Một ngày trước kì thi đại học, Hạ Cửu Gia đến nghĩa trang thăm mẹ.
Cậu photocopy giấy báo thi, mã dự thi dự định đốt chúng hóa vàng cho mẹ. Bây giờ hóa vàng mã cũng phải theo khoa học chứ không lung tung bừa bãi nữa. Lúc đầu người ta hay đốt ngay tại mộ, rồi bắt buộc phải đốt ở khu lò thiêu, sau đó bên nghĩa trang xây một cái lò lớn rồi mọi người sẽ ném hết đồ vào đó, nhưng dù sao thì vẫn có tia lửa và bụi tro mù mịt, mùi cũng làm người ta muốn nghẹt thở. Năm nay, nhà tang lễ thành phố đã dựng một số băng chuyền dài, gọi là ‘Bưu cục thiên đường’, người đến cúng sẽ đặt đồ lên đó, băng chuyền sẽ vận chuyển đồ lên nóc lò, đổ vào và đốt hết.
Hạ Cửu Gia đem giấy báo thi, mã dự thi kẹp vào giữa xấp tiền giấy, cùng mọi người đứng đó, nhìn băng chuyền chạy dần dần lên cao, lên xa. Trong lò đốt ngọn lửa cháy bừng bừng, xấp đồ của cậu đã lên tới đỉnh, sau đó biến mất.
Cậu đi vào nghĩa trang, dọc đường cậu tùy ý liếc mắt nhìn mộ bia xung quanh, lại phát hiện khi lấy năm mất trừ năm sinh, ai cũng sống lâu hơn mẹ cậu.
Đến mộ mẹ rồi, Hạ Cửu Gia lấy bình nước sạch ra, cẩn thận lau dọn mặt trên và xung quanh bia mộ, cắm một bó hoa, sau đó rắc cánh hoa xung quanh mộ, trang trí cho nó thật đẹp, rồi mới lên tiếng: “Mẹ ơi, ngày mai con thi đại học… Con sắp lên đại học rồi.”
Cậu lẩm bẩm vài câu, sau đó nói tiếp: “Còn có một chuyện này… Con đang yêu, cậu ấy tên là Thẩm Hi, không phải người hoàn hảo, thường xuyên hạng nhì có khi còn hạng ba hạng tư… nhưng mà con rất thích cậu ấy. Mẹ ơi, nếu mẹ có thể gặp Thẩm Hi thì tốt biết bao.”
Bởi vì muốn nói chuyện này nên cậu không muốn ba đi cùng, chỉ tới thăm một mình.
Dù bây giờ người khác không còn nhìn ra được nỗi cô đơn của cậu nhưng Hạ Cửu Gia vẫn thấy lẻ loi. Thật ra bất kỳ mối quan hệ thân mật nào cũng không thể thực sự lấp đầy khoảng trống mất mẹ, suy cho cùng thì mỗi loại tình yêu đều khác nhau chẳng thể thay thế, nhưng Hạ Cửu Gia vẫn luôn muốn có thể bù đắp khoảng trống này trong mình nên có chút tuyệt vọng, cậu lại càng mong mỏi nhận lấy nhiều hơn từ Thẩm Hi, thật may mắn là Thẩm Hi cũng nguyện cho cậu hết thảy. Trong sách thường nói “Tôi luôn cảm thấy như mẹ rời đi không lâu lắm”, nhưng Hạ Cửu Gia cảm thấy mình như đã đau khổ trăm năm, lâu đến mức cậu sợ hãi mà nghĩ đến 10 năm, 20 năm nữa liệu nỗi cô đơn ấy sẽ còn kéo dài đến như thế nào.
