiều tối. Hai người thuê một chiếc xe địa hình gần đó, tranh thủ trời còn sáng để băng qua dãy rừng Đen, đường đi thuận lợi, thẳng tiến đến lâu đài Neuschwanstein rồi nhận phòng tại một homestay tư nhân có lịch sử hơn ba trăm năm.

Bùi Quan ở trên máy bay gần như không ngủ được nên giờ cảm thấy khá mệt. Dù cố chịu đựng cơn buồn ngủ sau khi tắm xong, cô định về phòng nghỉ một chút, nhưng khi đi ngang ban công, cảnh tuyết trắng bên ngoài qua cửa kính lớn đã thu hút ánh mắt cô.

Bầu trời chưa hoàn toàn tối, ánh sáng mờ ảo kết hợp với màu trắng tinh của tuyết khiến khung cảnh trở nên sáng rực rỡ hơn bình thường. Nhìn ra xa, bên ngoài gần như không khác gì ban ngày.

Ngọn núi tuyết trắng xoá sừng sững cách đó vài cây số, được bao quanh bởi rừng tuyết tùng, cảnh tượng hết sức hùng vĩ. Cô đứng đó ngắm nhìn một lúc, vô tình màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, tối đen như mực. Chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy trời đầy sao lấp lánh.

Thẩm Hành Trạc vừa tắm xong, mở cửa bước ra, nhìn thoáng thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng tiến đến gần.

Anh đặt chiếc khăn tắm lên lưng ghế sofa, đứng phía sau cô và ôm lấy eo cô. Bóng hai người in trên kính cửa sổ, dần hòa vào khung cảnh đêm bên ngoài.

“Đang nhìn gì vậy?” Thẩm Hành Trạc hỏi nhỏ.

Bùi Quan qua cửa kính nhìn nét mặt mờ ảo của anh, giọng thì thầm nói: “Nhìn sao ạ. Đẹp quá.”

Anh nhướn mày, liếc theo hướng cô đang nhìn lên trời: “Thích nơi này hả?”

“Dạ thích.” Bùi Quan mỉm cười: “Lúc lên kế hoạch trăng mật đã xem mấy bức ảnh chụp cảnh tuyết của khách du lịch khác, không ngờ tận mắt thấy vẫn thấy rất choáng ngợp.”

Tất cả những cảnh tượng trước mắt đều là món quà từ thiên nhiên, thật khó dùng lời để diễn tả vẻ đẹp ấy.

“Thích thì cứ ở đây lâu hơn một chút đi.”

Bùi Quan lắc đầu: “Trên máy bay em đã nghĩ kỹ lại, vẫn muốn kịp đến Phần Lan trước giao thừa. Em muốn cùng anh ngắm cực quang vào đúng ngày sinh nhật của anh.”

Họ còn nhiều thành phố khác sẽ đến, đường đi còn dài. Nếu ở lại nơi đầu tiên quá lâu, cô sợ sẽ làm chậm tiến độ, đến lúc đó không kịp đến Phần Lan.

Thẩm Hành Trạc hiểu rõ nỗi lo của cô, giọng nhẹ nhàng: “Việc lên kế hoạch để anh lo, em chỉ cần tận hưởng mọi thứ ở đây thôi.”

“Bao gồm tận hưởng anh nữa chứ?” Bùi Quan quay lại nhìn anh, ánh mắt khẽ nghiêng, đầy vẻ quyến rũ.

“Nếu em cần, anh không ngại phục vụ em đâu.”

Khi nói, bàn tay lạnh của anh đã vượt khỏi áo choàng ngủ, đặt lên bụng cô, còn có vẻ như đang dần di chuyển lên trên.

Cảm giác râm ran, ngứa ngáy lan tỏa từ bên trong, Bùi Quan cười khẽ, siết chặt bàn tay nghịch ngợm của anh rồi vùng ra: “Bây giờ em không cần đâu… Em đói rồi.”

Quả thật hơi đói. Cả ngày vì chạy đường dài gần như không ăn gì.

“Ăn trong phòng hay ra ngoài ăn nào?”

