Kham Thanh Dư nhận lấy túi, cười một tiếng, “Không sao, chỉ cần có quần áo để mặc là tốt rồi!”
Có quần áo để mặc là tốt rồi sao? Lời này rất xuôi tai. Dung Tư Lam cảm thấy Kham Thanh Dư rất hòa đồng, không giống như tên háo sắc kia, tự như nhị ngũ bát vạn. (‘Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn.)
Đột nhiên, trong đầu cô lại nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của tên háo sắc kia.
Kham Thanh Dư đi vào một gian phòng ngủ khác, thay quần áo xong, liền bước ra ngoài. Dung Tư Lam muốn anh đưa quần áo dơ cho cô để cô giặt sạch sẽ.
Anh không miễn cưỡng, đành đồng ý. Anh hẹn rằng vào một ngày đẹp trời, cô sẽ mang con gái, còn anh sẽ dẫn con trai cùng ra ngoài vui chơi.
Dung Tư Lam lịch sự đồng ý. Sau đó, cầm quần áo của Kham Thanh Dư vào phòng tắm, vừa bước vào liền thấy trên bồn rửa mặt có ba chiếc ly súc miệng, liền ngây ngốc đứng nhìn. Cảm giác tê liệt lần nữa lại tràn vào lòng cô không kiểm soát nổi. . . . . .
********************************************************************************
Công ty đang bắt đầu khởi công phá dở, Doãn Tiêu Trác lái xe muốn vào dò xét, sau đó anh vòng về nhà vì tối nay anh có hẹn ăn cơm với Kiều Vũ Na.
Anh cảm thấy vùng này rất quen thuộc, thì ra là nơi ở của Dung Tư Lam. Anh không tự chủ nhả ga, mơ hồ mong đợi một cô nàng tóc đỏ xuất hiện, nhưng sau đó anh lại tự chế giễu mình. Không phải anh đã từ bỏ cô ấy rồi sao? Một người thô lỗ như thế thì sao lại xuất hiện trong đầu anh được chứ?
Không như anh dự đoán, tóc đỏ không xuất hiện, lại phát hiện ra bóng dáng một cô gái nhỏ mặc chiếc quần trắng, nhỏ nhắn ngồi trước cửa, trong miệng đang nhai gì đó.
Là Đóa Nhi sao? Khóe môi anh cười mỉm, bước xuống xe định tiến về phía trước.
“Đóa Nhi.” Anh đứng cách xa mười mét, hét lớn gọi cô.
Đang cúi thấp đầu xuống, Đóa Nhi chợt vui mừng, liều mạng chạy tới, nhào vào trong ngực anh, “Chú à, Chú tới thật à! Đóa Nhi thật vui quá, chú không có gạt cháu.”
“Cái gì?” Doãn Tiêu Trác nghe không rõ lời nói của cô bé.
Đóa Nhi giơ đồ trong tay lên. Lúc này Doãn Tiêu Trác thấy rõ, chính là cái còi mà anh đã cho cô bé.
“Chú xem, lúc Đóa nhi nhớ chú, liền thổi chiếc còi này. Ngay lập tức chú xuất hiện trước mặt cháu. Hôm nay cháu thổi lần đầu tiên đó. Thật linh nghiệm.”
“Con nhớ chú sao?” Doãn Tiêu Trác ngây ngốc.
Đóa Nhi khẳng định gật đầu một cái, rồi lại nhăn mày lại, “Chẳng lẽ chú không nhớ Đóa Nhi sao?”
Doãn Tiêu Trác cảm thấy ngượng. Quả thật, công trình mở thầu, anh cũng ít khi nhớ đến Đóa nhi. Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra được. Bé này nhạy cảm lắm “Dĩ nhiên là nhớ rồi. Chú cũng muốn đến thăm Đóa nhi lâu rồi nên hôm nay chú dẫn cháu đi ăn cơm được không? Cháu muốn ăn chỗ nào?”
Đóa Nhi lại cúi thấp đầu xuống, “Cháu không muốn ăn cơm.”
“Sao vậy? Sợ bị mẹ mắng à? Vậy để chú gọi điện thoại cho mẹ để xin phép nhá?” Doãn Tiêu Trác đưa chiếc điện thoại của mình cho bé.