Khi mẹ qua đời cậu cũng không là đứa trẻ ngây thơ nữa, cậu chưa bao giờ đem những con thú bông lông xù xem là mẹ, cậu vẫn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, học làm việc nhà, giúp ba quản lý nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, cũng chưa bao giờ nói cho người khác mình mất mẹ sớm. Nhưng có một ngày ở năm lớp 7, Hạ Cửu Gia vô tình nghe được cô giáo chủ nhiệm lớp cậu nói chuyện phiếm với người khác trong phòng giáo viên: “Đứa trẻ không cha thường khó nhận ra, nhưng đứa trẻ mồ côi mẹ liếc mắt là nhìn ra ngay… Lớp tôi có đứa bé tên Hạ Cửu Gia ấy, nhìn thằng bé mặc quần áo, mang cơm trưa… haiz, nhìn thấy là biết…” Lúc ấy Hạ Cửu Gia đứng ngoài cửa nước mắt rơi như mưa.
Tính cách luôn muốn trở thành ‘người giỏi nhất’ của cậu có lẽ liên quan chặt chẽ đến trải nghiệm thời thơ ấu – cậu muốn tìm sự hạnh phúc từ những mặt khác trong cuộc sống.
Hạ Cửu Gia thở dài, lại tự nói với chính mình, “Sinh mệnh có hồi kết thì sao, tình yêu không có kết thúc, vậy là đủ rồi.”
…………
Buổi tối, trong nhóm chat của lớp cô Dương Thụ Quả lại nhấn mạnh một lần ‘không được chủ quan khi thi đại học’. Sau đó toàn lớp cùng chúc nhau cố lên.
Giữa những dòng chat náo nhiệt, đột nhiên cô Dương Thụ Quả xen vào nhắn một câu: [Các em ngưng một chút. Cô mỹ thuật có một vài lời muốn nói với các em. Để cô gửi các em xem.]
Các bạn lớp 12-6: “???” Cô mỹ thuật á? Trường R chỉ dạy môn mỹ thuật vào năm lớp 10, đã lâu không gặp cô giáo viên mỹ thuật luôn nói giọng đặc sệt vùng đông bắc, mọi người chỉ nhớ rõ cô chẳng phân biệt được ‘l’, ‘n’, cứ hay nói sai.
Sau đó, cô Dương Thụ Quả liền gửi một đoạn văn không dài:
[Các em học sinh, ngày mai cố lên. Đêm nay cô muốn chia sẻ với các em câu chuyện của chính mình. Khi cô học cấp 3, gia đình bảo cô đăng ký thi vào học viện nghệ thuật để học mĩ thuật, nhưng cô khóc lớn và mặc kệ, vì cô muốn học cấp 3 bình thường. Nhưng sau này khi vào trường Sư phạm, lại được chuyển sang học chuyên ngành mỹ thuật, quanh đi quẩn lại rồi đâu cũng vào đấy, bây giờ cuộc sống cũng không tệ lắm. Sau này cô thường cảm thấy, có một thứ gọi là ‘số phận’ tồn tại. Do vậy, các em đừng quá áp lực, vận mệnh sẽ đưa cho các em sự sắp xếp phù hợp nhất.]
Một đoạn lời nói chân thành này khiến mọi người đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mọi người đều phản hồi: [Cảm ơn cô Trương.]
“…” Hạ Cửu Gia tắt di động, đặt lên bàn đọc sách, sau khi kiểm tra đồng hồ vẫn hoạt động bình thường, cậu đặt báo thức rồi để nó phía đầu giường.
Trong phòng ngủ còn lại, Hạ Vĩnh Hòa đang cầm điện thoại di động đặt năm cái chuông báo thức rồi nhét nó dưới gối, bỗng nhiên chú lại cảm thấy không yên tâm, liền lấy điện thoại cũ của mình ra, đặt năm lần chuông báo thức mới nằm xuống, thầm nghĩ trong nhà ít một người lại ít đi cảm giác an tâm.