“Không muốn ra ngoài, mệt lắm ạ.” Cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng nũng nịu.

Thẩm Hành Trạc rút tay ra, quay đi lấy điện thoại trên bàn trà, chuẩn bị gọi lễ tân đặt món.

Chủ homestay này là người Pháp, từng là đầu bếp chính của một nhà hàng Michelin. Ngoài chỗ ở, nhiều du khách cũng tìm đến đây chỉ để thưởng thức bữa tối tinh tế và ngon miệng.

Bùi Quan ngồi ở mép sofa, tiện tay lấy một chiếc gối ôm vào lòng, chống cằm chăm chú nhìn anh từng hành động.

Nghe anh dùng tiếng Anh chuẩn mực nói chuyện với nhân viên lễ tân, sau đó lại báo vài món ăn bằng tiếng Pháp lưu loát.

Khi anh cúp máy, cô hỏi: “Anh còn biết nói tiếng Pháp nữa ạ?”

“Lúc du học ở London, hàng xóm bên cạnh là người Pháp, để giao tiếp hàng ngày nên luyện được.”

Bùi Quan vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ tài năng ngôn ngữ của anh, thốt lên: “Hy vọng sau này con chúng ta sẽ giống anh nhiều hơn.”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô: “Dù là con trai hay con gái, anh vẫn muốn chúng giống em hơn.”

Bùi Quan chần chừ, nhẹ hỏi lý do.

Anh nói: “Đó là lý do cơ bản nhất để anh yêu thương chúng.”

Nửa đời trước của anh đa phần là khổ đau, về bản chất chẳng khác gì tay trắng. Sau khi ba mẹ qua đời, anh đã oán hận chính mình rất lâu, dùng cách tự dằn vặt để biểu đạt nỗi day dứt không thể nguôi ngoai.

Chính sự xuất hiện của cô đã hoàn thiện cuộc đời anh. Từ lúc bắt đầu cho đến tương lai, thậm chí đến giây phút cuối cùng trước khi lìa đời, anh đều tự hào về điều đó.

Bùi Quan nhìn anh chằm chằm, đứng lên, nhón chân ôm lấy anh. Cô không nói gì, chỉ khẽ vỗ lên lưng anh, dùng cách nhẹ nhàng nhất để vỗ về anh.

Ăn xong, mệt mỏi còn sót lại trong người Bùi Quan dần tan biến hoàn toàn. Cô chưa muốn nghỉ ngơi ngay, định kéo Thẩm Hành Trạc ra ban công ngoài trời để thưởng trà, trò chuyện thoải mái.

Vô tình nhìn thấy bên kia cửa kính lớn có khu giếng trời nhỏ trên bồn tắm, bỗng nảy ra ý định, quyết định ngâm mình trong bồn tắm trước đã. Mở vòi nước, trong lúc chờ nước chảy đầy, Thẩm Hành Trạc nhận được cuộc gọi từ trong nước.

Đó là cuộc gọi từ giám đốc tài chính, báo có chuyện gấp cần xin chỉ thị từ anh. Anh ra hiệu cho Bùi Quan qua ngâm mình, rồi đi thẳng vào phòng làm việc bên cạnh.

Bùi Quan cầm ly nước cam tươi đặt lên bàn, vượt qua mép bồn tắm, ngâm mình trọn vẹn trong nước ấm. Trong phòng bật điều hòa sưởi ấm tối đa, không khí thơm mùi trà thiền thanh khiết, hơi nóng pha chút hơi nước nhẹ nhàng phủ lên mặt, dễ chịu và đầy thỏa mãn. Ngước lên nhìn qua giếng trời nhỏ, cả một bầu trời sao lấp lánh ngay trước mắt.

Khoảng hai mươi phút sau, tiếng bước chân từ xa vọng lại. Thẩm Hành Trạc mở tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang trắng, rồi từ tủ lạnh nhỏ lấy xô đá, anh tay xách tay mang đến gần bồn tắm.

Bùi Quan nhìn ly nước cam trong tay rồi nhìn chai rượu, cười nói: “Uống rượu ạ?”

