Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 84

Ngày hôm sau trời mưa dầm, cây cối ven đường thấm đẫm nước mưa, mang đến không khí ẩm ướt, tựa như mùi của giấy và sách trong một tiệm đồ cũ.

Buổi tối, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi chạy đến cửa hàng trò chơi điện tử nọ chơi game. Bước vào trong là không gian ồn ào náo nhiệt, tiếng người cười nói, tiếng nhạc từ đủ loại máy móc vang lên, muốn trò chuyện với nhau thì phải kề sát tai mà to nhỏ.

Thẩm Hi lượn qua lượn lại hai vòng, cuối cùng dừng lại trước máy chơi bóng rổ. Có một cặp cha con đang cố gắng ném bóng vào rổ – đứa con ngồi trên vai người cha, cao hơn cả rổ, mỗi lần ném bóng đều quay xung quanh mép rổ nhưng lại không rơi vào. Mấy tháng gần đây Thẩm Hi tập trung chuẩn bị cho kì thi đại học nên giờ tay ngứa ngáy, vì thế cậu đi tới cái máy bên cạnh hai cha con, nhét xèng vào bắt đầu ném.

Cậu ném siêu chuẩn, tốc độ lại mau, chẳng mấy chốc đã dùng hết bóng trong máy bắn ra. Hạ Cửu Gia lặng lẽ lấy toàn bộ bóng ở mấy chiếc máy bên cạnh đưa vào tay Thẩm Hi.

Nhóc con ngồi trên lưng cha ném vài cái không vào, nhìn nhìn Thẩm Hi mà cảm thấy ủ rũ.

Tiếp theo lại đi chơi bắn súng. Đây là trò chơi dạng ‘giải cứu công chúa’, sử dụng góc nhìn thứ nhất, nhân vật trong màn hình bung dù nhảy xuống đất, lẻn vào căn cứ đối phương.

Hạ Cửu Gia nhìn Thẩm Hi chơi được mười phút, bèn đi đến chiếc máy bên cạnh cùng chơi – trò này chỉ có hai đài máy móc. Cậu chơi không giỏi lắm, lúc nhìn Thẩm Hi chơi thì thấy qua từng màn dễ như ăn cháo, nhưng cậu chơi thì hai lần chết ở cửa thứ nhất, rồi lại hai lần chết ở cửa thứ hai, lại…

Qua một lúc lâu, một cô bé tầm mười tuổi bỗng tiến tới hỏi Thẩm Hi: “Anh ơi, anh là cảnh sát à?”

Thẩm Hi: “???” Ủa gì vậy?

Cô bé nói tiếp: “Nếu anh là cảnh sát thì không cần ở chỗ này luyện bắn súng. Nếu anh không phải cảnh sát, ừm, thì cũng không cần ở chỗ này luyện bắn súng lâu như vậy.”

“…” Thẩm Hi lúc này mới phát hiện đằng sau có mấy người đang yên lặng chờ tới lượt chơi, xem ra cũng là người mê chơi trò này, chẳng biết đã chờ bao lâu, lúc này mới dám lên tiếng, khẩn cầu cậu nhường máy cho chơi.

Cậu đành nói: “Nhường các cậu này.”

Sau đó cậu chạy qua nhìn Nhóc Thịt Đông chơi, thấy đối phương bắn mãi không trúng, vì thế liều lĩnh tiến đến đằng sau Nhóc Thịt Đông, hỏi: “Thẩm ca giúp cậu nha?”

Hạ Cửu Gia cứ bị chết hoài, ấm ức giận dỗi máy trò chơi, không qua màn là không ngừng chơi.

Thẩm Hi đứng sau đối phương, bàn tay trái nắm lấy tay Hạ Cửu Gia, ngón trỏ tay phải ôm lấy ngón trỏ Hạ Cửu Gia, nói nhẹ nhàng vào tai cậu: “Cùng nhau bắn đi, tớ còn chưa bắn đủ, cậu cũng có thể cứu công chúa… Chồng cậu giúp mà có gì đâu.”

Hạ Cửu Gia chỉ cảm thấy hai cổ tay mình động đậy, liền bị Thẩm Hi dẫn dắt cùng bắn về màn hình.

