Thi môn khoa học tự nhiên thì trời quang mây tạnh. Hạ Cửu Gia kiểm tra kĩ càng giấy đáp trắc nghiệm, viết tên họ, mã số thí sinh, sau đó chờ thầy giám thị tuyên bố bắt đầu làm bài mới cầm lấy bút chì tập trung đọc đề.
Đề năm nay lại khó hơn các năm trước. Thậm chí có một câu vật lý Hạ Cửu Gia cũng chưa nghĩ ra cách giải.
“….”
Trong lúc vô tình cậu nghĩ đến Thẩm Hi, bèn bắt chước bộ dạng Thẩm Hi, cúi mắt xem đề bài, ngón trỏ bên tay phải gõ nhẹ lên mặt bàn. Cậu học hóa tốt hơn, Thẩm Hi học lý tốt hơn.
Cậu rất hiểu Thẩm Hi. Nếu là Thẩm Hi, cậu ấy sẽ….
Hạ Cửu Gia nhập tâm, một lúc sau liền… nghĩ ra.
Ngón trỏ bàn tay trái khẽ đụng môi dưới, nghĩ ra phương hướng liền bật cười – biểu tình này của cậu giống Thẩm Hi y như đúc.
Làm xong còn dư nửa tiếng, Hạ Cửu Gia kiểm tra lại bài từ đầu. Trong lúc lật xem bài thi, cậu còn nhìn thấy cô gái ngồi dãy bàn bên kia ánh mắt thất thần nhìn vào không khí, trong lòng đành thở dài – nhìn người khác làm chi.
Đến lúc nộp bài, Hạ Cửu Gia mới phát hiện, hôm nay chỗ trống trên các bài thi trong phòng thi này còn nhiều hơn hôm qua.
…………
Giữa trưa về nhà ăn cơm ngủ nghỉ, sau đó 3 giờ chiều Hạ Cửu Gia lại ngồi trong phòng thi.
Khi bài nghe môn tiếng Anh bắt đầu, trên trời đột nhiên có sấm sét, mây đen kéo đến ùn ùn, phòng thi tối sầm xuống làm giáo viên giám thị phải bật đèn lên. Sân trường có một chỗ bị trũng, một lúc sau nước đọng thành vũng nước to. Nước mưa đập vào cửa kính, kêu lộp độp lộp độp, âm thanh nặng nề như có ai đang dùng súng bắn phá vào cửa. Bên ngoài cửa sổ là một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy được vật gì.
Hạ Cửu Gia hơi hoảng hốt. Cậu vốn có chút ‘nghễnh ngãng’ – người khác cảm thấy âm lượng nghe rõ thì cậu lại cảm thấy hơi nhỏ. Bây giờ hoàn cảnh trở nên tệ hơn, có tiếng sấm xen lẫn tiếng mưa, cậu chỉ đành cố gắng căng tai ra nghe.
Từ cát-sét truyền ra giọng đọc: “Giá một chiếc áo sơ mi là chín bảng Anh và mười lăm xu …”
Ai đó trong phòng thi bật cười.
Hạ Cửu Gia không hề cười, chỉ tranh thủ thời gian đọc đoạn văn.
May mắn năm câu đầu không có gài bẫy, mà từ câu thứ sáu bắt đầu được nghe hai lần mỗi câu, sét có đánh thì không đến mức đánh vào lúc đọc cùng một từ.
Bốn đoạn đọc viết trôi qua rất nhanh. Chỉ cần đọc hiểu được toàn bộ đoạn văn thì đề này sẽ rất dễ. Hạ Cửu Gia đột nhiên nhớ tới lời một người bạn cùng lớp nói: “Khả năng đọc hiểu tiếng Anh thời cấp ba không phải là sự thay đổi về lượng mà là thay đổi về chất. Bỗng một ngày, bạn phát hiện mình có thể đọc hiểu được văn bản này! Sau đó bạn sẽ không thể hiểu tại sao trước đó mình lại làm sai”. Hạ Cửu Gia cảm thấy có lý. Chỉ cần học được cấu trúc câu, phân biệt được mệnh đề chính, mệnh đề phụ còn có chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ trong từng mệnh đề thì sẽ thấy không khó. Nếu học không được thì sẽ thấy siêu khó.
Từ góc độ này thì Dương Quyên không phải là giáo viên có phương pháp dạy tốt. Cô ấy luôn thích dịch từng câu một, giải thích nghĩa của từ nhưng không thường phân tích cấu trúc câu. Hạ Cửu Gia đã phải tự mua tài liệu luyện viết cho Toefl, luyện viết cho GRE để tham khảo.
Lật qua trang sau là đến phần điền vào chỗ trống.
Phần thứ nhất chọn câu đúng, phần thứ hai chọn từ đúng, phần thứ ba chọn điền vào chỗ trống….
Phần cuối cùng, đầu tiên là sửa sai. Có mười lỗi sai, Hạ Cửu Gia lại tìm ra được 11 cái, sau khi suy tư một lúc, cậu quyết định bỏ một cái, lưu lại 10 lỗi ‘chắc chắn’ là sai.
