Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 243

………….

“Ừ?”

Tần Túc bỗng lên tiếng, Nguyễn Thành Diệp nhất thời sững sờ.

Anh đối với ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Thành Diệp làm như không thấy. Sau đó, giọng điệu phẳng lặng không gợn sóng, hướng về các học sinh ban 6 phía sau ra lệnh:

“Rút lui ra ngoài 500 mét.”

Khoảng cách 500 mét vẫn nằm trong tầm quan sát, nhưng đã vượt ra khỏi phạm vi công kích 300 mét của “tuyến thể”.

Mọi người vốn đã quen nghe theo mệnh lệnh Tần Túc, không chút do dự lập tức hành động.

“Rõ!”

Những chiến hạm vốn đang lơ lửng quanh Tần Túc đồng loạt phát ra âm thanh khởi động.Rồi nhanh chóng rút lui ra ngoài, ngay ngắn dừng lại đúng vị trí được yêu cầu.

Hoàn thành mệnh lệnh của Tần Túc, các học sinh ban 6 mới nhỏ giọng thảo luận.

“Vì sao lại bảo chúng ta lùi? Còn cố định đúng 500 mét?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là để đối phó với Nguyễn Thành Diệp rồi. Lớp trưởng không cần chúng ta hỗ trợ. Dựa vào kinh nghiệm trước đây thì khoảng cách này... chắc là để lớp trưởng dùng tin tức tố nhằm trực tiếp áp chế Nguyễn Thành Diệp. Dù sao ai cũng biết Nguyễn Thành Diệp đã bị ký sinh nên không thể tiếp cận quá gần.”

“Vậy tại sao không dùng vũ khí tầm xa?”

“Ngốc à? Không nghe thấy Nguyễn Thành Diệp vừa rồi gào lên sao.Hắn nói lớp trưởng cũng là người Địa Cầu. Mà còn ồn ào rằng ‘người Địa Cầu không có tin tức tố’. Lớp trưởng lười giải thích mấy chuyện đó.Nên dứt khoát để hắn tự mình thể nghiệm uy áp tin tức tố.Cho hắn tiếp thu hiện thực trước khi chết.”

“Raymond, đã hiểu! Quả nhiên là lớp trưởng vừa chu đáo, vừa nghiêm túc cẩn thận, lại còn nhân tính nữa chứ!”

“Lớp trưởng vậy mà còn đối xử bình đẳng với tên ác ma như Nguyễn Thành Diệp... Xong đời, hình như chúng ta cũng sắp bị đồng cảm mất rồi đó!”

......

Ban 6 tám chuyện xôn xao, ánh mắt vẫn cảnh giác dõi theo Nguyễn Thành Diệp.

‘Tên hèn hạ kia, dựa vào cái gì mà dám so với lớp trưởng!’

Trong mắt các học sinh ban 6 lúc này, Nguyễn Thành Diệp không còn đáng sợ, chỉ còn lại sự căm phẫn khinh miệt.

Hạ Mục Chi lại không tham gia thảo luận. Trong đầu cậu giờ chỉ còn mấy chữ: “vai chính”, “người trong sách”.

Hạ Mục Chi nào có phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói kia. Huống hồ Lận Nhân, Laris, và Samuel đều là fan truyện tranh và tiểu thuyết mạng.Thường xuyên nhắc đến những khái niệm đó.

Hạ Mục Chi như thế nào lại là ‘vai chính trong sách’?Rõ ràng cậu là người bằng xương bằng thịt cơ mà.

Hạ Mục Chi không hiểu. 

Có lẽ Nguyễn Thành Diệp thật sự giống như lời đồn.Tám, chín phần đã bị thương tổn thần kinh nghiêm trọng do mất đi quang não.

Không còn phân biệt được đâu là ảo tưởng, đâu là hiện thực.Thậm chí phát sinh rối loạn tâm thần phân liệt.

“Suỵt, nhỏ giọng thôi.Lớp trưởng chưa tắt kênh thông tin liên lạc đâu.”

Thịnh Song thấp giọng vội nhắc nhở.

“Đừng sợ, theo kinh nghiệm trước giờ thì lớp trưởng bận trăm công nghìn việc.Căn bản chẳng bao giờ rảnh nghe chúng ta tám mấy chuyện này đâu.”

Sophia bừng tỉnh chân lý.Vội vàng lấy tay bịt tai, che miệng, thấp giọng nói với vẻ kích động:

“Chẳng phải ..ý là lớp trưởng bảo chúng ta đứng xa như vậy.Nhưng chúng ta vẫn có thể nghe được lớp trưởng nói chuyện với tên bệnh tâm thần kia sao?!”

Học sinh ban 6: “!”

Đối với những kẻ “không được phép lại gần ăn dưa” như bọn họ mà nói, đây đúng là một tin tức trời ban!

Tần Túc: “……”

Cảm ơn.Cố ý không tắt liên lạc vẫn luôn lắng nghe.

“Cậu muốn làm gì?”

Nguyễn Thành Diệp nhìn thoáng qua hướng đám học sinh ban 6 vừa được Tần Túc ra lệnh rút lui.Lúc này chỉ còn thấy lờ mờ bóng dáng của bọn họ phía xa. 

Xuyên qua đôi mắt lạnh băng của Tần Túc, Nguyễn Thành Diệp không thể đoán được tâm tư của đối phương.

Trong lòng hắn vừa thấp thỏm, vừa cố chấp mong chờ.

Hạ Mục Chi cách quá xa để nghe, nên Tần Túc mở ghi hình cá nhân vẻ mặt vô cảm:

“Giết ngươi.”

【Giết ta!】  

【Tôi tôi tôi tôi!】

【Rõ ràng là tôi mới đúng!】

【Lần đầu tiên thấy có người chủ động tìm cái chết nhanh đến vậy.Đúng là một đám si ngốc!】

【Có mà! Dù sao với đạo đức và phẩm chất của Đại lão Túc, căn bản anh ấy sẽ không động vào bọn tôi đâu~ (cắn răng cười)】

......

Cả ban 6 “!”

Đúng là lớp trưởng, dùng giọng điệu bình thản nói ra câu tàn nhẫn nhất.Tim bọn họ đập thình thịch loạn cả lên.

“!”

Nguyễn Thành Diệp đồng tử co rút, sắc mặt liên tục thay đổi. Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt hắn. 

Cuối cùng hắn bật cười giọng run rẩy:

“À... tốt... rất tốt... cậu nhất định làm thế đúng không?”

Mềm không được, hắn chỉ có thể đánh liều.

Lời vừa dứt, chỉ trong nháy mắt dáng vẻ thất vọng, suy sụp ban nãy biến mất không dấu vết.

Bình Luận (0)
Comment