Công ty du lịch CC Travel đã hoạt động trở lại, nhưng một nửa tuyến đường đã bị hủy bỏ, Hạ Vĩnh Hòa cũng đã bắt đầu đi làm lại, dạo này chú toàn dẫn đoàn đi Nhật Bản Hàn Quốc, những tuyến đường này tỉ lệ xảy ra tai nạn cực ít.
…………
Sáng sớm hôm sau Hạ Vĩnh Hòa lái chiếc xe Honda chở con trai đi thi.
Khi ra khỏi con đường nhỏ ngoài sân lại gặp ngay một chiếc xe đang đi tới. Đường rất hẹp và gập ghềnh, một bên đậu toàn xe nhà người ta nên chỉ vừa đủ cho một chiếc ô tô con ra vào. Người lái xe kia ra hiệu cho Hạ Vĩnh Hòa lùi về sau, Hạ Vĩnh Hòa nói: “Đưa thí sinh đi thi.” Bên kia nghe xong liền yên lặng đạp ga, lùi xe, nhường đường cho hai người – người lái xe kia bình thường không tốt bụng gì, nhưng ở thời điểm thế này ai cũng muốn làm người tốt.
Dọc đường đi, xe không nhiều cũng không ít. Ánh nắng mùa hè trải đều khắp mọi nơi, cỏ cây tươi tốt.
Thành phố CC không lớn, trong chốc lát hai ba con đã đến cửa trường THCS số 68. Hạ Cửu Gia gọi điện thoại cho Thẩm Hi, liền thấy Thẩm Hi lảo đảo từ bóng râm bước tới. Hai người đều đưa điện thoại cho Hạ Vĩnh Hòa giữ giúp, sau đó kiểm tra lại phiếu dự thi, mã thí sinh, bút chì, bút bi v.vv…, rồi vẫy tay tạm biệt ba đi vào.
Đứng xếp hàng chờ kiểm tra ở cửa lớn, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi lại thuận miệng nói chuyện phiếm.
Thẩm Hi cầm theo một túi hồ sơ trong suốt, kể: “Nghe nói hôm 3/6, thầy Dư Trung Thiện ở tiết ngữ văn cuối cùng của lớp 12-30 còn kêu cả lớp cùng đọc thơ…” Lãnh đạo trường R vẫn luôn cho rằng phương pháp giảng dạy của thầy Dư không thích hợp cho khối 12, nên mấy năm nay đều xếp cho thầy Dư dạy lớp thực nghiệm hoặc hỏa tiễn khối 10, nhưng trường R trọng tự nhiên khinh xã hội đã khiến mấy giáo viên xin nghỉ vào năm ngoái, số lượng giáo viên biến động nghiêm trọng, đồng thời năm nay lớp xã hội tăng lên 6 lớp – số lượng trước nay chưa từng có, nên nhà trường năm nay mới cho thầy Dư làm chủ nhiệm lớp 12, là lớp 12-30 – lớp học kém nhất trong các lớp xã hội.
“Hả?” Hạ Cửu Gia tự hỏi, “Không giống phong cách của thầy ấy lắm.”
Thẩm Hi cúi đầu cười: “Là thơ do thầy Dư tự viết. Tổng cộng có bốn đoạn, mỗi đoạn tám câu, có tất cả tên của các thành viên trong lớp cùng đặc điểm của họ. Ai cao ai thấp ai béo ai gầy, ai thích hát ai thích nhảy, ai thích bóng rổ ai thích bóng đá, ai thường cúp học ai hay đi muộn, ai hay nói chuyện ai hay ngủ gục… đều có đủ trong thơ. Thầy dạy mọi người đọc, nghe nói cuối cùng cả lớp cùng khóc to.”
Hạ Cửu Gia: “….”
Dư Trung Thiện và Dương Thụ Quả là hai giáo viên có phong cách bất đồng.