Thẩm Hành Trạc không vội đáp, kéo ghế ngồi xuống, đưa cho cô ly rượu: “Uống say mới về.”

“Anh biết em không uống được nhiều, không thể để anh say được.”

“Em có thể để anh giả vở say mà.”

Bùi Quan cười phá lên.

Đèn trong phòng lần lượt được tắt bớt, chỉ còn lại đèn tường màu vàng ấm để tạo không khí. Không gian ấm áp vừa đủ, mùi hương trà thiền thoang thoảng cùng hơi nước bốc lên là chất xúc tác tình cảm.

Nhưng họ không vội làm gì, chỉ ngồi uống rượu, trò chuyện từ chuyện nhỏ nhặt đến kế hoạch tương lai, về cách nhìn nhận đối phương, hoặc ấn tượng ban đầu về nhau… Họ thoải mái tâm sự cùng nhau.

Sau vài ly, Bùi Quan dường như đã hơi say nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo. Có lẽ vì ngâm trong nước lâu, rượu theo da bốc hơi nên khó say hơn.

“Thẩm Hành Trạc, anh biết không?” Cô bất chợt nói, giọng nhẹ nhàng và chậm rãi.

“Gì vậy?”

“Thật ra khi lần thứ hai chúng ta xa nhau, không biết vì sao, có một thời gian… em rất nhớ anh.”

Biết cô muốn nói gì, nhưng anh cố tình hỏi lại vài lần: “Nhớ gì?”

Mắt Bùi Quan ánh lên vẻ ngấn nước đẹp đẽ, ánh nhìn hơi đờ đẫn như đang suy nghĩ cách trả lời. Sau vài giây, cô ngồi thẳng lên, dựa vào thành bồn tắm, từ từ nghiêng về phía anh.

Để giữ thăng bằng, vô thức ôm lấy vai anh, thì thầm bên tai: “… Rất nhớ anh.”

Câu trả lời không làm anh hài lòng: “Đổi câu khác đi.”

Bùi Quan nhìn anh bối rối.

“Chỉ nhớ anh thôi hay còn nhớ anh ‘làm’ em?”

Anh nói đúng tâm ý cô khiến cô hơi ngượng, cố gắng đổi chủ đề: “… Em muốn ngủ rồi.”

Thẩm Hành Trạc nâng khoé môi, không chiều theo ý cô: “Lúc đó sao không tự giải quyết?”

Chủ đề do cô mở ra, tránh không được, cô đành trả lời ngoan ngoãn: “Em không biết cách.”

“Anh dạy em.”

Nói ngắn gọn, Thẩm Hành Trạc lấy chiếc khăn tắm trong tủ quấn quanh người cô rồi bế cô đi về phía sofa.

Anh dẫn tay cô lần xuống dưới. Khi đầu ngón tay chạm vào nơi đó, Bùi Quan không khỏi run rẩy.

Suốt một thời gian dài, anh thực sự kiên nhẫn dạy cô, lời nói êm dịu rót vào tai. Bùi Quan không thể tập trung nghe hết, chỉ cảm thấy lời anh như lời dụ dỗ có ý, anh nói gì cô làm nấy.

Cuối cùng cô hít thở thật sâu như cá khô tìm được nước, người ướt đẫm mồ hôi, tay run rẩy không ngừng. Thẩm Hành Trạc lấy khăn giấy lau tay cô, rồi nhẹ nhàng lau sạch cho cô.

Anh cúi xuống hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, giọng khàn khàn: “Học được chưa?”

Bùi Quan nhắm mắt, không đáp. Bên tai vang lên tiếng cười trầm ấm của anh.

Bất giác nổi lên chút nổi loạn, cô mở đôi mắt ướt sương, dưới ánh nhìn sâu thẳm của anh, đưa tay chạm vào anh.

Qua lớp áo choàng dày vừa đủ, cô cảm nhận rõ rệt hơi nóng rực, nóng đến muốn rút tay về.

Chưa kịp hành động, bị anh đẩy tay trở lại.

“Tiếp tục.” Anh nói.

Bị thôi thúc kỳ lạ, cô cũng tiếp tục.