Sau đó là viết luận. Lần này là viết thư, chủ đề là cái nhìn về ‘văn hóa minh tinh’.
Chữ Hạ Cửu Gia ngay ngắn chỉnh tề:
[Dear Chris,
Celebrities live in a here and now environment with a huge incentive to lever their star power to...... ]
Phân tích lý do, viết một vài câu về ưu điểm và nhược điểm, so sánh trung lập, cho thấy rằng vấn đề này cũng giống như những thứ khác, cứ phát triển ôn hòa vui vẻ là tốt rồi.
Văn vẻ câu cú của Hạ Cửu Gia tuy dài nhưng không một lỗi sai. Hạ Cửu Gia dùng ‘cấu trúc câu’ quen thuộc chứ không phải chỉ đơn thuần là phiên dịch tiếng Trung ra tiếng Anh. Hạ Cửu Gia thường giúp mọi người sửa lỗi sai, cậu phát hiện nhiều bạn học khi viết luận thường thiếu chủ ngữ hoặc vị ngữ, đọc vào khá khó hiểu, cậu nghĩ có thể đối phương đọc tiếng Anh quá ít, hoặc là viết theo lối sắp câu của tiếng Trung mà không phải lối sắp câu tiếng Anh.
…………
Ở phòng thi khác, còn chưa hết giờ thi Thẩm Hi đã gom bút bi, bút chì, cục tẩy bỏ vào túi hồ sơ trong, mình thì khoác áo, ngồi nghiêm chỉnh, chờ chuông reo là lập tức nộp bài thi chạy ra ngoài tìm Đông bảo.
Cô giám thị nhìn thấy thì hơi nhăn mày, nghĩ thầm đúng là học dở nên vô lo vô tâm, vẫn còn mấy phút đồng hồ mà không thèm kiểm tra lại bài.
Chẳng ngờ, đến lúc thu bài thi, cô kinh ngạc khi phát hiện Thẩm Hi viết đầy giấy! Vừa hay cô cũng là giáo viên dạy tiếng Anh, cô lướt qua bài thi của cậu trai này, ngạc nhiên mà nhận ra đáp án còn rất chính xác – những từ ngữ cao cấp này chắc chắn người học dở không thể dùng được.
Thẩm Hi ngồi ở bàn thứ năm, nên ra đến cửa lớp có chút trễ. Cậu sải đôi chân dài, bước vội vàng vượt qua những đám học sinh tụ tập trên hành lang.
Đến đầu cầu thang, cậu nghe được một nữ sinh nọ đang trò chuyện với bạn: “Cái cậu học sinh đẹp trai trên TV tối qua ở phòng thi của tao đó. Hôm nay vừa phát đề thi xong, tao nhìn một lượt là choáng luôn, câu đầu tiên đã không biết làm! Nghìn cân treo sợi tóc, lửa cháy đến mông nên tao quyết định từ bỏ nghi ngờ, lựa chọn chép bài cậu ta! Tao nhìn chằm chằm từ xa, thấy tay phải cậu ta vừa chuyển động, chỉ có một nét là biết C! C là một nét, D là 2 nét, A là ba nét… B cũng hai nét nhưng tư thế tay sẽ khác, nhìn khá giống A, không dễ phân biệt lắm. Haizz, không biết cậu ta học giỏi hay học dở nữa, sự tin tưởng này có đúng không…”
Thẩm Hi lướt qua rồi khựng lại, quay đầu nói chen vào, còn biểu đạt đầy đủ sự tán thưởng của mình: “Cảm ơn cậu đã tin tưởng. Chúc mừng, vì sự tin tưởng này mà cậu sẽ được thêm 6 điểm vào điểm thi đại học.”
Hai nữ sinh: “…”
Thẩm Hi đi ra cổng trường THCS số 68, mới thấy xung quanh có rất nhiều thí sinh đang khóc.
Có người nguyên bản mặt mũi đờ đẫn thẩn thờ, đến khi nhìn thấy ba mẹ liền òa khóc, còn nói: “Tiếng Anh cũng khó quá… có đoạn con đọc không hiểu gì cả…”
Thầy cô, ba mẹ nhẹ nhàng an ủi: “Con làm không được, thì người khác cũng chưa chắc làm được mà…”
Dù có người khóc nức nở, thì cũng có người vui vẻ la to: “Đây là cảm giác giải thoát, đây là cảm giác tự do…”
Bởi vì đã thi xong tất cả các môn nên nhiều học sinh vẫn chưa đi về. Họ chờ đợi bạn bè, bạn cùng lớp, mọi người cùng thảo luận về bài thi.