Hạ Cửu Gia biết có những giáo viên tồi tệ, nhưng cậu không hề gặp người như thế ở trường R. Thầy Dư Trung Thiện thích dạy học sinh cách đối nhân xử thế, còn cô Dương Thụ Quả thích kêu gọi mọi người học tập rồi lại học tập, thi đua rồi lại thi đua. Lớp thầy Dư mỗi ngày đều vui vẻ, lớp cô Dương áp lực nhưng điểm cao. Bản thân cậu không thể đánh giá ai đúng ai sai ở độ tuổi này.
Hai người đã qua kiểm tra an ninh.
Trong sân trường, thầy giám thị trường 68 vừa nhìn thấy Thẩm Hi liền la to: “Thẩm Hi???”
Giọng điệu kia giống như đang nói: “Ma vương!!! Ma vương trở về!!!”
“???” Thẩm Hi quay đầu lại, lên tiếng chào: “Yo! Thầy Giang!”
Thầy giám thị: “…….”
Thẩm Hi vỗ vỗ lưng Hạ Cửu Gia:”Đây là đối tượng của em, đẹp trai không thầy?”
“……” Thầy giám thị muốn ngất xỉu tạo chỗ, nhưng còn đang làm kiểm tra nên không thể xỉu được.
Đi qua thầy giám thị, Hạ Cửu Gia liền hỏi: “Năm đó cậu làm gì vậy? Giọng điệu của thầy ấy…ừm không vui vẻ gì…”
“Có làm gì đâu.” Thẩm Hi nhớ lại, “Hồi lớp 7 có lần tuyết rơi dày, mặt đất rất mềm. Thầy ấy đi xe taxi tới trường. Khi thầy vừa bước ra khỏi xe taxi, tớ lúc ấy đang quét đường, vô tình làm thầy ấy ngã. từ Chỉ là đang quét từ sau lưng thầy ấy, đúng lúc đá trúng gót chân thầy thôi.”
Hạ Cửu Gia ngắt lời: “Cậu thật là…” Hạ Cửu Gia cảm thấy vô cùng khó hiểu: ba Thẩm Hi là giáo sư đại học, mẹ là giám đốc xí nghiệp nhà nước, sao lại có đứa con nghịch ngợm đến thế này?
Thẩm Hi còn giải thích: “Hồi cấp 2 có hơi bướng bỉnh, bây giờ tất nhiên khác rồi.”
“Hai ngày trước cậu còn ném bóng nước vào cô hiệu trưởng.”
“Không phải để trả thù cho cậu sao?”
“…..”
“Đông bảo à”, Thẩm Hi nắm lấy cơ hội nói lời ngon tiếng ngọt, “Ranh giới giữa con người chưa trưởng thành và con người trưởng thành của tớ là ở ngày tớ thích cậu.” Bắt đầu từ ngày ấy, cậu muốn mình trở nên tốt hơn, muốn mình xứng với đối phương, muốn mình có tư cách được đến tình yêu của đối phương.
Hạ Cửu Gia nắm chặt gói đồ của mình: “Sến quá.”
“Kệ, mới 18 tuổi mà.”
