Ngược Về Thời Minh

Chương 360.5

Tới trưa, hai người đang ở đại đường Tri châu, thấy ngọc ngà châu báu được lục soát ra trước mắt, dùng bàn xử án của Tri châu đại nhân làm bàn rượu, bát rượu lớn, miếng thịt to, thoải mái chè chén, bàn bạc phương hướng chiêu binh mãi mã sau này.

Hai người cùng bàn uống rượu với nhau, uống tới tận lúc này. Giang Bân bỗng đập vỡ bát rượu, nhanh như chớp, cắt lên cổ Trương Mậu đang mắt say lờ đờ, cắt đứt động mạch, máu phun ra ngoài, bắn tung tóe mặt Giang Bân.

Trương Mậu hét lên một tiếng, tay bổ tới. Giang Bân sớm đã có sự chuẩn bị, đã lùi ra phía sau. Trương Mậu chỉ tay gầm lên:

- Thằng nhãi gian trá!

Một lời nói ra, hai mắt hoa lên, đã không còn đứng vững được nữa.

Đoàn người Giang Bân rút lui về sau, lập tức lấy hai thanh trảm mã đao treo trên người xuống, vận đao luân phiên, không chút do dự chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” một cái, một chiếc đầu bay lên không trung. Giang Bân đâm mũi đao lên chiếc đầu đó, hét lên:

- Kẻ tặc đã chết, ai dám phản kháng?

Chỉ thấy thiết giáp quang hàn trên người gã, mặt đầy máu tươi, hai tay giơ song đao lên, đầu đao cắm vào đầu người trợn mắt lên, như đang còn sống. Thật đúng là dọa khiến người ta hồn siêu phách lạc.

Mười hai biên quân từ Tuyên phủ đó của gã đều là sĩ tốt dũng mãnh vừa thấy tướng quân đắc thủ liền nhảy lên gây khó dễ, điên cuồng giết sạch mấy tên hãn phỉ trên đại sảnh. Chờ cho tới khi Lưu Nhập Thất đang cướp bóc trong thành nghe tin dẫn người tới, Giang Bân đã dẫn 12 kỵ binh đánh ra ngoài thành rồi, tụ hợp cùng với đại đội chờ trong rừng rậm, cùng xông lên giết, thành Bá Châu thất thủ.

Đám người Lưu Lục chiến thắng ở huyện đạo nghe tin của Lưu Nhập Thất đưa tới, vừa nghe tin Trương Mậu bị trúng kế mà chết, bỗng chân tay rụng rời, dẫn theo đại quân trùng trùng điệp điệp đánh về Bá Châu. Trận chiến này, Lưu Lục một phương bất kể thương vong, toàn lực công thành. Binh lính trong tay y dù chưa được trải qua huấn luyện, nhưng võ nghệ và khả năng cưỡi ngựa lại tuyệt vời, khác hẳn người thường.

Trận huyết chiến diễn ra hồi lâu, không ngờ một lần nữa lại xông vào trong thành. Giang Bân thấy thế không ỏn, liền vơ vét tàn binh xuất thành rút lui. Bá Châu lại một lần nữa thay chủ, đám hưởng mã đạo cướp bóc dân chúng cho hả giận, lại có vô số người bị hại.

Giang Bân nghe nói anh họ làm phản, hơn nữa lần này là công khai tạo phản, tuyệt đối khác với lần trước làm hưởng mã đạo phạm tội danh dễ dàng bỏ qua, cũng đấu tranh tư tưởng, không xuất binh, do vì quan hệ giữa hai người, tất sẽ bị triều đình buộc tội. Chức quan này tám chín phần là không làm được nữa rồi. Nếu xuất binh, các tướng lĩnh thủ hạ sẽ nghi ngờ trong lòng, lo lắng gã sẽ cùng với Trương Mậu hợp mưu giết chết mình. Như vậy xuất binh có giành được chiến thắng hay không? Giang Bân bị rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu gã từ bỏ tiền đồ gấm vóc, cùng Trương Mậu tạo phản, gã tuyệt đối không chịu. Nhưng bây giờ không giết chết Trương Mậu, tiền đồ của gã sau này sẽ bị hủy bởi Trương Mậu. Giang Bân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã hạ quyết tâm, quyết định giết chết Trương Mậu.

Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, cơ hội sẽ dựa vào mình mà kiếm được. Trương Mậu bây giờ là người phá hủy tiền đồ của gã, cũng là người có thể mang tới cho gã quan cao lộc hậu. Sau khi đã quyết định, Giang Bân liền không cần nhìn trước ngó sau nữa, thu thập được đủ thủ hạ tướng tá dưới trướng, nói rõ ý đồ của mình, đồng thời cũng đã nói mình vào thành trước, lấy được thủ cấp của Trương Mậu, sau đó dẫn đại quân vào thành. Cho dù như vậy, các tướng tá vẫn bán tín bán nghi, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, do đó đã xuất hiện tính toán trá hàng này.