La Đình Đình, Tôn Thiên Xu cũng thi ở trường số 68. La Đình Đình ra trước, cùng Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia so đáp án tiếng Anh – đáp án mấy môn khác trên mạng đều có. Khi xác định được những câu mình không chắc lắm lại chọn giống như hai học thần, La Đình Đình khá vui vẻ. Cô còn đọc nhỏ bài luận tiếng Anh của mình vài lần, hỏi Hạ Cửu Gia xem có chỗ nào sai ngữ pháp hay không, Hạ Cửu Gia đáp có hai chỗ dùng từ không chuẩn lắm. Cả nhóm lại nói đến ngày thi hôm qua, La Đình Đình kể phần tập làm văn cô viết về trượt băng nghệ thuật, kể về sự cố gắng trong quá khứ của cô, sự cố gắng của đồng đội, tưởng tượng tương lai Trung Quốc đạt huy chương vàng trong hạng mục trượt cá nhân nữ. La Đình Đình vốn học tập hạng khá, vào trường ‘221’ là rất có khả năng. Sau đó Tôn Thiên Xu cũng gia nhập, cô cảm thấy lần này mình phát huy bình thường – vào Thanh Hoa, Bắc Đại sẽ không được tự chọn ban học thuật, vào Đại học Chiết Giang hay Đại học Nam Kinh mới có thể chọn chuyên ngành.
Cùng La Đình Đình và Tôn Thiên Xu nói xong là đã đến 6 giờ.
Thẩm Hi nhớ tới hôm 6 tháng 6 tụi Tiền Hậu, An Chúng có bảo thi xong phải làm bữa liên hoan, ăn uống thả cửa, đi ăn đồ nướng rồi lại đi karaoke, rồi chơi mạt chượt, sau đó sẽ đi nhà tắm công cộng tắm táp mát xa. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn vào nhóm ‘Hội hiểu chuyện’: [Ăn đồ nướng không? Mấy giờ tụi mình tập hợp? @An hiểu chuyện @Tiền hiểu chuyện @xxx @yyy]
Năm phút sau, An Chúng mới trả lời: [Thẩm ca, Hạ đại đại, Tiền Hậu, mọi người cứ đi đi, tao không muốn đi….]
Thẩm Hi hỏi: [Thi được không?]
[Cũng được…]
Sau đó Tiền Hậu xuất hiện, cũng nhắn: [Thẩm ca, Hạ đại đại à, tao cũng không muốn đi…]
Thẩm Hi: [???]
[An hiểu chuyện: Trước khi thi thì nghĩ đến đủ thứ tiết mục, bây giờ lại cảm thấy không có ý nghĩa, chỉ muốn về nhà]. Cậu ta viết trong sổ hơn 30 điều muốn làm, là những điều mà cả năm nay không có thời gian thực hiện.
[Tiền hiểu chuyện: đúng vậy…]
Mấy người khác cũng đồng ý.
Hạ Cửu Gia trầm mặc. Tuy bảo ‘giải phóng’, ‘tự do’, nhưng đó chỉ là một bộ phận nhỏ những học sinh vô âu vô lo, đa số mọi người đều tự tính nhẩm điểm, thứ tự xếp hạng của mình, dù là học dở như bọn An Chúng, Tiền Hậu. Làm gì còn tâm tình đùa giỡn?
Trước đó từng mang theo rất nhiều hy vọng, hiện giờ chỉ còn tâm trạng chờ đợi phán quyết.
Mọi người thường so sánh kì thi với chiến trường cũng không sai. Hạ Cửu Gia nghĩ: ngày hôm qua và hôm nay, trong mấy chục gian phòng thi kia cũng ngập tràn máu me như chiến trường, chỉ là chúng vô hình, nhìn không thấy, vẩy không ra. Có người thẳng lên thiên đường, có người rơi xuống địa ngục.
Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi quyết định tự đi ăn mừng.
Hai người đã nghĩ xong sẽ đi đâu, làm gì. Hạ Cửu Gia gặp Hạ Vĩnh Hòa cầm lại di động, chạm vào màn hình, mở ra mục ‘Đồng hồ báo thức’, chọn ‘Chỉnh sửa’, phía trước mục báo thức lúc 6:00 sáng xuất hiện một dấu trừ màu đỏ, chiếc báo thức này đã tồn tại hơn ba năm. Ngón tay Hạ Cửu Gia ngần ngừ, rồi cậu mạnh dạn nhấn vào dấu trừ kia, phía sau dòng chữ “6:00 sáng” liền xuất hiện hai chữ màu đỏ ‘xóa bỏ’. Cậu ấn chọn, và báo thức ‘6:00 sáng’ lập tức biến mất, chỉ còn lại màn hình màu đen cùng dòng chữ ‘chưa cài đặt đồng hồ báo thức’.
Hạ Cửu Gia không lo lắng về điểm số, chỉ là tại thời điểm thế này, nội tâm cậu không phát ra một tiếng hoan hô nào, chỉ là một tiếng thở dài.
Đối với những học sinh cấp ba, những tham vọng, những nỗ lực cố gắng, những chán nản thất vọng, những lo sợ bất an, những lúc chăm chỉ học tập, những khi gian khổ cần cù, những áp lực, những đắn đo, tất cả đều kết thúc ngay lúc này.
====