Hai người cùng đi qua sân thể dục, cầu thang, hành lang. Thẩm Hi vừa đi vừa kể lại chuyện năm xưa của mình: “Nhìn chiếc xích đu này nè, cao 10 mét lận đó. Lúc ấy, tớ đặc biệt thích đứng trên xích đu, đu cao tận trời luôn, giờ nghĩ lại lỡ mà không cầm chắc thì có khi văng ra ngoài, đi đời nhà ma rồi.” “À hồi lớp 7 tớ còn mở lớp dạy mọi người leo cột nữa nhé… lúc hot nhất người lớp khác còn tranh nhau giành chỗ học, ai cũng cung kính gọi tớ là thầy Thẩm.” “Nhìn thấy tòa nhà bên cạnh không? Đó là trường nội trú dạy nghề. Lúc ấy trường số 68 không cho đá cầu trên sân, tụi tớ thường trèo tường qua trường bên kia để chơi. Có lần bị một đám giáo viên bên trường nghề bắt quả tang, còn bị đánh mấy phát… lớp trưởng quỳ xuống năn nỉ cũng không được, uy hiếp họ cũng không nghe… tớ tranh thủ lúc bọn họ đang đánh người khác liền chạy trốn, gọi điện thoại cho mấy vị phụ huynh, bảo bọn họ chạy nhanh tới cứu người… Sau đó tớ không quay lại mà về nhà luôn. Bạn cùng lớp phát hiện không thấy tớ còn đặc biệt lo lắng, haiz… Cuối cùng lớp trưởng nói Thẩm Hi chắc chắn trốn rồi, cậu ta hiểu tớ quá…”
Hạ Cửu Gia nghe những chuyện nghịch ngợm này của Thẩm Hi, cảm thấy như đang cùng Thẩm Hi đi lại con đường quá khứ, lòng bỗng dưng ấm áp.
Hai người ở hai phòng thi khác nhau nên cả hai dừng lại ở lầu bốn hôn môi, chúc phúc, hẹn nhau thi xong gặp lại. Nụ hôn chỉ vừa chạm rồi tách ra ngay, nhưng chẳng ai để ý tới những người khác.
Đúng 9 giờ, thi môn đầu tiên là môn Văn.
Hạ Cửu Gia rất nghiêm túc đọc từng câu. Đầu tiên là nhìn qua phần đọc hiểu, hai phần văn học tự sự, văn học thực tế cậu cảm thấy mình đều nắm chắc, lại xem tiếp phần đọc hiểu tác phẩm văn học. Theo quan điểm của Hạ Cửu Gia, phần đọc hiểu tác phẩm văn học là không công bằng tuyệt đối. Đối với ‘văn học’, cần phải có sự đồng cảm với tác giả, càng cần có cảm xúc với tác phẩm, nhưng người người khác biệt, tựa như cậu rất thích tác phẩm <Đi tìm thời gian đã mất> nhưng Thẩm Hi lại không thích. May mắn là tác phẩm lần này Hạ Cửu Gia có thể đọc hiểu, hơn nữa nội dung câu hỏi cũng có sẵn đường hướng chỉ dẫn, câu tự luận cũng liệt kê rõ một hai ba bốn, chỉ cần chú ý đọc cẩn thận sẽ không bị mất điểm. Sau đó là đọc hiểu tác phẩm văn học cổ. Hạ Cửu Gia đọc nhiều các tác phẩm cổ đại nên không có câu nào không hiểu. Cậu nhìn ra được đề thi phần văn học cổ này khá khó khăn, bởi vì trong đó có một chỗ đặc biệt gây nhiễu loạn – thêm dấu ngắt câu. Người thường khi đọc một câu có dấu ngắt câu sẽ hiểu, nhưng một khi bỏ dấu ngắt câu đi ít nhất 80% sẽ thấy rất khó hiểu. Mà hai câu cuối cùng yêu cầu ‘phiên dịch’ trị giá 10 điểm kia, trong đó có một câu chính là câu phải bỏ dấu này! Nghĩa là nếu câu trước sai, câu sau cũng sẽ sai.
Qua tới phần ‘đọc hiểu thi ca cổ đại’, đến phần ‘điền chỗ trống câu nói nổi tiếng’. Câu cuối cùng siêu khó, không có trong sách giáo khoa ngữ văn, nhưng Hạ Cửu Gia may mắn có đọc qua, là bài thơ nổi tiếng nhất của Kiến An thất tử, nên cậu có thể điền được.
Làm xong phần ‘cách dùng từ ngữ’, rốt cuộc cũng tới phần ‘làm văn’.
Đề làm văn năm nay có chủ đề quá khứ, hiện tại, tương lai, muốn học sinh từ đó tưởng tượng đến thời đại sau này.
