Dung Tư Lam nhìn xe của anh chở Đóa Nhi chạy dần xa, trong lòng không cảm xúc, nói thật, có anh chăm sóc cho Đóa Nhi cô rất yên tâm, cô cũng không thật sự cho rằng xe anh dựa vào anh làm trai bao mà mua được, chỉ có điều, cô không muốn cho anh biết chỗ cô làm việc thôi, nếu như anh biết cô làm việc ở chỗ đó, có thể... không?
Hôm nay mưa xuống, không cần làm thêm giờ, Dung Tư Lam chậm rãi đổi đồng phục làm việc, trên đường đi về nhà, suy nghĩ tới cửa hàng bánh ngọt trước mặt mua bánh ngọt Đóa Nhi thích ăn nhất.
Hôm nay sở dĩ cô có thể từ tốn, bởi vì Doãn Tiêu Trác gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết, anh đi đón Đóa Nhi. Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được thỏa mái...
Đúng dịp chính là, cô lại gặp Thanh Thanh. Xe công ty của các cô đang đưa cô ấy về nhà.
“Thanh Thanh, sao cậu lại ở chỗ này?” Cô thấy Thanh Thanh bước xuống từ trên xe.
Kham Thanh Thanh để tài xế đi trước, tự mình tản bộ với Dung Tư Lam, “Cấp trên của tớ muốn tớ đưa một phần tài liệu đến công trường, hiện giờ tan việc.”
Cả ngày hôm nay, Dung Tư Lam bị vấn đề về cha của Đóa Nhi dây dưa, trước mắt gặp mặt bạn thân, nên muốn hỏi chút ý kiến của Kham Thanh Thanh, “Thanh Thanh, câu nói, khát vọng về cha của con nít thật sự rất quan trọng sao?”
Mới đầu Thanh Thanh không hiểu rõ tại sao cô ấy lại đột nhiên hỏi như vậy, nghĩ lại đã hiểu, “Tư Lam, có phải Đóa Nhi muốn cha không?”
Dung Tư Lam gật gật đầu, mặt Doãn Tiêu Trác hiển hiện ở trong đầu, nhưng mà, cho tới bây giờ cô vẫn không liệt Doãn Tiêu Trác vào phạm vi tuyển cha cho Đóa Nhi.
“Tư Lam, tớ đã sớm nói với cậu, phải tìm một người san sẻ với cậu, cậu chính là quá thể hiện rồi!” Thanh Thanh nửa thương yêu, nửa nén giận.
Trong mắt Dung Tư Lam tràn đầy bàng hoàng, “Nhưng mà, tớ lo lắng, nếu như tớ tìm phải người đối xử không tốt với Đóa Nhi thì làm thế nào?”
“Trời ạ! Vậy còn không đơn giản, tìm một người thích Đóa Nhi là được rồi! Trước mắt có sẵn một!” Thanh Thanh ranh mãnh mà chớp mắt.
“Ai vậy? Mà trong đầu Dung Tư Lam lại hiện lên mặt Doãn Tiêu Trác. Thích Đóa Nhi! Xem ra chỉ có sói háo sắc rồi!
“Anh họ tớ đó! Anh ấy rất yêu con nít! Vừa vặn, hôm nay tớ hẹn anh ấy ăn cơm, chúng ta cùng đi chứ! Tớ muốn cậu làm chị dâu tớ từ lâu rồi!” Thanh Thanh hưng phấn nói.
“Hả? Không...” Mặc dù Kham Thanh Dư kia rất tốt, nhưng Dung Tư Lam còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt để lập tức tìm cha cho Đóa Nhi vào lúc này.
Thanh Thanh còn lâu mới không quan tâm *, kéo cô chặn một chiếc tắc xi, “Tài xế, đi salon tóc K.L!”
(*) nguyên văn: 不管三七二十一 bất kể tam thất nhị thập nhất – không kể ba bảy hai mốt, chỉ sự không kể gì.
Dung Tư Lam mờ mịt chẳng hiểu gì, “Đến đó làm gì?”
“Tóc của cậu! Muốn xem mắt thì phải thay đổi hình tượng! Không hiểu cậu là người xinh đẹp như vậy là tự biến mình thành giống như một con gà lôi!” Thanh Thanh cầm tóc cô, nói vô cùng đau đớn.
Gà lôi? Dung Tư Lam bật cười, chẳng lẽ sói háo sắc so sánh không sai? Nhìn cô có vẻ thật sự giống gà lôi?