Mọi chuyện cuối cùng dừng lại. Bùi Quan chống tay ngồi dậy, rút lấy mấy tờ giấy ăn trên bàn, lau sạch dịch trên môi và má.

Cơn buồn ngủ ập đến, hơi men lan tỏa, cô mệt mỏi gần như không thể mở mắt, thều thào: “Mệt quá… anh ôm em đi ngủ được không?”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô vài giây, bế cô vào phòng ngủ. Khoảng cách chỉ vài mét, chưa kịp vào cửa phòng, cô đã ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Tiếng thở của cô nhẹ nhàng, hơi ấm lan đều trên cổ anh.

Lưng áp vào giường mềm mại, Bùi Quan vô thức xoay người. Trong vài giây tỉnh táo ấy, cô nghe anh nói: “Ngủ ngon.”

Bùi Quan mơ hồ “vâng” một tiếng, rồi theo bản năng đáp lại: “Em yêu anh!”

Sau hai ngày lưu lại ở bang Bayern, họ lái xe đến thăm những ngôi làng lân cận, cảm nhận nét văn hóa bản địa đầy náo nhiệt, tiện thể ghé qua cây cầu Saint Maria nổi tiếng để check-in.

Thời tiết ở đây khá âm u và lạnh, nhiệt độ thường thấp hơn trong nước cả chục độ. Bùi Quan vốn sợ lạnh, nhưng vẫn không cưỡng lại được bản tính thích rong chơi.

Sợ cô bị cảm nên mỗi lần ra ngoài đi dạo, Thẩm Hành Trạc đều nhắc cô mặc thêm một chiếc áo len. Chỉ khi thấy cô ăn mặc đủ ấm, anh mới chịu cùng cô ra ngoài chơi.

Họ đã đặt chân đến rất nhiều nơi, chứng kiến những cảnh sắc và môi trường khác biệt ở từng vùng đất.

Có lúc, họ lái xe vào thành phố, ngồi trong hầm rượu, vừa nhấm nháp rượu vang vừa tán gẫu. Có khi lại chỉ đơn giản là tản bộ vô định trên đường phố. Cũng có khi, nổi hứng giữa đêm khuya, cả hai rủ nhau lên đường đến chân núi tuyết để cắm trại.

Chỉ cần là đi cùng anh, bất kể là ở đâu, làm gì, với Bùi Quan mà nói, tất cả đều là lãng mạn vô cùng. Đó là những ký ức thuộc về riêng họ và chỉ có hai người họ.

Điểm đến cuối cùng của họ ở Đức là cây cầu treo dài băng qua hẻm núi Geierlay. Họ khởi hành từ Frankfurt vào sáng sớm, mất gần ba tiếng lái xe mới tới nơi.

Bùi Quan hơi sợ độ cao, nhưng vẫn không kìm được sự háo hức, nắm lấy tay Thẩm Hành Trạc bước lên cầu treo.

Nhìn xuống phía dưới là vách núi dựng đứng sâu hun hút, cảnh tượng choáng ngợp. Nhìn quanh, cảnh tượng cây khô tuyết phủ lạnh lẽo đập vào mắt.

Khung cảnh quái dị ấy khiến tâm trạng càng thêm căng thẳng, thế nhưng cô lại chẳng cảm thấy quá sợ hãi, vì anh luôn đứng ngay bên cạnh cô.

Tim đập thình thịch. Trong bầu không khí mang tính cực đoan ấy, Bùi Quan bỗng nhớ đến một điều, mỉm cười nói với anh: “Người địa phương nói cây cầu này là một trong những trải nghiệm phải thử trước khi chết.”

Thẩm Hành Trạc cụp mắt, nhìn đôi môi trắng bệch vì căng thẳng của cô, nhẹ nhàng đáp: “Thả lỏng đi, có anh ở đây rồi.”

Bùi Quan siết chặt tay anh, sánh vai cùng anh, từng bước một đi về phía bên kia cây cầu.

“Giả như thật sự sắp chết, anh sẽ làm gì trong những giờ phút cuối cùng?”

