Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 258

……………

Khán giả vừa nãy còn kêu gào hò hét đòi nhìn thấy Tần Túc, giờ phút này bàng hoàng chẳng thể nào trốn chạy được nữa.

Ảo tưởng chính mình chưa từng nhìn thấy gì cả.

【 Nôn... nôn... xin lỗi, tôi thật sự không chịu đựng được! Không phải tôi cố ý muốn ói trong khu bình luận đâu…Hu hu…Nhưng mà tại sao trứng và ấu trùng lại còn ghê tởm hơn cả mấy con trùng trưởng thành vậy…..oẹ oẹ oẹ 】

【 Cơn ác mộng đêm nay của tôi đã chính thức bắt đầu.Hiện tại tôi thật sự hối hận, vô cùng hối hận 】

【 Thôi thôi, trả dép cho em về. (emoji vòi nước xịt mắt.jpg) 】

【 A a a! Tác giả truyện tranh thật sự đã chìm đắm trong ‘nghệ thuật’ của chính mình.Hai từ “gớm ghiếc’ tác giả cứ thế ném thẳng vào quảng trường thị giác.】

【 Đời này tôi ghét nhất là mấy loại trùng mềm nhũn không xương.Mẹ ơi !!! Nó bị nổ tung, nó nhầy nhụa nó nhớp nháp! Nhìn đống trứng dày đặc như ruồi bọ trên đống thịt nó kìa.So với trứng ốc còn bầy hầy hơn gấp trăm lần! Một phút mặc niệm cho tôi! 】

【 Người ta thì tùy thời, tùy chỗ nhìn thế giới thật tươi đẹp…Còn tôi đây..Đm... đã tạo nghiệp gì mà lại phát hiện ra mấy thứ kinh tởm này.】

......

Mặt khác, ban 6 theo sau bước chân Hạ Mục Chi cuối cùng cũng đã tới nơi. Trước đây, bọn họ từng được xem qua hình ảnh liên quan tới Lasbit trùng trong giờ học.

Nên giờ năng lực tiếp thu và phản ứng trước cảnh ghê rợn có thể nói là đã trên mức trung bình.

Thế nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến ở hiện trường, ai nấy đều bị dọa đến nỗi phải mím chặt môi.

Sợ rằng chỉ cần mở miệng thôi là sẽ nôn ngay trước mặt Tần Túc, làm mất hình tượng của bản thân.

Trạng thái “bình thản như nước” của Tần Túc, bọn họ học mãi vẫn chưa thành công.Đành lui một bước, cố giữ chút thể diện.

Tần Túc không ép họ phải nhìn chằm chằm vào cái cảnh tượng đau đớn và nhầy nhụa kia trong hố sâu.Nơi Lasbit trùng vương vẫn còn đang giật giật theo từng nhịp co rút. 

Anh chỉ ra hiệu mệnh lệnh mới trên tay phải là thanh đao lớn dài 40 mét. 

“Trường đao được lắp thành chiều dài này, mỗi người cần chia làm ba đoạn: Đầu– giữa – đuôi.Mỗi đoạn chém sâu một mét vào khoang sinh sản của trùng vương.”

“An toàn là trên hết. Với khoảng cách này dù trong quá trình chém giết, có trứng hay ấu trùng b*n r* từ vết chém, cũng sẽ không văng trúng người hay chiến hạm.”

“Cắt xong, mỗi người phải dùng dung dịch vũ khí sinh học do chiến hạm mang theo, phun toàn bộ vào khoang sinh sản của trùng vương.”

Nếu dùng bom, khắp nơi sẽ toàn là thịt vụn không thể thu dọn được.Thông thường trong các nhiệm vụ thanh trừ Lasbit trùng, đều dùng vũ khí sinh học để xử lý sạch sẽ tàn dư.

Tất cả mọi người đều phải đối diện với nỗi sợ. Lần này coi như rèn luyện. Sau này nếu gặp tình huống thật sự kinh khủng, ngưỡng chịu đựng tâm lý của mọi người sẽ cao hơn.Cũng có thể phản ứng nhanh hơn.

Ban 6: “......”

Chỉ mới tưởng tượng thôi mà toàn thân đã nổi da gà.

Mức độ nhơ nhớp thế này, vốn phải thăng cấp mới có thể chịu đựng nổi. Giờ lại bị Tần Túc dẫn dắt cho thực hành trước.Cảm xúc bọn họ vừa phức tạp vừa tuyệt vọng.

Trong lòng Tần Túc, thật sự nghĩ tâm lý bọn họ mạnh đến vậy sao? Trong thoáng chốc bọn họ không biết mình nên khóc hay nên cười bây giờ.

“Bắt đầu đi.”

Không ai đáp lại, Tần Túc xem như mọi người cam chịu.

Anh làm gương trước.Dưới ánh nhìn của mọi người, Tần Túc điều khiển chiến hạm, lưỡi đao sắc bén rạch dọc khoang sinh sản của Lasbit trùng vương 

— phập! — 

Mặt không cảm xúc, từng đoạn cắt sâu dài được mở ra.

Mỗi đường chém trong nháy mắt, dịch nhầy và ấu trùng bên trong lập tức trào ra.Chúng tuôn thành dòng, đặc quánh và sống động đến kinh người.

Hoàn tất động tác, Tần Túc thu lại trường đao đã nhiễm đầy dịch thể, trở về vị trí ban đầu. 

Anh quét mắt nhìn qua các bạn học, người nào người nấy cứng đờ, mặt tái mét rồi thản nhiên nói:

“Đến lượt các cậu.”

“...... Rõ.”

Tuy rằng trả lời đồng thanh nhưng âm điệu thì chẳng còn chút khí thế nào.Chỉ còn lại nỗi kháng cự và tuyệt vọng.

Chính là...

Tần Túc khẽ nheo mắt quét qua từng người bọn họ.Trường đao trong tay phản chiếu ánh sáng, có cho bọn họ thêm một trăm lá gan, các học sinh ban 6 cũng không dám phản kháng.

Chẳng thể nói lời cự tuyệt, họ đành ngoan ngoãn giơ đao làm theo. Nhưng vừa làm xong, lại phát hiện ánh mắt lạnh như băng của Tần Túc vừa xoẹt qua, dừng lại trên người mình.

Bạn 6 “......”

Rõ ràng, lớp trưởng đang gây áp lực tinh thần cho bọn họ!

Chẳng cần nói nhiều, chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng đủ hiểu, nhiệm vụ này nhất định phải được hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment