…..
Cũng tại anh diễn “lạnh nhạt” quá mức xuất sắc, kết quả là khiến các bạn học hiểu lầm càng sâu.
Thu hồi ánh mắt trên người các bạn học, Tần Túc cúi đầu tập trung vào việc quay chụp khu vực Lasbit trùng phía trước.
Không ai có thể nhìn thấy giao diện quang não của anh, lúc này anh đang khẩn trương căn cứ vào tình hình thực tế, đánh dấu vị trí chiến hạm cho từng người.
Anh hoàn toàn chẳng có thời gian rảnh.
Trên bản đồ từng ký hiệu được đánh dấu cẩn thận.Giữa những dấu ngắt đoạn, trong đầu anh bất giác nhớ lại lần đại sư đoán mệnh cho mình.
Lúc ấy đại sư muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng mới khéo léo bảo rằng:
“Vận mệnh của cậu nằm trong tay chính mình, tiền đồ vô hạn.”
Trước đây anh còn ngây ngô chưa hiểu, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là lời vàng ý ngọc.
Nếu dịch nghĩa lời “EQ cao” kia ra chẳng phải là:
Mạng của anh vẫn phải tự lo, sống hay chết tùy thuộc chính mình.Mà bản thân còn không biết có thể khống chế vận mệnh tới mức nào. Tiền đồ mịt mù xa vời như thế, chẳng phải cũng được gọi là “vô hạn” hay sao.
Từ tình huống của anh hiện tại, xem ra vị đại sư đó không chỉ giỏi đoán mệnh, mà tài ăn nói đúng là cả một nghệ thuật.
Đánh dấu xong toàn bộ vị trí chiến hạm cho mọi người, trong lòng Tần Túc khẽ thở dài cảm thán.
Không nói như vậy thì sao người ta được gọi là ‘đại sư’!
Nếu mệch cách của anh thật sự ứng nghiệm.Chắc cha anh đã lật tung cả sạp lên, làm gì có chuỵện lì xì sáu vạn sáu.
Chị gái anh lúc ấy còn nhất quyết xin làm đồ đệ theo học đoán mệnh kia mà.Cũng chỉ vì bị đại sư nói một câu mà đã kiếm được sáu vạn sáu làm cho rung động.
……
Ở phía xa cát vàng cuồn cuộn bay đầy trời.
Các học sinh ban 6 vốn đã quen thuộc với tình huống tương tự, khi huấn luyện trong phòng mô phỏng thực chiến sa mạc.Nên chẳng ai hoảng hốt, vẫn nhỏ giọng trò chuyện như thường.
“Ngay cả bí mật này cũng cho chúng ta xem, có nghĩa là gì? Là lớp trưởng tin tưởng chúng ta đó!”
Raymond vừa lùi về hàng sau, nín nhịn mãi mới hưng phấn nói ra suy nghĩ của mình.
“Không.”
Hạ Mục Chi khẽ cắt ngang, đánh vỡ ảo tưởng của Raymond ‘nói có sách mách có chứng phân tích’.
“Có lẽ những thứ Tần Túc cho chúng ta thấy, đối với chúng ta là chuyện khó tin.Nhưng với Tần Túc mà nói, đó chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.”
Cho nên Tần Túc mới cho phép quay hình, cũng chẳng bận tâm chuyện này bị truyền ra ngoài.
Không phải Hạ Mục Chi cố tình nghĩ theo hướng tiêu cực.Mà là dựa vào thực lực và những gì Tần Túc thể hiện kết hợp lại, cậu mới đưa ra kết luận này.
Chỉ riêng việc Tần Túc có thể biến mất ngay trước mắt mọi người, mà không cần bất kỳ loại “phi thuyền” hay thiết bị bảo hộ nào.Lấy bản thân trực tiếp hoàn thành quá độ.
Điều đó đã đủ chứng minh trình độ công nghệ mà Tần gia nắm giữ cao đến mức nào.
Trong thế giới “cá lớn nuốt cá bé”, nếu không đủ mạnh căn bản chẳng thể giữa được “thành quả” của chính mình.Chỉ có thể bị thế lực lớn hơn nhanh chóng đánh cướp và nuốt chửng.
“......”
Đoán cũng hay thật, nhưng lần sau đừng đoán nữa.Suy luận của Hạ Mục Chi cách xa sự thật 8 mét cũng chưa chạm tới.
Tần Túc lưu lại toàn bộ kế hoạch tác chiến, chuẩn bị lát nữa sẽ gửi lên nhóm lớp.
“Thế nào là phong bế chiến hạm vậy?”
“Đáng giận.Đến một sợi tóc của người trong chiến hạm cũng không nhìn thấy được.”
“Thôi đủ rồi, ít ra ban 6 chúng ta còn được thấy tận mắt hạm đội này.Các ban khác chẳng có cơ hội đó đâu.”
“Phải rồi! Dù là hiệu trưởng Trường quân sự số 4 thì thế nào? Chúng ta ban 6 do chính lớp trưởng Tần Túc dẫn dắt cơ mà!”
“Trời ơi, các cậu khi đăng bài nhớ xóa hết mấy câu kiểu ‘đại nghịch bất đạo’ này đi nhé. Lén lút nói trong nhóm thì không sao, lớp trưởng còn rộng lượng bỏ qua.Chứ gặp người khác thì chưa chắc đâu.”
("Đại nghịch bất đạo" (大逆不道) là một cụm từ Hán ngữ cổ chỉ tội lỗi cực kỳ nghiêm trọng, xúc phạm đến vua, tổ tiên và đạo lý.Thường dùng để kết tội những kẻ chống lại quyền lực phong kiến. Nó bao gồm các hành vi như lật đổ vua, phá hoại cung điện, đền đài, lăng tẩm của vua hoặc tấn công, giết hại ông bà, cha mẹ. )
……
Tần Túc giả vờ như không nghe thấy lời bàn tán của các bạn học, tất nhiên cũng lười phản ứng.
Giả câm giả điếc giờ phút này anh đã luyện đến mức hoàn hảo.
Còn về mấy chiến hạm kia… Dù để bọn họ có quan sát 360 độ, anh cũng có thể thu hồi về sau. Đều đã qua tay anh kiểm tra nghiệm thu, không lo bị nhìn thấu.
Nhóm vũ khí nhận bồi thường từ Liên Bang cùng những món nhặt “rác rưởi” mang về lúc trước, vì mục đích biến chúng thành “đồ của Tần gia”. Nên anh đã cải tạo lại toàn bộ: giữ nguyên chức năng, nhưng thay đổi toàn bộ dáng vẻ bên ngoài.
Trải qua lần “tân trang” đó chúng khác xa hình dáng ban đầu, mang phong cách hoàn toàn mới. Thêm vào biểu tượng chữ S “marketing” độc quyền của Tần Túc.