Đóa Nhi lắc đầu, chu miệng nói nhỏ , “Chú à, nếu con không ăn cơm, chú có thể giúp con một chuyện không?”
“Giúp một chuyện sao?” Doãn Tiêu Trác bật cười, Lời này được phát từ trong miệng của đứa trẻ bốn tuổi khiến anh bật cười.”Gấp cái gì? Cháu nói xem, chú nhất định giúp cháu.”
“Chú à, chú làm ba cháu được không?” Trong đôi mắt Đóa Nhi tràn đầy mong đợi, rồi sợ bị cự tuyệt nên trong mắt mơ hồ lóe lên giọt nước.
“Cái này. . . . . .” Mồ hôi Doãn Tiêu Trác rơi xuống, làm thế nào anh mới có thể nói với nàng rõ ràng, rằng không phải ai muốn làm ba cũng có thể làm được.
Ánh mắt Đóa Nhi ảm đạm, “Chú, con hiểu chú không muốn phải không?. . . . . . Đóa Nhi chỉ muốn được có ba dù chỉ một ngày thôi. Ở nhà trẻ, Tiểu Minh trêu con rằng con không có ba, con là một đứa con hoang. Con không muốn vậy. con nói mình có ba, nhưng nó không tin. Nó nói nó chưa từng gặp ba con tới đón con, còn nó thì có ba đưa rước nó mỗi ngày.”
Doãn Tiêu Trác thật sự không đành lòng, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của bé, anh quả quyết trả lời, “Được, chú đồng ý làm ba con, nhưng đây chỉ là bí mật giữa hai chúng ta thôi nha.”
“Thật sao? Chú, chú thật tốt!” Đóa Nhi ôm cổ Doãn Tiêu Trác, hôn vào mặt anh. Mùi sữa thơm của bé vương trên má anh khiến lòng anh tê dại, cũng giống cảm giác ấm áp của người phụ nữ nào đó đã từng hôn anh.
Anh cười ha ha, vuốt tóc Đóa Nhi, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Đi cung Hải dương nhá? Không phải con nói rất thích nơi đó, muốn ngày nào cũng được đến đó chơi sao?”
“Con có được đi không? Mẹ nói làm người không được quá tham lam.” Trong mắt Đóa Nhi lóe lên tia sáng.
“Dĩ nhiên là có thể rồi.” Doãn Tiêu Trác cảm thương cho bé. Một đứa trẻ mới bốn tuổi lại có thể hiểu chuyện đến như thế. Những người trong nhà không ai chìu chuộng cô bé hết.
Anh ôm Đóa Nhi, “Đừng quên, bắt đầu từ hôm nay chú chính là ba con , con muốn gì cứ nói miễn là không quá sức của chú thì chú sẽ làm.” Đứa nhỏ này thật ra rất cần tình thương của ba. Chẳng lẽ Dung Tư Lam không nghĩ tới vấn đề này sao? Anh thầm nghĩ.
Đóa Nhi thật sự không thể tin, rõ ràng cô bé chỉ cần anh làm ba có một ngày mà giờ chú ấy lại muốn. . . . . . “Chú à, chú nói là. . . . . . chú sẽ làm ba con mỗi ngày sao ?”
“Đúng vậy, ngày nào cũng làm ba con, đưa con đi nhà trẻ, đón con về nhà, như thế nào?” Anh không nhịn được, hôn một cái vào khuôn mặt béo mập nhỏ bé của cô bé.
“Ngày nào cũng thế sao? Con không nghe lầm chứ?” Đóa Nhi gãi lỗ tai, dáng vẻ hết sức đáng yêu.
Doãn Tiêu Trác bị cô chọc vui, “Con không nghe lầm, ngày nào cũng làm ba, cho đến khi mẹ con có thể tìm cho con một người ba mới.” Nói xong lời này, trong lòng anh cảm thấy không thoải mái, trong đầu nhớ đến người đàn ông nho nhã, dịu dàng ngày đó tình cờ gặp trong phòng ăn.
“Đóa Nhi, người đàn ông kia là ai ?” Anh hỏi tiếp.
“Người nào?”
“Người đón con và mẹ con về nhà đó.”
“A, hình như là bạn của mẹ con, con cũng không biết là ai nữa. Chắc là người bác sĩ mà mẹ mới vừa quen.”