Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 259

…………..

Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, thậm chí còn bị chính nỗi sợ ‘bao vây’.Tần Túc là kiểu người khó bằng lòng để bản thân bị đánh bại.Cách tốt nhất để chiến thắng nỗi sợ chính là bức mình đối diện với nó.

Tần Túc buộc bản thân bước vào trạng thái tập trung cao độ.

Anh chăm chú ngắm nhìn…

Càng lâu, Tần Túc càng nhận ra mình đang dần thích nghi. Anh vừa quan sát các nhóm ấu trùng với đủ hình thái khác nhau, dựa vào vết đao của các bạn học để đánh giá độ sâu gọn, và tình trạng mô bị cắt.

Đến cuối cùng, thậm chí cả cách mà lớp mỡ bị “bắn” ra cũng khiến anh... sinh ra một loại mỹ cảm cuốn hút.

“Chổ này cắt thật đẹp. Đường cắt sạch sẽ, từng lớp mỡ xếp đều trên cùng trục hoành, ấu trùng bên trong bị chém trúng vẫn giữ nguyên hình dạng trong hai giây trước khi vỡ nát.”

“Lúc chém bị run tay à? Mép cắt dính liền, kéo sợi tứ tung.”

......

Sự thật chứng minh, tiềm lực của con người là vô hạn.

Dưới áp lực từ ánh mắt lãnh lẽo của Tần Túc, không ai dám gian lận hay lẩn tránh. Dù trong lòng phản kháng, bọn họ vẫn cưỡng ép bản thân ra tay.

Chém xuống từng khối thịt khổng lồ, trắng nhợt, dài gần trăm mét, nặng trĩu và run rẩy theo từng nhịp đao.

“Sau này chắc tôi có bóng ma tâm lý với mấy món trứng cá muối quá...”

“+1, đồng cảm.”

“À đúng rồi, các cậu có quay lại không?”

“Có nha, loại ‘chuyện tốt’ thế này tất nhiên phải chia sẽ chứ.”

“Giữ kỹ lại, bằng chứng sống còn hiếm hơn tài liệu học tập đó.”

......

Nửa giờ trôi đi, trong hố sâu Lasbit trùng vương vỡ nát, những ấu trùng trong khoang sinh sản ngập chìm trong lớp dung dịch.

Theo lệnh của Tần Túc, các chiến hạm bay vòng quanh khu vực, các học sinh ban 6 đồng thời kéo chốt đạn lửa đường kính mười centimet, rồi ném xuống hố.

Chỉ trong nháy mắt khi tiếp xúc với dung dịch, ánh lửa xanh lam bùng lên rực rỡ trong lòng đất, sáng rọi cả khu vực.

Mùi hương nồng đặc tràn thẳng vào mũi. Các chiến hạm tản ra tứ phía.

Giải quyết xong trùng vương, bước tiếp theo là quét sạch mặt đất và dò tìm tàn dư.

Khu vực chiến trường rộng lớn, Tần Túc chia vùng oanh tạc thành các khu nhỏ, chỉ định từng người phụ trách theo năng lực phản ứng và thao tác.

“Hạ Mục Chi, cậu phụ trách khu B. Thịnh Song, cậu xử lý khu C…”

Phân phối xong, Tần Túc tự mình đến khu A có diện tích rộng lớn nhất.Các học sinh còn lại lần lượt rời khỏi chiến hạm.

Dựa vào nguồn năng lượng từ bộ đồ tác chiến lơ lửng trên không trung cách mặt đất vài mét, tiến hành quét dò địa tầng, tìm kiếm các cá thể Lasbit trùng chưa bị tiêu diệt.

Tần Túc cùng nhóm còn lại, điều chỉnh tham số trên mũ giáp giám sát mọi người.Đề phòng có ai vì quá tập trung mà không phát hiện Lasbit trùng ký sinh lân cận.

Giai đoạn quét sạch tàn dư là quan trọng nhất.Mọi người đều tập trung cao độ, suốt hai tiếng đồng hồ không ai dám mở miệng.

Vòng thứ nhất kết thúc, dù mũ giáp có chức năng ổn nhiệt, do cẳng thẳng quá mức mồ hôi vẫn bịn rịn trên trán từng người.

Tần Túc để nhóm đầu tiên nghỉ ngơi trên chiến hạm, còn bản thân anh tiếp tục dẫn dắt nhóm được điểm danh lúc trước, tiến hành đợt thanh trừng thứ hai.

Với đặc tính sinh học của Lasbit trùng, gần như không thể tiêu diệt chúng sạch sẽ hoàn toàn được. Việc quay vòng kiểm tra và thiêu tẩy lần hai là điều vô cùng cần thiết.

Khi tất cả đã kết thúc, thêm một giờ nữa trôi qua. Hoàng hôn phủ ráng đỏ nửa bầu trời. Dù là thể lực hay tinh thần, mọi người đều đã kiệt quệ.

Tần Túc xác nhận kỹ từng chiến hạm, đảm bảo không còn bất kỳ dấu vết Lasbit trùng nào. Sau đó anh dẫn cả đội trở về điểm quá độ.

Bởi vì Lasbit trùng có thể ký sinh ẩn trong cơ thể người và phát tác muộn, Tần Túc ra lệnh nghiêm khắc: “Tất cả quay về trong khoang nghỉ nghơi, nghiêm cấm tụ tập.”

Anh tự mình tiến hành thí nghiệm hoàn chỉnh, sau đó gọi lần lượt từng người ra khu đất trống.

Tại đó nhóm người máy kỹ thuật phối hợp cùng Tần Túc, thực hiện rà quét thêm lần nữa.

“Chuyện của Nguyễn Thành Diệp, tuyệt đối không phải do Samuel làm.”

Khi rà quét kết thúc, Hạ Mục Chi thấp giọng nói với Tần Túc đầy lo lắng:

“Lớp trưởng, tôi biết nói vậy có hơi chủ quan nhưng Samuel là bạn thân nhất của tôi... Tôi tin vào nhân phẩm của cậu ấy….”

“Tôi biết.”

Tần Túc ngắt lời.

Anh đem sự thật mình nhìn thấy trong bình luận, không nhanh không chậm nói cho Hạ Mục Chi: 

“Là Hạ Ôn Viễn.”

Bình Luận (0)
Comment