Thẩm Hi chắc chắn sẽ viết một bài tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, Hạ Cửu Gia nghĩ thầm.
Cậu biết rõ loại văn này viết như thế nào sẽ được điểm cao. Vô cùng đơn giản, cứ viết như một bản tin thời sự thời cũ hay nói: mọi người có cuộc sống giàu có, tinh thần sung túc, sinh hoạt hàng ngày càng hiện đại tốt đẹp hơn… Cô văn đã từng bắt mọi người luyện viết chủ đề này nhiều lần.
Nhưng lúc định đặt bút viết Hạ Cửu Gia lại cảm thấy như vậy thật không có ý nghĩa. Vì vậy, căn cứ vào các bài báo của các nhà xã hội học Trung Quốc và phương Tây mà cậu đã đọc qua, cậu cố gắng tái hiện dự đoán của mình về tình hình tương lai có ‘tư tưởng bao dung hơn và hành động tự do hơn”. Trong số đó có rất nhiều điều mà thế hệ giáo viên chấm thi bây giờ khó chấp nhận, chẳng hạn như ‘Hôn nhân biến mất hoặc gần như tuyệt diệt’, điều này không phù hợp với những tư tưởng truyền thống. Cậu vừa dự đoán tương lai vừa ngẫm lại những vấn đề hiện tại, cuối cùng thảo luận về những thách thức có thể sinh ra ở “thì tương lai”.
Quá high nên viết xong cảm giác có điểm hơi quá.
“….” Cũng không thể sửa lại được.
Nghĩ đến bản thân muốn học ngành báo chí, muốn làm phóng viên, Hạ Cửu Gia lần đầu tiên phát hiện, Thẩm Hi thật sự là ‘bướng bỉnh nhưng ổn định’, còn chính mình vẫn luôn luôn thể hiện là ‘học sinh ngoan’, bên ngoài nề nếp, bên trong lại một thân phản nghịch.
Thôi không sao, cũng không tạo thành ảnh hưởng nặng nề, tập trung vào làm bài thi tiếp thôi.
Buổi chiều đề toán cũng khó hơn các năm trước. Không ít đề phải làm đi làm lại mấy lần.
Đối với những câu trắc nghiệm, Hạ Cửu Gia vừa tính đáp án vừa làm phép loại trừ, để yên tâm gấp hai lần. Đề điền vào chỗ trống cũng không cài cắm bẫy, nên vẫn làm không sai.
Đến câu hỏi lớn, Hạ Cửu Gia hơi hơi lo lắng.
Hình học không gian, hình học giải tích, hàm số… từng câu từng câu, giải được từng nghi vấn, nghĩ rõ ràng từng bước… đáp án từ từ hiện ra.
Hạ Cửu Gia luôn chăm chú, nghiêm túc làm bài, cả tờ bài thi ngay ngắn chỉn chu, thậm chí không có dấu vết xóa sửa.
Khi giám thi thu bài, Hạ Cửu Gia cũng thu thập bút viết. Cậu nhìn thấy giám thị lật lật bài thi kiểm tra tên thí sinh, mã dự thí, phiếu dự thi, mà mỗi lần lật một tờ bài thi lên Hạ Cửu Gia đều nhìn thấy mặt sau ít nhiều để trống, không viết, có người không giải được hai câu, có người để trống cả mặt sau.
“???” Cậu nghĩ: năm nay đề khó vậy sao?
Tuy rằng thật sự có kha khá bẫy….
Ra đến cửa, dù đám đông chen chúc như ong vỡ tổ nhưng Hạ Cửu Gia liếc mắt là nhìn thấy bóng lưng Thẩm Hi.
“Thẩm Hi,” cậu hỏi, “Cậu thi thế nào?”
“Rất tốt. Đông bảo thì sao?”
“Cũng rất tốt.”
Hai người bước nhanh ra khỏi đám đông.
