Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 257

…….

Vừa rồi khi bom kích nổ, lớp đất cát bao phủ bề mặt Lasbit trùng vương bị thổi bay, xé rách một mảng lớn giữa cơ thể, trúng vào khoang sinh sản của nó.

Cùng lúc cát bụi bốc lên, từng mảnh màu trắng bay đi tứ phía hất văng ra khỏi lỗ nứt.

Từ dưới lớp mỡ vừa phá vỡ ấy, có những ấu trùng trắng nhợt chưa định hình hoàn toàn.Chúng bị vô số đồng loại không ngừng xô đẩy mà tràn ra ngoài.

Cảnh tượng quá mức ghê tởm, Tần Túc không quan sát lâu. Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phần đầu Lasbit trùng vương. 

Trong khi tay tháo quân đao, anh đồng thời điều khiển chiến hạm tiến về phía đầu con trùng khổng lồ.

Tuyến thể Lasbit trùng vương nằm ở phần đầu.Tần Túc định lợi dụng cơ hội này, dùng quân đao cắt tách nó ra.Rồi nhanh chóng đem tuyến thể cho vào khoang bảo quản lạnh của chiến hạm, sau đó mới đưa vào không gian lưu trữ.

Xa xa, ban 6 chỉ thấy chiến hạm của Tần Túc hạ độ cao rồi biến mất hoàn toàn trong hố sâu vừa bị nổ tung.

“Đáng giận, không nhìn thấy gì cả.”

Dù trong lòng vô cùng tò mò nhưng chưa nhận được mệnh lệnh của Tần Túc, các học sinh ban 6 vẫn dừng lại tại chỗ.Không dám tự tiện tiến lên điều tra.

【 Cấp bậc VIP của tôi chưa đủ cao à? 】

【 Trời ơi! Ác long muốn rít gào.Tại sao khung hình của Bảo bảo số 1 nhà tui lại luôn thiếu vậy chứ? Nhà ai vai chính mà lại thành thế này? Người khác có mười góc quay, nhà tôi chỉ có một! 】

【 (lật bàn) Tò mò đến chết mất thôi 】

......

“Hửm.” 

Hạ Mục Chi tập trung lắng nghe âm thanh truyền đến từ kênh liên lạc, ra hiệu im lặng cho các bạn học. 

“Mọi người nghe kỹ đi, có tiếng động.”

Tuy giờ chẳng nhìn thấy gì, bọn họ chỉ có thể dựa vào tai để nắm bắt chút ít thông tin. Cả ban 6 cùng lúc nín thở.

Soạt... soạt... nhớp nháp... 

Tiếng chà xát như thể vô số sinh vật đang trườn bò, thân thể chúng cọ vào nhau.

“Âm thanh này... nghe không ổn chút nào.”

“Nói thẳng ra thì, tởm thật.”

......

Tần Túc hoàn tất việc “đóng rương” bảo quản tuyến thể.Chuẩn bị xử lý phần còn lại của xác trùng. Anh rút ra trường đao, lưỡi đao sáng loáng quét xuống lớp da trắng mềm được bao phủ.

Mũi đao sắc bén dễ dàng đâm xuyên lớp mỡ trong suốt. Từ bên trong, vô số ấu trùng tròn nhỏ chen chúc nhau tràn ra.

Từng đợt từng đợt, thân thể co rút, đầu nhọn đồng loạt hướng ra phía ngoài.

Tần Túc: “......”

Cứu!Mắt anh.

Tần Túc khẩn cấp tìm “hạt đậu vàng.jpg” (đây là một hình ảnh meme) để cứu rỗi đôi mắt đang “bị vấy bẩn” của mình.Đồng thời dừng động tác gạt bỏ mỡ trên tay.

Tình hình này... sao có thể để một mình anh chịu đựng?

Đã tới đây rồi, tất cả mọi người đều phải nhìn thấy!Một người cũng đừng mong chạy trốn.

Không chỉ phải xem mà còn phải cống hiến một phần sức lực! Đừng hòng ai thoát được “kiếp nạn” này.

Đây chính là một phần rèn luyện tinh thần cho bọn họ.

Quyết định xong, Tần Túc điều khiển chiến hạm bay lên khỏi hố sâu, lướt qua lớp da thịt Lasbit trùng. Quân đao vẫn chưa được anh gắn lại trên bộ đồ tác chiến.

Anh cảm thấy thanh đao này tạm thời đã bị “ô uế”, cần được thanh tẩy. Anh cũng tự chuẩn bị tâm lý để một lát nữa... phải “dán” nó lại lên người mình.

Khi chiến hạm của Tần Túc xuất hiện trở lại, các học sinh ban 6 lập tức liền phấn khích cùng tò mò.

Ngay lúc này, giọng Tần Túc vang lên qua kênh liên lạc.

“Tất cả lại đây.”

Giọng anh trầm ổn, che giấu hoàn toàn cảm xúc thật, dẫn các bạn học về phía hố sâu.

“Rõ!”

Sau một hồi tò mò dồn nén, mọi người đồng thời đáp lại, giọng tràn đầy hưng phấn háo hức, lao nhanh về phía Tần Túc đang đứng.

【 A a a! Cuối cùng cũng nhìn được rồi! 】

【 Cho tôi xem với nào, rốt cuộc là chuyện gì đây! (nhe răng cười) 】(Edit: bà chắc chưa)

......

Cảm nhận được sự phấn khích của các bạn học đang tăng cao, Tần Túc trong lòng lặng lẽ thắp cho họ... một ngọn nến cầu siêu.

Người đến là Hạ Mục Chi.

Tần Túc: “......”

“Vị khách đầu tiên, mời vào.”

“Ban...”

Giọng Hạ Mục Chi đầy kích động nhưng khi cậu nhìn xuống chiến hạm của Tần Túc, nơi hố sâu gần trăm mét có con quái vật khổng lồ đang nằm đó.

Bụng nó bị xé toạc, để lộ vô số ấu trùng mềm nhũn, ẩm ướt, đang ngọ nguậy trong ánh sáng Hạ Mục Chi lập tức liền cứng họng. 

Sợ rằng chỉ cần mở miệng thêm chút nữa là mình sẽ nôn ra hết.

Hạ Mục Chi vội vàng dời tầm mắt, hận không thể dùng nước rửa trôi mắt mình.

Nhưng nước thì không có, nên Hạ Mục Chị chỉ đành nhìn Tần Túc.

“Vị khách” đầu tiên mặt cắt chẳng còn giọt máu, Tần Túc hiểu ý liền nở nụ cười cảm thông.Từ đáy lòng truyền thụ lại kinh nghiệm:

“Quen rồi sẽ ổn thôi.”

“......”

Hạ Mục Chi dạ dày cuộn trào, đến nước miếng cũng sợ nuốt xuống, nhìn Tần Túc bằng ánh mắt sâu kín.

Chỉ có Tần Túc mới thản nhiên nói ra mấy lời như vậy!

Học sinh cao cấp ở trường quân sự, phải mất gần hai tháng mới có một cơ hội mở vòng vây quét.Cảnh tượng “cay mắt” thế này, không phải ai cũng có thể luyện thành thói quen được!

Bình Luận (0)
Comment