…………..
Nguyễn Thành Diệp theo bản năng muốn nhìn lên trên đầu mình.
Ngay khi các bạn học phát hiện Tần Túc đã biến mất, anh đã nhanh chóng xác định thời cơ, di chuyển đến vị trí thích hợp.
Đồng thời điều khiển thiết bị định vị gắn trên người Nguyễn Thành Diệp.
Một dòng điện truyền qua làm Nguyễn Thành Diệp vốn chẳng hề có chút đề phòng, từ trong cồn cát giật nảy người.
Trong miệng hắn ta còn định buông lời mắng chửi.Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt dưới lớp mũ giáp lập tức trắng bệch.
Cổ hắn cứng đờ như bị lên dây cót, từ từ ngửa đầu lên đối diện với đôi mắt đen lạnh lẽo đang nhìn thẳng xuống.
‘Tần Túc… là Tần Túc sao?!’
‘Cậu ta đến đây từ khi nào?!’
‘Không đúng! Trước khi mình ngẩng đầu đã cảm nhận được ánh mắt của cậu ta.Tần Túc làm sao biết mình ở chổ này?!’
Tần Túc từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Toàn thân Nguyễn Thành Diệp run rẩy.Tim đập hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại bản năng co rúm vì sợ hãi.
【@Nguyễn Thành Diệp, chúc mừng từ hôm nay trở đi không cần cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Bởi vì ngươi vừa chọc trúng “(Tần Túc mặt lạnh.jpg)” (icon đầu chó)】
【Nguyễn Thành Diệp_dại_ra.jpg】
【Đại lão số 1 vừa xuất hiện đã toát ra cái khí chất nam quỷ】
......
Tần Túc không mở miệng, gương mặt vẫn giữ vẻ hững hờ.Thật ra trong lòng anh đang chờ Nguyễn Thành Diệp.
Chờ hắn vì căng thẳng, lo sợ mà đánh mất bình tĩnh, chủ động ra tay tấn công trước.
‘Tần Túc rốt cuộc có ý gì?!’
Trong đầu Nguyễn Thành Diệp xoay vòng vô số suy nghĩ, Tần Túc làm hắn kiêng kỵ.Cuối cùng hóa thành một cơn cuồng nộ xen lẫn bất an không thể khống chế.
Nôn nóng, phẫn nộ, sợ hãi… đủ loại cảm xúc đan xen trong đầu hắn, rồi bùng phát thành một câu mắng th* t*c:
“MẸ!”
Không nhận được bất kỳ phản ứng nào, Nguyễn Thành Diệp càng thêm táo bạo.
Bị phát hiện, đã mất đi cơ hội ẩn nấp trong đội ngũ ban 6 đánh lén Tần Túc.Nếu giờ hắn không động thủ trước, hắn sẽ chẳng còn con đường nào khác.
Hắn chỉ có thể liều mình thử một lần, biết đâu Tần Túc sẽ vì nể tình “đồng hương”, mà giúp hắn thoát thân.
“Tần Túc!”
Nguyễn Thành Diệp ngửa đầu, đi thẳng vào vấn đề:
“Cậu cũng là người Địa Cầu đúng không?!”
Tần Túc: “……”
Chúc mừng, đáp án chính xác.
Nhưng đáng tiếc chẳng có phần thưởng nào đâu.
Trong lòng âm thầm đáp trả Tần Túc lại không nói một lời, cũng không lộ vẻ khác thường.
Dưới ánh mắt quan sát của khán giả, anh khéo léo che giấu phản ứng, giữ cho đồng tử không co lại, nét mặt không biến đổi.
Đảm bảo khán giả không thể nhìn ra là anh đã bị đoán trúng.
【Tần Túc (mặt lạnh): Người Địa Cầu à? Xin lỗi, chưa từng nghe qua.】
【Ngu xuẩn! Ôn Thần nói gì cũng tin, anh tôi là Alpha đó nha! (xem thường)】
【Khi tuyệt vọng đến mức tột cùng, ngay cả ảo tưởng cũng hóa thành hiện thực.】
【Nếu không ngu, hắn sau khi giết bao nhiêu người xong sao lại bị bắt nhanh như vậy.】
【Tôi càng nghi ngờ hắn thật sự có “bật hack”.Hay đúng là có hệ thống?!】
Khi thân phận ‘Người Địa Cầu’ bị vạch trần, Nguyễn Thành Diệp không hề nhìn thấy trong mắt Tần Túc có chút chột dạ nào,
Hắn cắn răng, căng da đầu nói tiếp:
“Xem như chúng ta đều là người Địa Cầu, cậu trả hệ thống lại cho tôi trước đi. Để tôi có thể sống thêm chút nữa.Sau đó tôi nhất định sẽ trả nó lại cho cậu. Hai chúng ta đều là đồng hương mà, trong thế giới này có gì chiếu cố lẫn nhau, thế nào?”
Tần Túc: “……”
Chẳng ra gì.
Hai người bọn họ ‘đạo’ bất đồng, khó lòng hợp tác.
Lúc này học sinh ban 6 cũng đã chạy tới, vừa kịp nghe thấy đoạn Nguyễn Thành Diệp lảm nhảm một tràng.
Raymond đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói:
“Hệ thống? Hắn nói có phải là quang não của bọn mình không?”
“Chắc vậy. Quang não vốn là một hệ thống chuyên biệt kết nối với mỗi người.”
“Thật không biết xấu hổ. Dám mơ tới cả hệ thống của lớp trưởng.Hắn lấy đâu ra dũng khí đó vậy?”
......
【@Lương X Như】
【Nếu theo tư duy của người Tinh tế, mỗi người đều có một hệ thống riêng.Vậy chẳng lẽ Nguyễn Thành Diệp vì mất đi “quang não” của mình nên mới hóa điên à?】
【Không không không, các người không thấy à? Trong 《Truyền Thuyết Tinh Tế》, trên các tinh cầu đều không có “Địa Cầu”. Họ vốn chẳng biết “Người Địa Cầu” ở đâu! Nguyễn Thành Diệp thực ra có khả năng thật sự là người xuyên không đến.Cái đoạn này của hắn, nghe ra mùi người Trái Đất chính hiệu luôn đó!】
......
Nguyễn Thành Diệp mất hết kiên nhẫn, ánh mắt hắn chuyển sang người có mái tóc và đôi mắt đỏ quen thuộc.Hắn vội vàng hét lên:
“Tần Túc! Chẳng lẽ cậu cam tâm giao cho…!”
Ngay khi định nói tiếp, trong đầu hắn vụt lóe lên vài mảnh ký ức. Sau khi bị truyền tống đến thế giới này, hắn vốn chưa từng cẩn thận nghe hệ thống giới thiệu. Đến giờ mới sực nhớ lại:
“Hạ Mục Chi… vai chính trong truyện tranh này đi?!”
“Nói xong?”
Các bạn học cũng vừa kịp đuổi tới nơi, người xem đã vào chỗ, màn kịch chính thức bắt đầu.
Tần Túc đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Anh lạnh lùng cắt ngang lời Nguyễn Thành Diệp.
Gương mặt mang theo sự thờ ơ, dáng vẻ rõ ràng là chuẩn bị "kết thúc trò chơi”.