Ngược Về Thời Minh

Chương 360.6

Các bộ hạ đều cầm đao lên, nín thở chú ý. Lát sau, một bóng người xuất hiện, hai bính lính liền dữ dằn nhảy tới, một đao đã hạ người đó té nhào xuống đất, mũi đao đặt ngang cổ người đó, khiến người đó sợ hãi:

- Tha mạng, tha mạng, tiểu nhân chỉ là một người dân bình thường, các tráng sỹ khai ân ….

Giang Bân yên lòng, khẽ quát:

- Im miệng! Còn ầm ĩ ta sẽ thịt ngươi!

Người này bị hai binh sỹ xách tới, hóa ra là một người phụ nữ mập mạp trắng trẻo, dáng người căng tròn, da mịn thịt mềm, đầu còn quấn chiếc khăn vải xanh, nhìn đúng là dáng vẻ của người nông dân, chỉ là nhìn thân hình đó có chút giống với người nhà địa chủ sống an nhàn sung sướng.

Giang Bân nghi ngờ đánh giá một lượt. Người phụ nữ đó nhìn Giang Bân chằm chằm, đôi mắt nhỏ bỗng mở to ra. Bỗng nhiên cả hai cùng đồng thanh kêu lên:

- Là ngươi!

Người đó vui mừng, vỗ ngực nói:

- Làm ta sợ đến chết, tưởng là gặp loạn phỉ. Giang đại nhân, sao ngài lại trốn ở đây?

Giang Bân hừ một tiếng, nói:

- Ta trốn đâu? Người của ta bị đánh bại rồi, chỉ cần dẫn người tới đây dưỡng thương chút. Kiều Huyện lệnh, sao ngươi … huyện Cố An cũng bị loạn phỉ công hãm rồi sao?

Huyện lệnh Cố An Kiều Ngữ Thụ đóng giả một người phụ nữ. Y giật vải xanh từ trên đầu xuống, lau mồ hôi trên mặt đi nói:

- Còn không phải sao, Cố An làm gì có binh lính gì? Hưởng mã đạo tấn công một trận, ôi, ta thấy căn cơ đã mất, mau chóng thay áo quan bằng một bộ xiêm y phụ nữ mà chạy đi. Bọn chúng chỉ lo cướp đồ, cũng chẳng ai để ý tới ta.

Giang Bân bĩu môi nói:

- Với bộ dạng này của ngươi, bọn chúng cũng chẳng muốn động tới. Sao một người ngươi cũng không mang đi sao?

Kiều Tri huyện khóc lóc thảm thiết nói:

- Chẳng quan tâm nữa. Cố An ta không dám trở về, lặn lội chạy tới đây, trên đường ta nghe nói triều đình đã cử đại quân tới, bây giờ đang đóng quân trong thành Bá Châu. Nhưng ta có trách nhiệm giữ gìn đất đai, đi không được, trở về Cố An cũng không được. Điều này thực sự là tiến thoái lưỡng nan.

Giang Bân vừa nghe nói đại quân triều đình đã tới, liền vui mừng:

- Triều đình phái binh tới ư? Ha ha, vậy là tốt rồi, chúng ta lập tức trở về Bá Châu. Ừ …. Kiều đại nhân, thủ hạ của ông chính là tam ban nha dịch, có trách nhiệm giữ đất? Giữ đất cũng chẳng khác nào giữ dân, ông cũng đừng trốn chạy nữa, theo ta trở về Bá Châu, ta giúp ông nói vài câu, nói ông dẫn nha dịch liều chết trấn thủ, nhưng địch mạnh ta yếu, sau khi Cố An thất thủ vốn đã muốn cùng thành tiêu vong, may mà bổn quan dẫn quân tới chiến đấu cùng kẻ địch mới cứu được ông ra. Như vậy chẳng phải là không có trách nhiệm gì rồi nữa sao?

Giang Bân nói xạo vài ba câu, công lớn đã trong tầm tay rồi. Kiều Ngữ Thụ nghe xong cũng cảm kích đến rơi nước mắt, liền lấy đôi tay bóng nhẫy ôm lấy Giang Bân, mắt rưng rưng lệ nói:

- Đa tạ Giang đại nhân, đa tạ Giang đại nhân. Giang đại nhân quả đúng là cha mẹ tái sinh của ta, Kiều mỗ không biết lấy gì đền đáp, ta có một người em góa ở nhà ….

Giang Bân liền khoát tay nói:

- Miễn đi miễn đi. Em gái ngươi thôi đi. Ây da, Vương tiểu mỹ nhân ta vừa mới cưới về kia, binh lính đã hoang mang hoảng loạn, 8, 9 phần xem như là xong rồi.

Gã tiếc nuối lắc đầu, cầm song đao lên nói:

- Đi thôi, người gia nhập loạn phỉ quá nhiều, khắp nơi đều là người. Hơn nữa, Lưu Lục, Lưu Thất dường như là đang theo dõi động tĩnh của ta, con bà nó, chúng ta sẽ đi theo đường nhỏ tới Bá Châu.