Binh lính dưới tay Giang Bân cũng có hàng nghìn người. Mặc dù nói dựa theo lời của Dương Lăng, chiến lực không bằng đám hưởng mã đạo tinh nhuệ. Nhưng đó là bộ đội tinh nhuệ nhất Bá Châu. Ban đầu triều đình cử đại quân đi tiêu diệt sơn tặc, họ là bộ đội đắc lực nhất tiêu diệt kẻ tặc. Cho dù thành Bá Châu tường thấp, bất lợi cho việc cố thủ, nhưng bị hưởng mã đạo công hạ trong thời gian nửa ngày ….

Vẻ mặt của Hứa Thái trở lên nghiêm túc, lập tức lệnh cho toàn quân vào thành đóng trại, cử thám mã đi thăm dò động tĩnh của hưởng mã đạo, để quyết định cho hành động của đại quân. Trịnh Hòa Nghị nghe nói Giang Bân dẫn tàn binh bỏ chạy, hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích, cũng thấy lo lắng vô cùng. Người này là nhân vật quan trọng của Quốc công chỉ định, liên quan tới sự an nguy của Quốc công. Hoa Ngọc đã chết rồi, nếu người này xảy ra chuyện, vậy hiểu rõ về chân tướng phản loạn Bá Châu như nào đây?

Đại quân đóng trại, Trịnh Hòa Nghị liền lặng lẽ đi gặp Hứa Thái, nói hết những lo lắng của mình cho y nghe. Hứa Thái cũng gấp gáp đi tìm Giang Bân, nhưng hiện tại quan trị Bá Châu đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, đại quân như người mù cưỡi ngựa mù, không hiểu gì về tình hình hiện tại, huống hồ đại quân chỉ mang theo quân lương hơn 2 ngày, quân nhu cũng đều ở phía sau, không thể để quân đội cứ dò đường mờ mịt như vậy.

Hai người bàn bạc hồi lâu, quyết định cử ra một đội nhân mã nhỏ, do Đỗ Ban Đầu, Hồ Ban Đầu và một số nha dịch dẫn đường, hóa trang thành một đội quân chạy nạn, đi khắp nơi nghe ngóng thông tin về Giang Bân. Nếu có thể tìm được gã thì bảo gã lập tức đến Bá Châu gặp mặt. Đồng thời, lục soát tình báo của bọn hưởng mã đạo.

Một đội thám mã được phái đi, Trịnh Hòa Nghị tới trong thành đã để lại một số ký hiệu, hy vọng người Nội Xưởng của mình có thể kịp thời tới liên lạc. Nhưng Bá Châu đã gây tới tận thiên triều rồi, cho nên đường đưa tin trong chiến loạn đều bị phá hết, chỉ còn lại nhân viên tình báo căn bản là từng người tự chiến. Nhân viên truyền tin cố định, điểm nút truyền tin đã không tồn tại, hiệu suất biến đổi cực thấp, chờ rất lâu cũng không có ai tới tụ hợp. Trịnh Hòa Nghị cũng chỉ có thể mong ngóng trời xanh bảo vệ, sớm đã nhận được tin của Giang Bân.

Trong bãi cỏ lau bên ngoài Triệu gia huyện Văn An, Giang Bân đã dẫn theo hơn 10 huynh đệ trốn vào trong đó. Huynh đệ dưới trướng rất nhiều người bị tổn thương, một binh lính kéo vạt áo xuống để băng bó vết thương, oán hận nói:

- Con mẹ nó, những người nông dân này quả thực là khinh người quá đáng. Đại nhân, những tên hưởng mã đạo này còn hung dữ hơn cả Thát Tử, chúng ta mau chóng chạy trốn đi.

Giang Bân lười biếng nằm trên bãi cỏ lau, gối đầu lên hai thanh đao nhìn lên bầu trời xanh thẳm phía trên đám cỏ lau, nói:

- Lợi hại cái rắm! Nếu nhân mã của ta là huynh đệ biên quân chúng ta, uất ức như vậy sao? Đều là lính bản địa, chiến lực kém chút không nói, vừa nghe nói các nơi náo phỉ, ngay cả tướng tá cũng đều chỉ lo tới người nhà của họ thế nào, trong lòng đều có quê hương của mình, người thân của mình, lòng người không đồng đều, ta vừa mới tới, đã không dọn nổi đống phế vật này, bằng không ….

Gã nói tới đây bỗng càu nhàu ngồi dậy, thấp giọng nói:

- Chớ có lên tiếng!

Nói xong liền xua tay ra hiệu mọi người đừng nói nữa, đồng thời khẽ xách chuôi đao lên, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, hình như có người đang xuyên qua bãi lau đi vào.
Bình Luận (0)
Comment