Kham Thanh Dư nhàn nhạt cười, “Đúng vậy, Đóa Nhi nhớ mẹ, nên anh dẫn cô bé tới đây. Bây giờ chúng ta đi được chưa?”
“Được, chúng ta đi thôi.” Dung Tư Lam không thèm quay đầu lại, ôm Đóa Nhi, để Kham Thanh Dư khoát vai mình rời khỏi phòng ăn.
Cô không quay đầu lại nhìn nên không biết Doãn Tiêu Trác đang đứng ngây người nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, trong lòng anh cực kì khó chịu.
Người đàn ông kia là ai ? Bạn trai sao? Còn nói “Chúng ta đi thôi.” Xem ra quan hệ rất tốt. Tại sao lúc cô nhìn anh ta lại cười nói vui vẻ như thế mà khi ở trước mặt mình lại ảm đạm như gặp phải hung thần như thế kia?
Trong lòng cảm thấy có chút mất mác, lần đầu tiên Doãn Tiêu Trác có cảm giác thất bại đối với một người phụ nữ. Không, không chỉ là thất bại, còn có chút. . . . . . chua chát, thậm chí có chút khổ sở. . . . . .
Kham Thanh Dư chậm rãi lái xe, bên ngoài đèn đuốc sáng rực, Đóa Nhi vừa lên xe đã ngủ thiếp đi trong lòng Dung Tư Lam. Kham Thanh Dư nhìn Đóa Nhi một chút, cười nói, “Con gái em thật đáng yêu.”
Dung Tư Lam lộ ra vẻ mặt tự hào, nhưng ngoài miệng cũng khiêm tốn nói, “Không đầu anh, sợ rằng bé gây náo loạn, làm phiền anh thôi.”
“Sao lại phiền?” Kham Thanh Dư ôn hòa cười, “Anh rất thích trẻ con, đặc biệt là con gái.
“Thật sao?” Dung Tư Lam rất kinh ngạc, “Đại đa số đàn ông đều không có kiên nhẫn, không thích có trẻ con.”
Kham Thanh Dư lại nở nụ cười, có chút khổ sở, “Anh cũng chẳng còn cách nào khác, bị ép buộc thôi. Nếu như anh không kiên nhẫn, thì anh cũng sẽ không dạy dỗ con anh được rồi.”
“Anh có con rồi sao?” Dung Tư Lam kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc, cằm cũng rớt xuống đất. Cô còn tưởng Kham Thanh Dư vẫn chưa kết hôn.
Kham Thanh Dư bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười ha ha, “Có gì kỳ quái đâu, không phải em cũng có con gái rồi sao?”
“Ồ.” Dung Tư Lam có cảm giác chuyện của Kham Thanh Dư cũng không đơn giản như vậy, nhưng cũng cảm thấy mình thật bất lịch sự khi lên tiếng hỏi thăm người khác, nên cô không nói thêm gì nữa.
Một hồi lâu, Kham Thanh Dư cảm thấy trong xe đột nhiên yên lặng, quay sang nhìn thì phát hiện Dung Tư Lam đã ngủ thiếp đi rồi.
Khi ngủ, cô khẽ nhíu mày, môi mỏng nhỏ nhắn mím chặt, khuôn mặt tinh sảo làm lộ ra vẻ khắc khổ. Rốt cuộc cô đã từng trải qua những đau khổ như thế nào? Có lẽ cuộc sống của cô có quá nhiều đau khổ, cô ngủ ngon lành trên xe như thế này, khẳng định là cô rất vất vả rồi thế nhưng cô lại không chịu thổ lộ cùng ai.
Kham Thanh Dư nhìn người con gái nhỏ đang ngủ trên xe mình, cảm thấy có chút hứng thú. . . . . .
Vấn đề kế tiếp là, anh không biết nhà Dung Tư Lam ở đâu. . . . . .
Đèn xanh ở ngã tư sáng lên, sau lưng còn không ngừng phát loa, Dung Tư Lam hoảng hốt tỉnh lại, “Sao vậy?”
“A, thật xin lỗi, anh không biết nhà em ở đâu.”
Sao cô lại có thể ngồi trên xe người khác mà ngủ ngon lành thế chứ? Thật rất mất mặt.
Cô thẹn thùng, đỏ mặt chỉ đường tới nhà mình cho Kham Thanh Dư , cô cũng gãi đầu muốn biểu đạt sự ngượng ngùng của mình . . . . . .
Kham Thanh Dư không bỏ qua bất kỳ động tác nhỏ nào của cô, cảm thấy cô không giống như một người mẹ mà giống một đứa bé nhỏ đang cười ngây ngô khiến anh nảy sinh cảm giác vui vẻ trong lòng.