Gã dẫn theo hơn 10 người men theo bãi cỏ lau, bỗng khoát tay về phía sau dừng lại, lập tức nằm sấp xuống, người phía sau cũng theo đó núp xuống dưới. Kiều Ngữ Thụ bỗng thấy căng thẳng, cả người như nằm rạp xuống, rầm một tiếng, binh lính bên cạnh thấy thế muốn chửi má nó. May mà người bên ngoài cũng đang vội vàng chạy thoát chết, căn bản không ai chú ý tới.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào xanh, ôm một bé gái trong lòng. Tay phải dìu một người phụ nữ xinh đẹp, yểu điệu thục nữ, đang men theo bãi cỏ lau mà đi. Người phụ nữ xinh đẹp đó là người bó chân. Trên con đường gập ghềnh chạy nghiêng trái nghiêng phải, dù có người đàn ông đó đỡ, nhưng vẫn thất thểu đi.

Giang Bân vừa muốn vươn người ra gọi người, lại nghe thấy phía sau người đó có tiếng hét đuổi theo, liền nằm sấp xuống. Qua kẽ cỏ lau, chỉ thấy người phụ nữ đó nghe thấy tiếng gọi đuổi theo, trong lòng lo lắng, suýt trật chân, đau đến quỳ thụp xuống dưới đất. Người đàn ông có đôi mắt to mày rậm đó tục tằn vội hỏi:

- Nương tử, nàng sao thế?

Người phụ nữ đó khóc hu hu nói:

- Tướng công, nô gia đi không nổi nữa rồi. Chàng mau dẫn con chạy trốn đi, đừng lo cho thiếp.

Người đàn ông liền nói:

- Vậy sao được chứ? Mau đứng lên, ta cõng nàng.

Đúng lúc này, truy binh đã tới, người đàn ông quay lại nhìn, lo lắng, đặt đứa bé 5, 6 tuổi xuống, nói:

- Trông nom mẹ, không được đi đâu.

Nói xong liền quay người đi tiếp đón.

Không ngờ người đàn ông này lại là người có bản lĩnh như vậy. Ba bốn người đàn ông đuổi tới có đao có côn. Y tay không cũng có thể đối phó, chỉ là có chút cố kỵ, không dám làm tổn thương người ta, chỉ hét lên:

- Triệu mỗ chỉ là người dân bình thường, chư vị hảo hán hà tất phải vất vả bức bách như vậy?

Một loạn binh nhìm trộm người phụ nữ xinh đẹp ôm đứa bé gái đó cười dâm đãng nói:

- Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, thực là hiếm thấy, ca chỉ tăng thêm chút sức lực, kết quả là người đàn ông thô kệch. Huynh đệ ta lấy một cái đầu, ha ha ha ….

Nói xong liền tăng lực dưới chân, chạy tới kéo bé gái xuống. Người thiếu phụ thét lên một tiếng, đã bị hắn ta đẩy té nhào xuống đất, liền xé áo nàng.

- Tướng công, tướng công cứu thiếp ….

Người phụ nữ mắt đẫm lệ, điên cuồng kêu cứu.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn, giận tím mặt, vốn còn chưa dám làm tổn thương người khác, lúc này liền giơ hai nắm đấm lên xông tới đánh tới tấp, không ai có thể làm được, dồn ép mọi người, hổ nhảy một bước, mạnh mẽ lao tới, bổ nhào về phía người đàn ông đang thất lễ với thê tử. Y tung một chưởng vào huyệt thái dương, kẻ kia bị đánh tung ra chết ngay tại chỗ.

Đám loạn phỉ kinh hãi nhìn, liền xông tới. Người đàn ông kia nhặt chiếc côn bên cạnh thi thể đã chết lên, vung vù vù. Mấy tên loạn phỉ không thể tiến lại gần được. Đúng lúc đó, phía sau lại có đại đội hưởng mã đạo đuổi tới, người đàn ông dẫn đầu chính là Lưu Lục.

Trong lòng Giang Bân bỗng thấy kinh hoàng, biết hắn ta xuất hiện, tặc phỉ theo đuôi tất sẽ nhiều, mình bày kế kế giết chết biểu ca của mình, Lưu Lục hận mình tới tận xương tủy. Nếu hôm nay bại lộ hành tung, khó mà thoát nổi cái chết, do đó liền nằm sấp xuống đất, nín thở, không dám lên tiếng.

Lưu Lục nhìn người đàn ông đó võ nghệ không tầm thường, thần uy lẫm liệt, quả nhiên là một người đàn ông giỏi, liền vẫy tay nói:

- Bước lên vài bước, chớ làm tổn thương tới hắn ta.

Đám hưởng mã đạo bên cạnh Lưu Lục liền có mấy người lao ra. Người đàn ông đó võ nghệ tuy cao, nhưng khó mà địch lại được bọn chúng đông hơn, cộng thêm vợ con bên cạnh, lại không dám chạy, nhưng lại sợ bị bắt sống.
Bình Luận (0)
Comment