Trên đường đi, để xoa dịu nỗi căng thẳng trong lòng, Bùi Quan bắt đầu trò chuyện, tìm cách phân tán sự chú ý.

“Anh sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa để em có thể sống bình an nửa đời còn lại.” Thẩm Hành Trạc nói: “Nếu em chọn tái hôn, anh cũng sẽ chúc phúc.”

Bùi Quan hơi ngẩn người, không nhịn được bật cười: “Thẩm tiên sinh, chẳng lẽ không có câu trả lời nào… cổ tích hơn một chút sao? Loại không thực tế ấy.”

“Có chứ.” Thẩm Hành Trạc dừng lại, cúi đầu nhìn cô.

“Là gì ạ?”

“Anh sẽ nghĩ mọi cách, đặt trước vị trí làm chồng em ở kiếp sau.”

Sau gần một tuần ở Đức, hai người tiếp tục hành trình, bay sang Thụy Sĩ, dừng chân tại Jungfrau trong hai ngày.

Zermatt là một địa danh trượt tuyết nổi tiếng bậc nhất châu Âu, nằm dưới chân núi Matterhorn, một thị trấn nhỏ nhưng đẹp đến nao lòng.

Họ dành nửa ngày trượt tuyết, vui chơi, rồi dành nửa ngày còn lại để leo l*n đ*nh Schilthorn. Thời tiết ở đây thất thường, buổi sáng còn nắng trong, đến chiều lại đổ tuyết trắng xóa như lông ngỗng.

Tuyết rơi đúng lúc họ đang xuống núi, đường trơn trượt, khó đi. Mới bước được mấy bước, Bùi Quan đã vô ý dẫm phải vũng nước.

Giày và tất bị nước lạnh như băng thấm ướt, lạnh buốt khiến cô không kìm được mà rùng mình. Dự đoán trời chưa thể tạnh ngay, họ cũng không vội quay về thị trấn, quyết định tìm một hang núi để trú tạm qua đêm.

Thẩm Hành Trạc đưa ba lô cho cô, khom lưng ra hiệu bảo cô leo lên. Bùi Quan cũng không làm bộ làm tịch, đeo ba lô lên vai, vịn vào vai anh rồi leo lên lưng anh.

Anh cõng cô bước chậm về phía bắc. Dưới trời tuyết bay trắng xóa, họ tiếp tục tiến về phía trước. Lúc đầu, Bùi Qun còn liên tục hỏi anh có thấy nặng không, nếu mỏi thì cô có thể xuống đi bộ.

Cách vài phút cô lại hỏi một lần và lần nào anh cũng chỉ trả lời đúng một câu: “Không nặng. Ôm chặt anh vào.”

Trong màn đêm, chỉ có vài ngọn đèn đường mờ nhạt phát ra thứ ánh sáng yếu ớt. Bùi Quan chăm chú lắng nghe âm thanh phát ra từ từng bước chân của anh đạp lên nền tuyết mềm, chợt nghĩ ra một điều: “Em có cảm giác như thế giới này chỉ còn lại hai chúng ta.”

Thẩm Hành Trạc thuận theo lời cô: “Không phải cảm giác đâu.”

“Dạ?”

“Bỏ qua hiện thực đi, bây giờ đúng là như vậy mà.”

Bùi Quan bật cười khẽ: “Sao anh lúc nào cũng bắt được những điểm kỳ lạ trong suy nghĩ của em thế? Làm sao bây giờ, lại thấy yêu anh nhiều hơn rồi.”

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái, không đáp lời.

Đi thêm khoảng mười mấy phút nữa, họ cuối cùng cũng tìm được một nơi có thể tạm trú. Anh đặt cô xuống rồi một mình đi quanh tìm ít cành cây khô còn dùng được. Trở lại hang, anh xếp chúng thành một đống nhỏ, quẹt lửa đốt lên.

Một đốm lửa nhỏ bập bùng trong màn đêm đen kịt. Bùi Quan cảm thấy ấm áp, liền dịch người lại gần bên đống lửa, tựa vào vai anh.

Thẩm Hành Trạc dùng chăn lông quấn lấy đôi chân cô, cởi giày và tất, treo lên mấy cành cây thừa, đặt gần lửa hong cho khô.

