Đi theo Đóa Nhi vào nhà, anh ôm cô đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhớ cô có thói quen mở đèn khi ngủ, chỉnh ánh sáng đèn bàn đến nhỏ nhất, hơn nữa để mặt sau đèn bàn về phía cô.
Ngồi ở mép giường nhìn tướng ngủ của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bóng loáng, môi hồng khẽ cong lên, y hệt một cô gái đáng yêu, tỉnh lại cũng là Obasan (bà cô) hung ác! So sánh cũng chênh lệch quá xa, anh không khỏi buồn cười.
Lẳng lặng lui ra khỏi phòng, anh đến phòng tắm vọt vào tắm rửa, trên giá rửa mặt có ba cây bàn chãi đánh răng dàn hàng vẫn như trước kia, anh khẽ mỉm cười, cảm giác rất ấm áp, cảm giác như thế thật rất tốt!
So với trước đây cũng tùy ý quấn khăn tắm ra ngoài, so với trước đây cũng ngủ ở trên ghế sofa, anh không cảm thấy không thích ứng gì, thư giãn vừa lòng giống như ở nhà mình, không, nói chính xác còn thoải mái hơn so với ở nhà mình! Rất nhanh, anh đã ngủ thiếp đi.
Dung Tư Lam đột nhiên tỉnh lại, phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng trưng, cô giật mình ngồi dậy, vừa nhìn đồng hồ báo thức, đã bảy giờ rưỡi! Xong rồi xong rồi! Sắp tới trễ rồi! Còn phải đưa Đóa Nhi đến vườn trẻ! Nhưng phần việc làm mới này thật vất vả mới tranh thủ được, mặc dù rất vất vả, nhưng mà tiền lương rất cao, yêu cầu cũng rất nghiêm khắc, dù sao cùng không thể vứt bỏ!
Cô nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, đột nhiên ngửi thấy được một hương vị trứng gà chiên, là ai ?
Cô gãi gãi mái tóc màu đỏ rối bời, trí nhớ tối hôm qua khôi phục ở trong đầu.
Ký ức sau đó thì mất ráo? Xảy ra chuyện gì? Trong lòng cô hoảng sợ, cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn là bộ đồ lao động ngày hôm qua! May quá! Còn may! Cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng làm sao cô về nhà chứ? Chẳng lẽ là sói háo sắc bế cô trở về? Đây là khả năng duy nhất!
Không khỏi lại nhớ lại buổi tối tương tự, Kham Thanh Dư đưa cô về nhà, cô cũng ngủ thiếp đi ở trên xe, nhưng cuối cùng cô vẫn bị đánh thức. . . . . .
Trong lòng ấm áp từng chút từng chút ngưng tụ, tên háo sắc này! Thoạt nhìn rất đáng ghét, có lúc vẫn là rất quan tâm!
Á! Tại sao có thể nghĩ như vậy? Cô lập tức phủ định phán đoán suy luận của mình, Kham Thanh Dư người ta không tìm được nhà của mình mới có thể đánh thức cô, không phải giúp cô ôm Đóa Nhi rồi sao? Đồ háo sắc đáng ghét nào có hào hoa phong nhã như người ta?
Đang suy nghĩ, trước mắt đã xuất hiện mặt đồ háo sắc cười to, mặc tạp dề, trên tay bưng hai phần trứng chiên, sau lưng hấp tấp đi theo là Đóa Nhi, trên tay cũng đang cầm một phần trứng chiên.
“Mẹ! Đóa Nhi tài giỏi không? Bữa ăn sáng hôm nay là Đóa Nhi và cha làm đó…!” Đóa Nhi vênh váo hả hê khoe khoang cái đĩa trên tay.
Dung Tư Lam ngây ngẩn cả người, “Cha? Ai là cha?”
Đóa Nhi để xuống trứng gà, đẩy Doãn Tiêu Trác tới trước mặt cô: “Chú Tiêu đó! Chú ấy đồng ý làm cha con rồi đó! Đóa Nhi có cha rồi, mẹ!”
Rống! Tại sao có thể như vậy? Để cho anh ta không công chiếm tiện nghi! Mặt Dung Tư Lam sa sầm xuống: “Chú ấy đồng ý nhưng mẹ còn không đồng ý đâu?”
Mặt Đóa Nhi vốn là say mê cuồng nhiệt lập tức hiện ra u ám nho nhỏ.
Dung Tư Lam không đành lòng, ngồi chồm hổm xuống nói với bé: “Đóa Nhi, chẳng lẽ con có mẹ không đủ sao?”