Trong xe yên lặng, không ai nói chuyện với ai, nên Kham Thanh Dư liền hát một bài, phá vỡ hoàn cảnh trầm mặc, lúng túng lúc này.
even/when/you/feel/like/you/don‘t/be¬long
(Ngay khi em có cảm giác thích anh, em cũng sẽ không thuộc về anh)
even/when/you/fall/and/it/all/goes/wrong
(Ngay cả khi em đã yêu anh thì đó cũng chỉ là những sai lầm)
you/know/that/I‘m/with/you
(Em nên biết anh sẽ luôn ở bên em.)
that/I‘m/with/you/all/the/time
(Thời gian bên em là thời gian hạnh phúc nhất của đời anh)
Nghe xong bài hát này, Dung Tư Lam liền rơi vào trầm tư. Trên thế giới này, sẽ có một người cùng cô cười, cùng cô khóc, một người sẵn sàng vì cô mà chịu đựng tất cả khó khăn lẫn khổ đau sao ? Ai sẽ bên cô? Thế giới này, thật sự sẽ có một người như vậy tình nguyện ở bên cạnh cô đến suốt cuộc đời sao?
Đôi mắt không kìm được xúc động, long lanh một giọt nước sắp trào ra. Không, cô không tin, cô chỉ tin tưởng chính mình mà thôi.
Đến rồi. Kham Thanh Dư phát hiện ra sự khác thường của cô, đoán chừng chắc là cô đang đau khổ trong lòng.
Anh xuống xe mở cửa xe cho cô, ôm Đóa Nhi vào lòng, “Để anh ôm Đóa Nhi vào. Đứa bé chắc mệt lắm nên mới có thể ngủ sâu như vậy.”
Trong phút chốc, Dung Tư Lam ngây ngốc. Đã trải qua từng ấy năm như vậy, lần đầu tiên anh cướp Đóa Nhi từ tay mình, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. . . . . .
Kham Thanh Dư nhìn khắp nhà Dung Tư Lam, một căn hộ điển hình ở Bằng Hộ Khu (nghĩa là những gia đình sống bằng lều). Trong nhà có rất nhiều phòng ốc, ngoài vườn trồng nhiều loại rau dưa sơ sài, thậm chí còn nuôi một số động vật nhỏ. . . . . .
“Mẹ em còn giữ lại căn phòng cũ này. Nếu không ở cô nhi viện, em sẽ đến đây. Ở đây rất lộn xộn, mong anh đừng chê cười.” Dung Tư Lam tự nhiên giới thiệu, không có tự ti chút nào.
“Em xuất thân từ cô nhi viện sao?” Không phải Kham Thanh Dư kinh ngạc vì biết hoàn cảnh sống nghèo túng của cô, mà là do kinh nghiệm của cô. Một cuộc sống đầy đau khổ như thế mà cô lại sẵn sàng đối mặt với với nó một cách tự nhiên khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Đúng vậy” Dung Tư Lam thản nhiên thừa nhận, cũng không cảm thấy có bất kỳ đau khổ nào.
Dưới ánh trăng sáng , Kham Thanh Dư chợt có cảm giác nhung nhớ. Cảm giác đó giống như một người lưu lạc nơi chân trời góc bể, bỗng nhiên được gặp lại đồng hương của mình, giống như một người vốn có tâm hồn đã chết, giờ lại bắt đầu nảy mầm tâm tư cùng tình cảm của mình trong đó.
Ôm Đóa Nhi vào nhà, khẽ đặt trên giường. Sau đó cô nhìn quần áo dính đầy bùn đất của anh, cảm thấy có chút áy náy.
“Không cần. Chẳng lẽ nhà em có quần áo của đàn ông sao?” Kham Thanh Dư trêu đùa.
Nếu anh không nói, Dung Tư Lam cũng không nghĩ tới việc này. Nhưng cô thật sự có quần áo của đàn ông.
Mở tủ quần áo ra, bên trong có hai túi, một túi là do cô mua cho Doãn Tiêu Trác ở bên vỉa hè, một túi là do Doãn Tiêu Trác để lại trước khi về.
Cô nghĩ ngợi xong, xách chiếc túi hàng vỉa hè cầm ra, “Thật xin lỗi anh, cái này vốn là mua cho một người bạn, nhưng anh ta không nhận. Chỉ là hàng vỉa hè thôi, mong anh thứ lỗi, mặc tạm nó vậy, buổi tối chắc cũng không ai nhìn thấy.”