Sau 16 tuổi Thẩm Hi vẫn không ngừng phát triển chiều cao, hiện giờ đã gần 1m87, còn Hạ Cửu Gia chỉ 1m78, hơn nữa Hạ Cửu Gia đi dép xỏ ngón, còn Thẩm Hi đi giày bóng rổ, đế dày, vừa lúc có thể ôm trọn người yêu vào lòng, từ đỉnh đầu đối phương nhìn vào màn hình máy chơi game, thân thể hai người dán sát nhau, ánh đèn đủ màu chiếu vào hai người họ. Động tác tay của Thẩm Hi nhanh nhẹn, mang Hạ Cửu Gia đưa lên rồi lại đưa xuống. Có khi Hạ Cửu Gia cảm thấy nên bắn A, tay muốn hướng qua bên kia, Thẩm Hi lại lựa chọn bắn B, mạnh mẽ cầm tay cậu kéo qua bên này. Nhiệt độ cơ thể Thẩm Hi nóng bỏng, Hạ Cửu Gia cảm thấy hai tay mình như trong lò nướng, nóng hôi hổi, lại như có dòng điện chạy từ tay đến tim, tê tê dại dại.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người đều chăm chú nhìn một anh chàng đẹp trai ôm một anh chàng đẹp trai khác qua cửa từng màn chơi phức tạp mà họ chưa từng vượt qua nổi.

Hai người chơi một lúc, Hạ Cửu Gia cảm thấy trong cửa hàng quá ồn ào, bèn đi tới quầy thu ngân trả lại xèng, tính toán đi về nhà.

Ngay chỗ cửa có một máy gắp thú bông nhận nhân dân tệ. Một cậu trai vừa gắp được một con heo nhồi bông hình dáng kì quặc cho bạn gái mình, cô bạn gái vẻ mặt hạnh phúc, ôm con heo nhồi bông vào trong lòng.

“Đông bảo”, Thẩm Hi hỏi, “Cậu muốn con nào?”

“Hả.”

“Để chồng gắp cho.”

“….” Hạ Cửu Gia tuy rằng không hứng thú mấy nhưng thấy Thẩm Hi hớn ha hớn hở, vì thế tùy tiện chỉ tay vào một con.

“Oke, nhất định sẽ thỏa mãn Đông bảo.” Thẩm Hi ngập tràn tin tưởng, nhét tiền vào máy. Chẳng ngờ gắp mười lần vẫn không được gì.

“Đông bảo à,” Thẩm Hi trầm ngâm, “Chúng ta cùng nhau đẩy nghiêng cái máy gắp thú này, để mấy con thú bông lăn lại gần đây là có thể gắp trúng.”

Hạ Cửu Gia đẩy Thẩm Hi bước ra ngoài: “Thẩm ca của tớ à, cậu đừng quậy nữa.”

“Ờm…”

Về nhà Hạ Cửu Gia đi dọn dẹp sách giáo khoa và sách tham khảo. Hạ Cửu Gia cẩn thận bọc kín sách giáo khoa, bỏ vào ngăn tủ dưới cùng của giá sách, còn sách tham khảo thì xếp chồng đặt trên mặt đất, tính toán hôm nào đó bán ve chai. Tuy La Đình Đình có nói đàn em lớp dưới có người ra giá cao mua lại sách của các học thần nhưng Hạ Cửu Gia cảm thấy những cuốn sách ‘trống không’ này không có giá trị – cậu giống hệt Thẩm Hi, đề nào đơn giản thì bỏ qua, đề phức tạp sẽ tính nhẩm, chỉ có đề cực khó và thú vị mới hạ bút ghi lại.

Có lẽ vì ra ngoài chơi đùa nên Hạ Cửu Gia ngủ rất ngon, cậu không mơ thấy thi đậu đại học mà lại mơ thấy Thẩm Hi.

Ngày hôm sau đến nhà ông bà nội ăn cơm, tầm khoảng 1g chiều mới quay về nhà ngủ trưa. Hạ Cửu Gia sau khi dậy thì đọc cuốn ‘Eisenhower: A Soldier’s Life ‘ bản tiếng Anh của Carlo D’Este, học được không ít từ mới, lại lật xem danh sách vài cuốn sách kinh điển về xã hội học trong những thập niên gần đây, cuối cùng đọc hai chương cuốn ‘The Consumer Society’ của Jean Baudrillard.