“Lạnh không em?” Anh hỏi.

Bùi Quan lắc đầu: “Không lạnh ạ.”

“Nếu buồn ngủ thì em chợp mắt một lát đi. Đợi trời sáng rồi ta về.”

“Dạ.”

Một lúc sau, Bùi Quan đột nhiên hỏi: “Hồi còn đi học, anh có thường đi du lịch không?”

“Thỉnh thoảng. Không thường xuyên lắm.”

“Thật sự rất tò mò về cuộc sống và những trải nghiệm trước kia của anh.” Bùi Quan nói: “Giá như lúc đó em đã có thể bên anh, cảm thấy tiếc quá.”

Thẩm Hành Trạc lấy mấy miếng dán giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn từ túi áo khoác, kéo cô lại gần, chỉnh lại tư thế ngồi cho cô, rồi dán chúng vào bụng và mắt cá chân của cô.

Làm xong những việc đó, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Muốn biết hả?”

“Muốn ạ.” Bùi Quan gật đầu chắc nịch. “Anh kể cho em nghe được không?”

Thế là, phần thời gian còn lại, Thẩm Hành Trạc cố gắng kể lại một cách đầy đủ những gì anh từng trải qua khi còn đi học.

Như là các mối quan hệ trong trường, những giao kèo với bạn bè, những quán ăn quanh trường mà anh hay ghé… Từng chút, từng chút một, anh đều kể cho cô nghe. Anh cũng từng có một quãng thanh xuân sôi nổi như bao người.

Suốt quá trình đó, Bùi Quan không ngắt lời lấy một lần, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh anh, chăm chú lắng nghe. Giọng anh vẫn trầm thấp như thường lệ, đầy kiên nhẫn và chừng mực.

Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh kể nhiều chuyện xưa đến vậy. Anh đang mở lòng, mang trọn quá khứ của mình ra trước mắt cô.

Cô như bước hẳn vào một tòa thành, thế giới thuộc về riêng anh.

Chuyến trăng mật này kéo dài hơn hai tháng, họ đã lần lượt đặt chân đến nhiều quốc gia, đi qua hơn hai mươi địa điểm khác nhau.

Mỗi nơi đặt chân đến, Bùi Quan đều chụp ảnh lưu niệm, khi thì là phong cảnh hữu tình, khi thì là từng cử chỉ, động tác của anh. Từng ngày, từng giây phút đều đáng để khắc ghi suốt đời.

Vài ngày trước giao thừa, theo đúng kế hoạch ban đầu, hai người đáp chuyến bay đến Helsinki, Phần Lan. Đây là điểm đến cuối cùng trước khi họ trở về nước. Họ sẽ đón giao thừa tại đây và quan trọng hơn cả là để mừng sinh nhật anh.

Cuối đông ở Phần Lan vẫn rộng lớn, mênh mang, nhưng lại không phải thời điểm lý tưởng nhất để ngắm cực quang.

Ban đầu, Bùi Quan có chút lo lắng, sợ rằng không thể nhìn thấy cảnh tượng mình hằng mong chờ. Ở khách sạn nhà kính suốt hai ngày, họ vẫn chưa đợi được cực quang xuất hiện.

Đúng 0 giờ 15 phút theo giờ trong nước, vào khoảnh khắc chuyển giao giữa giao thừa và năm mới, ánh cực quang rực rỡ và trong trẻo bất ngờ hiện ra như một lời hứa được thực hiện đúng lúc.

Ngắm cảnh đêm một lúc, nghĩ đến việc Phần Lan và Thanh Xuyên có chênh lệch múi giờ, Bùi Quan chưa vội gọi điện chúc Tết Đỗ Nghiêm Thanh và bà nội. Cô lần lượt gọi cho Trình Úc, Kiều Ôn Nghê và Thẩm Tri Dư để gửi lời chào hỏi đầu năm.

