……………..
Tần Túc tranh thủ lúc các bạn học còn chưa hoàn hồn, nhanh chóng xoay người, tránh khỏi móng vuốt của Nguyễn Thành Diệp.
Anh dùng tốc độ cực nhanh, di chuyển về phía các học sinh ban 6.
Hầu hết các học sinh ban 6 đầu óc vẫn đang còn trống rỗng. Trong giây lát, họ liền thấy bóng dáng Tần Túc hiện lên trước mắt.
Mọi người liền liếc nhìn về phía Tần Túc.
Ánh mắt Tần Túc điềm nhiên, thần sắc vẫn ung dung. Cho dù sau lưng là cảnh tượng chết chóc ghê rợn, tựa như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Khi các bạn học vừa hướng về phía mình, Tần Túc bình thản cất lên:
“Kết thúc. Đi thôi.”
Không đợi mọi người đáp lại, Tần Túc điều khiển chiến hạm, nghênh ngang rời khỏi khu vực. Các chiến hạm tự động tản ra, mở đường cho anh.
Từ xa có vài chiến hạm tàn hình đang bay tới theo hướng ngược lại.
Đã kéo Nguyễn Thành Diệp xuống. Giờ đến lượt Lasbit trùng và ‘nhóm nhận lỗi’.
“...... Rõ.”
Dù giọng nói của mọi người còn lẫn chút run rẩy, tay bọn họ đã theo bản năng điều khiển chiến hạm quay đầu, nối gót Tần Túc rời đi.
Từ lúc đối đầu trực diện, kết liễu, đến khi nói những lời không ai nghe thấy với Nguyễn Thành Diệp.Tất cả đều do một mình Tần Túc thực hiện.
Người đầu tiên dấn thân vào nguy hiểm, cũng là người đầu tiên bình tĩnh thoát ra.
Bọn họ chỉ là những người đứng xem, cảm xúc lại chấn động hơn cả Tần Túc. So với Tần Túc họ còn đang ‘chìm đắm’ vào cảnh tượng vừa nãy.Tạm thời vẫn chưa thể xóa nhòa.
Học sinh ban 6 tâm trạng hỗn loạn lòng rối như tơ vò.
Trên giao diện truyện tranh hiện ra khung cảnh phía trước là Tần Túc, bình tĩnh dẫn đầu một loạt chiến hạm quay đầu, rời khỏi chiến trường.
Phía sau, thi thể Nguyễn Thành Diệp treo lơ lửng giữa không trung, quanh thân quấn đầy những đường vân đen ngoằn ngoèo. Lasbit trùng bò, cuốn, cắn, đang nuốt dần từng mảnh thịt, từng giọt máu...
Hắn vẫn giữ nguyên cánh tay duỗi về phía chiến hạm đã rời xa.Bất lực và tuyệt vọng đến ám ảnh.
“......”
Lúc này đây, ban 6 đều im lặng khác thường.
Theo những gì họ được học về tập tính của Lasbit trùng khi nguồn năng lượng treo lơ lửng cạn kiệt, cơ thể Nguyễn Thành Diệp sẽ sụp xuống.
Giống như binh sĩ Beta hắn sẽ bị ăn sạch từng giọt máu, từng miếng thịt, cho đến khi chỉ còn bộ xương trơ trọi.
Lúc ấy, Lasbit trùng mới rời bỏ... để tìm vật chủ tiếp theo.
【Xong rồi hả? Trên thanh thời gian truyện tranh hiển thị mới trôi qua chưa đến ba phút, giải quyết nhanh vậy à? 】
【 Chứ sao nữa? Với người khác, Nguyễn Thành Diệp là cơn ác mộng nghe tên đã sợ vỡ mật.Nhưng đối với một đại lão như Tần Túc, hắn chẳng khác gì con kiến.Không đáng phí sức. Chỉ là tiện tay tiễn đi một đoạn đường thôi. 】
【 Không thể không nói, họa sĩ thật sự quá giỏi. Cảnh Nguyễn Thành Diệp bị treo ngược giữa không trung, để mặc Lasbit trùng ăn mòn cơ thể... lại mang một vẻ đẹp vừa quỷ dị vừa nghệ thuật. 】
【 Còn tôi thì thấy khung hình Tần Túc quay lưng với khán giả, đối diện là Nguyễn Thành Diệp bị treo ngược.Mới thật sự nghệ thuật! Chỉ tiếc, nếu biết được trước khi chết Tần Túc đã nói gì, làm Nguyễn Thành Diệp chấn động dữ dội như vậy thì càng tốt. 】
......
Chưa kịp trở lại vị trí ban đầu, các học sinh ban 6 đã thấy ở phía xa trên bầu trời xuất hiện một mảng mây đen khổng lồ đang ùn ùn kéo đến.
Khoảng cách quá xa, dù đã điều chỉnh ống kính lên mức tối đa, họ vẫn không nhìn rõ.Chỉ biết những khối đen ấy đang bay thẳng về hướng bọn họ.
Nhận thấy tình hình bất thường, cả ban 6 lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu khẩn cấp, sẵn sàng nghênh địch.
Lúc này, Tần Túc dừng lại. Anh không nói một lời, chỉ giơ tay ra hiệu “ngừng di chuyển”.
Các học sinh theo phản xạ làm y hệt, tưởng rằng Tần Túc cũng đang cảnh giác trước vật thể lạ đang tiến gần.Nên tạm dừng quan sát, nhất thời quên mất dưới chân mình Lasbit trùng ở khắp nơi.
“Quy mô lớn như vậy... chẳng lẽ là loại trùng kh*ng b* nào?”
“Xong rồi, nhìn thôi đã thấy đáng sợ.”
Nghe tiếng xôn xao thấp thỏm phía sau, Tần Túc mở miệng trấn an:
“Đừng lo, người một nhà.”