Ba giờ chiều, Thẩm Hi tới đón Hạ Cửu Gia đi chơi.

Hạ Cửu Gia ra tới sân khu nhà nhưng không nhìn thấy Thẩm Hi, lại bị một chiếc Audi bấm còi tin tin một lúc.

Cậu quay đầu lại vừa định mắng thì nhìn thấy người đang ngồi chỗ lái xe là Thẩm Hi.

“…” Hạ Cửu Gia ngồi vào xe, cảm thấy vô cùng bất ngờ, liền hỏi: “Cậu biết lái xe?”

Thẩm Hi khởi động xe: “Tại sao không? Tớ còn có bằng lái rồi đấy.” Năm Thẩm Hi thi lên cấp 3, ba cậu nhận lời mới tới giao lưu học thuật ở một trường đại học nước Mĩ, vì thế cậu vừa thi xong liền lập tức tới Mĩ chơi hai ba tháng. Bang California quy định hơn 15 tuổi rưỡi là được học lấy bằng lái xe, ba Thẩm Hi cảm thấy con mình quá rảnh rỗi, nên đăng ký cho cậu học thi lấy bằng. Sau 18 tuổi Thẩm Hi chỉ cần đổi thành bằng lái xe của Trung Quốc, thủ tục vô cùng đơn giản.

Thẩm Hi vậy mà rất vững tay lái. Khuỷu tay trái gác lên chỗ cửa sổ, tay phải nhẹ nhàng xoay vô lăng, đến khúc quẹo thì bàn tay thuận thế nới lỏng, sau đó xoay điệu nghệ mấy vòng. Cánh tay cậu dài nên động tác rất đẹp mắt.

Cả hai thuận lợi đi đến phố Dương Quang. Thẩm Hi tìm được một vị trí trống để đậu xe vào, sau đó mở ra ngăn kéo nhỏ phía trước Hạ Cửu Gia, ngón tay thon dài lục lọi mấy giây rút ra một cây bút, rồi lại nghiêng người về phía trước lấy tờ giấy đặt chỗ kính chắn gió, trên đó có mấy chữ ‘Đậu xe tạm thời, cảm ơn đã thông cảm, liên hệ 138430…”

Tờ giấy mềm quá nên khó để viết chữ, Thẩm Hi cân nhắc mấy giây, quyết định mở cửa xuống xe, đi đến chỗ cửa sổ bên phía Hạ Cửu Gia, đem từ giấy đặt lên cửa kính, viết thêm số điện thoại của cậu ở phía trên số điện thoại ba cậu.

Hạ Cửu Gia nhìn chăm chú lông mi của Thẩm Hi, trong lòng đọc thầm số điện thoại người yêu: “1858435….”

Chẳng ngờ, Thẩm Hi rõ ràng chưa viết xong, lại đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn vào trong xe! Bên trên tấm giấy đang được tay Thẩm Hi đè lên, là một đôi mắt nhìn Hạ Cửu Gia chăm chú. Tầm mắt hai người cách một lớp thủy tinh chạm vào nhau, trái tim yêu sớm của Hạ Cửu Gia nhảy lên đập bùm bùm.

Thẩm Hi nhếch miệng cười, lại cụp mắt xuống, viết xong liền gõ gõ cửa xe, nhờ Hạ Cửu Gia để tờ giấy vào chỗ cũ, sau đó quay người đi vào một cửa tiệm.

Hạ Cửu Gia cũng bước vào theo, mới nhận ra đây là một phòng vẽ tranh. Phòng vẽ tranh sửa chữa từ nhà dân bình thường, bên trong dựng rất nhiều giá vẽ – chủ nhân chúng đặt trên đó vô số bức tranh, có vẽ chim, có vẽ cá. Ngoài cửa sổ bầu trời xám xịt, dây điện chằng chịt vắt chéo giữa không trung, bầu trời như miếng bánh bị dây điện cắt thành từng khối. Dưới dây điện là dòng xe và người tấp nập, cảnh tượng như bức tranh động lướt vội qua. Chỉ cách một khung của sổ nhưng một bên u ám còn một bên là sắc màu rực rỡ, tựa như hai thế giới bất đồng lại kết nối với nhau, bên ngoài là khói lửa nhân gian, bên trong là thế ngoại đào nguyên.