Hết cách rồi, hai cô là bạn thân, Thanh Thanh vẫn luôn tương đối mạnh mẽ hơn, cô bị kéo vào tiệm làm tóc có danh tiếng nhất trong truyền thuyết.
Lúc đi ra, mái tóc màu đỏ của cô biến thành màu đen, nhà thiết kế còn chỉnh tóc ngắn xốc xếch của cô thành mái tóc uốn cong dí dỏm đáng yêu, cô trong gương, hình tượng người đẹp ngây thơ trong sáng động lòng người rốt cuộc trở lại như cũ.
Khi Dung Tư Lam xuất hiện trước mặt Kham Thanh Dư thì cách trang điểm hiện tại so với lúc trước tưởng như hai người.
Tóc ngắn xinh đẹp tựa như em gái ngoan ngoãn nghịch ngợm đáng yêu nhà bên, một bộ âu phục màu xanh nhạt khiến không khí cuối hè cũng trở nên tươi mát!
“Anh họ! Nhìn choáng váng? Tư Lam, lần trước anh đã gặp!” Khâm Thanh Thanh khua khua tay trước mặt anh họ.
Anh mở lớn hai mắt, giật mình, “Anh nói sao càng nhìn càng quen mắt! Đang nghĩ xem đã gặp ở đâu! Tư Lam thật xinh đẹp!”
“Đó là đương nhiên! Lúc học trung học là hoa khôi giảng đường của tụi em! Mỗi ngày không biết có bao nhiêu nam sinh đứng xếp hàng chờ trước cổng trường!” Thanh Thanh tự hào mà khen bạn tốt nhất của mình.
“Thôi đi, hoa khôi giảng đường? Trò hề!” Dung Tư Lam ngồi xuống bên cạnh Thanh Thanh, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô mở ra xem, là Doãn Tiêu Trác, thúc giục cô về nhà sao? Một ngày không gặp Đóa Nhi, không biết Đóa Nhi có nhớ cô không.
“Này! Đóa Nhi về chưa?” Cô nghĩ đến đầu tiên chính là đáng yêu nhỏ bé nhà cô.
Giọng nói lười biếng của Doãn Tiêu Trác đáp lại cô, “Đã về! Cơm cũng đã làm xong! Chờ cô về ăn! Cô tan ca lâu như vậy sao còn chưa về nhà!”
“À, tôi đi ăn cơm cùng bạn!” Cô liếc nhìn Thanh Thanh.
“Ai vậy? Ở đâu? Nam hay nữ? Đợi lát nữa tôi cùng Đóa Nhi tới đón cô?” Anh hỏi một mạch hàng loạt vấn đề.
“Anh muốn tôi trả lời trước cái nào? Ở nhà hàng Địch Á, nói nhiều như vậy, bye bye!” Cô cúp điện thoại, đột nhiên nghĩ đến nếu để cho Doãn Tiêu Trác nhìn thấy cô đột nhiên thay đổi hình tượng sẽ như thế nào?
Doãn Tiêu Trác nghe tiếng tút tút tút từ trong điện thoại truyền ra, lửa giận tuôn trào, cả gan dám cúp điện thoại của anh! Hiện giờ có anh trông Đóa Nhi cho cô, cô có thể vui chơi thả thích ở bên ngoài không trở về nhà rồi! Phải chăng đang xem mắt đàn ông!
Xem mắt? Lẽ ra bình thường anh không phải là người hẹp hòi, nhưng giờ phút này nghĩ đến đó, trong lòng lập tức không thoải mái, dám xem mắt người đàn ông khác sau lưng anh! Anh hoàn toàn không suy nghĩ tới bản thân mình có quyền lợi can thiệp không...
Mười phút sau, anh mang theo Đóa Nhi xuất hiện ở nhà hàng Địch Á.
Lặng lẽ nhìn vào trong từ cửa ra vào, cả nhà hàng không phát hiện tóc đỏ? “Đóa Nhi, thấy mẹ không?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Đóa Nhi nhướn mày lên, “Không có! Nhưng mà con nhìn thấy mẹ nuôi và chú bác sỹ rồi!”
“Hả?” Ánh mắt Doãn Tiêu Trác tập trung lên người cô gái tóc đen mặc âu phục màu xanh, sau khi nhìn kỹ, anh cảm thấy người này rất giống Dung Tư Lam.
Vì vậy, anh khẽ nói gì đó bên tai Đóa Nhi, bản thân lui ra.
Đóa Nhi hiểu ý gật đầu, đi về phía bọn họ.