Có lẽ vì bề ngoài Thẩm Hi quá chói mắt, cậu vừa chen ra được phía đường lớn liền có một phóng viên vọt lại đây phỏng vấn!!!
Phóng viên nói: “Chào bạn học, tôi là phóng đài số 1 thành phố CC. Cho hỏi, hôm nay bạn có thấy đề thi môn văn và toán khó không?”
“Với em ấy hả???”, Thẩm Hi trả lời, “Vô cùng đơn giản.”
Với Thẩm Hi thì toàn bộ đề thi từ sau năm 1977 – năm bắt đầu khôi phục kì thi Đại học đều vô cùng đơn giản, trước nữa thì không biết do chưa làm qua. Đề thi toàn quốc số 1 cậu đều làm thử được tròn điểm, nói chi đề thi toàn quốc số 2.
Phóng viên lại hỏi: “Có câu nào không làm được không?”
“Không có”, hai tay Thẩm Hi cắm vào túi quần, “Toàn bộ đều làm được.”
“Có câu nào không chắc chắn không?”
Thẩm Hi tiếp tục trả lời: “Cũng không có. Làm được toàn bộ chính là nắm chắc toàn bộ ạ.”
“Được rồi, cảm ơn bạn học, chúc bạn đạt được thành tích xuất sắc.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Đài số 1 thành phố CC là đài lớn, mà thi đại học cũng là sự kiện nóng hổi được quan tâm. Đêm đó, mặt của Thẩm Hi xuất hiện thường xuyên trên TV.
“Cho hỏi, hôm nay bạn có thấy đề thi môn văn và toán khó không?”, “Vô cùng đơn giản”, “Có câu nào không làm được không?”, “Không có, toàn bộ đều làm được”, “Có câu nào không chắc chắn không?”, “Cũng không có. Làm được toàn bộ chính là nắm chắc toàn bộ ạ.”. Những câu này người dân thành phố nghe mòn lỗ tai.
Mấu chốt là, cậu bạn đẹp trai này nhìn không giống học bá, còn đeo kính râm, mặc áo sơmi đen, tay áo còn có hoa văn vàng đậm, cử chỉ cà lơ phất phơ, hai tay nhét túi quần, nói chuyện không nghiêm túc, trông y như đại ca lưu manh.
…………
Ngày hôm sau thành phố CC có mưa rào và sấm chớp. Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia mặc áo mưa, che chung dù, đeo ủng chống nước đi vào trường THCS số 68, nhìn thấy không ít bạn học mặc hai lớp áo mưa còn che dù, không biết vì sao sợ ướt đến thế. Hai người lại hôn môi, chúc phúc, hẹn thi xong gặp nhau.
Thẩm Hi nghĩ đến qua hôm nay là có thể cùng Đông bảo sinh hoạt hạnh phúc liền có chút kích động, khóe miệng mỉm cười, tung ta tung tăng đi vào phòng thi của mình.
Trong lúc đang tìm chỗ ngồi ngày hôm nay, Thẩm Hi đột nhiên phát hiện có điều gì không đúng: có sát khí!!!
Cậu ngẩng mặt lên thì thấy toàn bộ thí sinh trong phòng thi đều đang nhìn mình, còn thầm thì to nhỏ, rõ ràng không quen biết nhau, nhưng vừa thấy đương sự tới thì những lời thầm thì trở nên ồn ào hơn.
Thẩm Hi: “???”
Vụ gì vậy???
Cậu cẩn thận nghe ngóng, phát hiện nội dung chủ yếu đều là:
“Chính là cậu ta, tên ngu ngốc tối qua lên TV nói đề văn và đề toán đều rất đơn giản…”
“Ba mẹ tớ cứ hỏi sao người khác nói vô cùng đơn giản tớ lại bảo đề rất khó, mẹ nó tên ngu ngốc này… bản thân nói bừa lại còn hại học sinh toàn tỉnh…”
====