Nghĩ đến việc phải dành thời gian bên Thẩm Hành Trạc trong ngày sinh nhật, cô cũng không nán lại cuộc gọi quá lâu. Sau khi cúp máy, cô kiếm đại một cái cớ rồi rời khỏi khách sạn nhà kính, xuống nhà hàng tầng dưới đặt một chiếc bánh sinh nhật.

Cô biết anh không thích đồ ngọt, nhưng nghĩ đến sinh nhật thì vẫn cần có chút nghi thức.

Khi trở về phòng, thấy Thẩm Hành Trạc đang ngồi trên sofa hút thuốc, Bùi Quan bước tới, ngồi vắt ngang trên đùi anh.

Tay cầm thuốc được anh nghiêng hẳn ra xa để làn khói không bay về phía cô. Tay còn lại anh đặt lên lưng cô, giữ cô lại.

Bùi Quan cúi người, hôn lên khóe môi anh, khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật, chú út.”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô: “Ừm.”

“Em có quà muốn tặng anh.”

“Chuẩn bị từ khi nào thế?”

Bùi Quan bật cười: “Lúc ở nhà thờ Milan ấy ạ.”

Lúc đó cô đã lén anh trốn ra ngoài, dựa vào định vị trong điện thoại để tìm một cửa hàng đặc biệt trong trung tâm thành phố, đặt làm món quà này.

Trên đường về lại lạc mất phương hướng, đành đứng bên đường đợi anh đến đón. Hôm ấy anh hỏi cô đã đi đâu, cô luôn né tránh, cũng không có ý định nói thật.

Thấy cô không muốn nói, Thẩm Hành Trạc cũng không truy hỏi thêm, chỉ dặn lần sau đừng tự ý đi lung tung một mình. Bùi Quan vâng lời, sự việc cũng dần trôi vào quên lãng.

Giờ đây, nghe cô nhắc lại, Thẩm Hành Trạc hơi nheo mắt, dập tắt điếu thuốc trong tay, rồi giữ lấy sau gáy cô, nghiêng người hôn xuống. Bùi Quan khẽ đổi nhịp thở, vòng tay ôm lấy cổ anh, thành thạo đáp lại nụ hôn mạnh mẽ ấy.

Hôn rất lâu, mãi đến khi anh buông ra, cô mới kịp điều chỉnh hơi thở, đứng dậy bước đến bên vali hành lý.

Khi trở lại phòng khách, trên tay cô là một chiếc hộp nhỏ được gói bọc tinh tế.

“Anh mở ra xem đi.” Trong mắt cô ánh lên tia mong chờ.

Thẩm Hành Trạc nhận lấy, liếc nhìn cô một cái rồi mở hộp ra.

Bên trong là hai chiếc nhẫn đôi. Một lớn, một nhỏ, nằm sóng đôi cạnh nhau.

“Anh có thích không ạ?” Bùi Quan hỏi.

“Thích. Rất có ý nghĩa.”

“Em nghĩ… hai chiếc nhẫn cưới chúng ta đeo có thể giữ lại làm kỷ niệm, còn cặp này thì dùng để đeo hằng ngày.”

Ngừng một chút, cô bổ sung: “Trước khi đến Milan, em đã nhờ Đoàn Tịnh Tầm tìm cách liên hệ với nhà thiết kế chính của thương hiệu này, nhờ họ thiết kế riêng cặp nhẫn này cho tụi mình.”

Bề ngoài tưởng chừng đơn giản, nhưng toàn bộ ý nghĩa thiết kế lại ẩn sâu bên trong mặt trong của nhẫn.

Trên một chiếc nhẫn, lấy chữ cái đầu trong họ của anh bằng tiếng Anh làm chủ đạo, kết hợp với hoa văn khắc tay cổ điển tinh xảo, thêm vào một câu tiếng Ý:

“Al mattino e alla sera.” (Từ bình minh tới khi hoàng hôn.)

Anh từng hứa với cô rất nhiều điều và đều đã thực hiện được. Lần này, đến lượt cô trao anh một lời hứa.

Dù là sớm mai hay đêm tối, dù thế gian muôn hình vạn trạng, trái tim em hướng về anh sẽ không bao giờ có điểm dừng.

Bình Luận (0)
Comment