Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 241

…………

【Bị phát hiện dễ dàng vậy, lại trốn rồi.@ Nguyễn Thành Diệp ngu ngốc.】

【Sự thật chứng minh (tự hỏi): Muốn sống lâu thì phải không ngừng học hỏi. Cái tính cố chấp, bảo thủ của Nguyễn Thành Diệp chính là ví dụ điển hình cho kết cục bi thảm lần này.】

【Mới nhìn quanh một lượt, đúng là khuôn mặt nào cũng như ‘copy paste’ (cười đến mức suýt ngất), ai mà biết được là người nào thoát ly khỏi đội ngũ chứ!】

【Cả đời dốc sức để học kiểu…. (che mặt)】

......

Tần Túc trong lòng khẽ cau mày, từ lúc các bạn học phát hiện Nguyễn Thành Diệp, đến khi bắt đầu tìm kiếm chỉ mất khoảng năm giây. 

Tần Túc ước chừng toàn bộ hình ảnh, cùng những phân vân của mọi người đã hiện lên trên giao diện truyện tranh.Lúc này anh mới đột nhiên lên tiếng:

“Không cần lùi lại.”

“Rõ?”

Các học sinh ban 6 tầm mắt nghi hoặc tập trung lên người Tần Túc.

Chưa đợi các bạn học mở miệng dò hỏi, Tần Túc đã chủ động nói:

“Người của chúng ta đều đủ.”

Không thể nghi ngờ, Tần Túc là người duy nhất trong lớp có thể nhớ rõ tên và khuôn mặt của từng thành viên.

Toàn thể ban 6 lập tức dừng lại.

Sau khi xác định không phải người trong lớp , mối nghi hoặc mới lại nổi lên trong lòng tất cả.

‘Vậy đó là ai?’

Cảm xúc nội tâm phối hợp với từng nét biểu cảm trên gương mặt họ, được thể hiện rõ ràng trong khung hình độc thoại của truyện tranh.

“Nguyễn Thành Diệp.”

Từ làn bình luận mà Tần Túc thu nhận được thần sắc của các bạn học.Anh bình tĩnh giải đáp thắc mắc cho mọi người.

‘Nguyễn Thành Diệp?!’

Ba chữ này vừa nói ra, các học sinh ban 6 ngoại trừ Tần Túc đều sững sờ. Tin tức quá đột ngột khiến bọn họ gần như đứng hình.

Khi bộ não dần khởi động trở lại, cuộc bàn tán còn dữ dội hơn trước lan nhanh giữa các học sinh:

“Nguyễn Thành Diệp? Là Nguyễn Thành Diệp thật sao?!”

“Cái tên tội phạm bỏ trốn khét tiếng đó hả?! Tên bị kết án 700 năm tù giam!”

“Sao hắn lại ở đây? Còn mặc cùng kiểu đồ tác chiến với chúng ta, hắn muốn làm gì?”

“Hắn từng chỉ trong một ngày giết rất nhiều người.Còn nhiều hơn cả ban 6 chúng ta! Ác ma!”

......

Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng nỗi sợ trong lòng lại ít nhiều vơi đi.Ánh mắt liên tiếp hướng về phía Tần Túc.

Có Tần Túc chắn phía trước, bọn họ liền cảm giác yên tâm chẳng hề sợ hãi.

Nếu không có Tần Túc … nhưng sự thật là ….không có nếu như, bởi vì Tần Túc vẫn đang ở đây!

Không những thế chỉ với một ánh mắt lướt qua, Tần Túc liền có thể biết người kia là Nguyễn Thành Diệp.

Năng lực quan sát kh*ng b* như vậy.

【Nguyễn Thành Diệp: (ngậm điếu thuốc) (vẻ kiêu ngạo) Chiến tích vẫn còn huy hoàng (cười tà mị)】

【Tôi lạy, thật sự có kẻ lại đi sùng bái mấy tên giết người không ghê tay này à?!】

【Phốc… (phun cả ngụm nước) (không thể tin nổi) 700 năm??? Nếu nhớ không lầm, tuổi thọ trung bình của người Tinh tế chỉ khoảng 300 năm thôi? Mà Nguyễn Thành Diệp là người Địa Cầu may mắn lắm cũng chỉ sống được 100 năm. Vậy “700 năm” là giam cầm ai? Hũ tro cốt à? Cười đến đau cả bụng.】

【Nghe cứ như đùa.Lúc sống thì có người cơm bưng nước rót, chết rồi vẫn có người quản tro cốt.Luật pháp Liên Bang đúng là khôi hài.】

【Không còn cách nào khác. Liên Bang đã bãi bỏ án tử hình từ lâu.Còn chẳng bằng thả hắn ra bên ngoài rồi gắn mác “người vì chính nghĩa” cho xong.】

【Người nhà của các nạn nhân từng yêu cầu xử chết hắn ngay tại tòa rồi.Khi đến phiên toà xét xử, có người đã chuẩn bị sẵn súng định bắn hắn ngay lúc tuyên án.Ai mà ngờ Nguyễn Thành Diệp vận khí lại tốt đến thế.Tất cả vũ khí mang vào đều bị hệ thống an ninh phát hiện, chặn ngay từ cửa.】

......

Giải đáp xong mọi nghi vấn, giữa tiếng bàn tán huyên náo của các bạn học, Tần Túc mất chưa đến một giây để thao tác chiến hạm.

Thân ảnh anh vèo một cái thoáng hiện trên bầu trời, cách vị trí Nguyễn Thành Diệp đang ẩn nấp không xa.

Anh cố ý giữ một khoảng cách an toàn, tạo cho Nguyễn Thành Diệp cơ hội “tấn công”, giả vờ xây dựng tình huống “nguy hiểm”.

k*ch th*ch khán giả đang theo dõi gia tăng cảm xúc căng thẳng khẩn trương.

Tần Túc lúc này đã rời khỏi đội hình ban 6 một khoảng rất xa. 

Mà những người còn lại thì vẫn chưa kịp phản ứng, ánh mắt dừng ở vị trí Tần Túc đứng lúc nãy.Nơi đó giờ đã trống không.

Bọn họ cứng đờ quay đầu, nhìn về phía xa.Nơi bóng dáng cao lớn quen thuộc của Tần Túc đang lơ lửng giữa không trung.

“......”

Bọn họ vốn biết Tần Túc có tốc độ phi thường, nhưng mỗi lần tận mắt chứng kiến vẫn không thể tránh khỏi kinh ngạc thán phục.

‘Sao cảm giác đỉnh đầu lành lạnh vậy nhỉ?’

Nguyễn Thành Diệp đang nằm trong cát, che giấu thân hình, vừa kịp phát hiện Tần Túc biến mất khỏi tầm mắt.Thì cảm giác bất an liền dâng lên trong lòng. 

Bình Luận (0)
Comment