Đóa Nhi nước mắt doanh tròng, giọng sợ hãi: “Con muốn có cha, bạn nhỏ khác đều có cha. . . . . .”
Lòng Dung Tư Lam đau xót, Đóa Nhi vẫn luôn rất vui vẻ, cũng chưa bao giờ nói với cô về chuyện cha, chẳng lẽ bé đều làm ra vẻ vui sướng?
Doãn Tiêu Trác không nhìn nổi, nói: “Được rồi! Anh chỉ là đồng ý làm cha Đóa Nhi, không quan hệ gì với em! Ngay cả em muốn làm bà xã của anh, anh còn phải cân nhắc đó! Ai sẽ cưới một con gà tây chứ! Trong phòng bếp còn có sữa tươi và bánh mì nướng, giúp bưng tới đi, Đóa Nhi sắp tới trễ rồi!”
“Bà xã” hai chữ này khiến mặt Dung Tư Lam đỏ lên, quên mất phản bác Doãn Tiêu Trác, cúi đầu đi vào phòng bếp.
Mỗi sáng sớm Dung Tư Lam đều giống như đánh giặc, vội vàng ăn bữa sáng, đưa Đóa Nhi, mình lại vội vã ngồi xe buýt hoặc là xe điện ngầm đi làm, hôm nay là lần đầu tiên trong bốn năm nay cô cảm thấy thong thả.
Ngồi ở bên cạnh bàn tỉ mỉ thưởng thức bữa ăn sáng Doãn Tiêu Trác làm, trong lòng không khỏi nổi lên dòng nước ấm.
“Ăn nhanh lên một chút!” Doãn Tiêu Trác thấy cô đang ngẩn người, rống lên một tiếng với cô.
“Thúc giục cái gì thúc giục?! Thứ khó ăn thế này réo người ta làm sao mà ăn!” Cô tức giận trả lời, mặc dù anh làm bữa ăn sáng tốt hơn nhiều so với tay nghề của cô.
Doãn Tiêu Trác thiếu tự tin một lát, lúc nào thì anh đã làm bữa ăn sáng chứ! Ở nhà là đại thiếu gia, bên ngoài là tổng giám đốc, phải dùng tới anh ra tay nấu cơm sao?
Người phụ nữ đáng chết này lại còn chê anh làm ăn không ngon, mặc dù tức giận, nhưng cũng thật lo lắng cho mình tay nghề không tốt.
Cũng may, không cần bản thân anh cãi lại, Đóa Nhi đã giúp anh nói chuyện rồi: “Mẹ, cha làm bữa ăn sáng ăn thật ngon! So với mẹ thì làm ngon hơn rất nhiều!”
“Con. . . . . .” Mặt Dung Tư Lam mắc cỡ đỏ bừng, đứa nhỏ này cũng quá không giữ mặt mũi cho cô, làm bộ tức giận, “Đóa Nhi, có phải có cha thì không cần mẹ hay không?”
Đóa Nhi giảo hoạt cười một tiếng: “Không phải đâu! Lòng Đóa Nhi rất tham, cha mẹ đều muốn!”
Hai người họ hiểu ra sự mập mờ khi hai từ cha mẹ này đặt chung một chỗ, trong một lúc cũng có chút mất hồn.
Đóa Nhi che miệng vui mừng méo mó, từ trên ghế trượt xuống, hoạt bát vừa chạy vừa kêu, “Đi thôi! Cha mẹ! Con phải đến vườn trẻ rồi!”
Hai vị đại nhân (người lớn) ở sau lưng cô bé nhìn nhau cười, lần đầu trái với không có trợn mắt nhìn.
Ba người cùng đi đến đầu hẻm, xe Doãn Tiêu Trác lẳng lặng đậu ở chỗ đó, anh mở cửa xe, Đóa Nhi chui vào đầu tiên.
“Em đổi công việc à? Ở nơi nào? Anh đưa em đi!” Doãn Tiêu Trác giúp cô kéo cửa xe ra.
Dung Tư Lam lại không tức giận trả lời: “Không cần! Ai muốn ngồi xe của anh! Ăn cơm mềm (trai bao) đổi lấy xe!”
Doãn Tiêu Trác sững sờ, mới vừa rồi còn thật tốt, sao nói đổi sắc mặt thì đổi sắc mặt, có phải tinh thần của người phụ nữ này không bình thường hay không? Anh thở phì phò tự mình lên xe, ném cho cô một câu “Đồ điên!”