Trong phòng vẽ tranh đang mở nhạc, có mấy người đang tập trung vẽ vời. Trước mặt mỗi người đều có một bức tranh mẫu, ai cũng bận rộn nâng cọ vẽ theo. Trong góc có đặt một chiếc bàn trà, bên trên để đồ uống và điểm tâm. Một chị gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đi qua đi lại giữa các giá vẽ, thỉnh thoảng cầm lấy cọ hướng dẫn những người đang vẽ tranh.

“???” Hạ Cửu Gia hỏi: “Tụi mình đến học vẽ tranh à?”

Thẩm Hi trả lời: “Đúng vậy”.

Chị gái dạy vẽ đi tới: “Hai bạn đến vẽ tranh sao? Đã có nền tảng hội họa chưa?”

“Không có nền tảng ạ”, Thẩm Hi đáp, “Nhưng hai tụi em đặc biệt thông minh.”

“…” Chị gái dạy vẽ đưa tay chỉ về những bức tranh đang để trước mặt người khác, “Nếu chưa có kiến thức cơ bản vậy có thể lựa chọn vẽ tranh phong cảnh hoặc tĩnh vật.”

“Không cần đâu chị.” Thẩm Hi nói xong liền đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra, lại mở ra một bức ảnh, đưa cho chị gái nhìn xem, “Có thể dựa vào bức ảnh này dạy tụi em cách vẽ nó thành tranh, được không ạ?”

“???” Hạ Cửu Gia duỗi cổ qua nhìn vào màn hình điện thoại Thẩm Hi, hóa ra là ảnh chụp sân trường trường R!

Thẩm Hi giải thích: “Tớ mới chụp vào sáng nay đó. Đông bảo à, đây là trường học vào thời điểm chúng ta sắp tốt nghiệp. Chúng ta cùng ngắm nhìn, vẽ nó thành tranh, khắc sâu hình dáng của nó, được không?”

“Ừm.” Hai người cùng nhau quan sát từng chi tiết, phát hiện những điều mới mẻ, rồi vẽ lại cảnh sân trường R? Dùng phương thức như vậy để ghi nhớ quả thật thú vị.

Vẽ lại từ một bức ảnh chụp khó hơn vẽ lại từ một bức tranh rất nhiều. Nếu chưa từng học vẽ, chưa từng luyện vẽ sẽ không thể nhận ra những thay đổi tinh vi của ánh sáng và bóng tối, cũng không thể pha được màu sắc tươi đẹp. Vì thế chị gái dạy vẽ kéo một chiếc giá vẽ qua, bắt đầu vẽ phác thảo và tô màu làm mẫu cho hai cậu trai.

Cứ thế, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi cũng học được ra hình ra dạng.

Hạ Cửu Gia vẽ vẽ, bỗng nhiên rất nhiều kỉ niệm được gợi lên. Dưới cọ vẽ không chỉ là sân trường R, mà còn là một đoạn quá khứ, một mảnh hồi ức, là những năm tháng thanh xuân của cậu.

Khu phòng học… nơi ba năm qua, cậu và Thẩm Hi cùng học tập, thi đua, theo đuổi giấc mơ.

Sân bóng rổ… nơi Thẩm Hi bị một cậu học sinh chuyên thể dục làm gẫy ngón tay, đầu óc mình lúc đó như trống rỗng, vọt vào sân bóng…

Vườn hoa… nơi cùng Thẩm Hi trộm hôn môi, lại bị thầy giám thị ‘Hồng tinh nhĩ khắc’ bắt ngay tại trận…

Sân cỏ học thể dục…

Đường chạy sân thể dục… năm trước Thẩm Hi tham gia thi chạy ở đại hội thể dục thể thao, 100m, 200m, 400m, 3000m…

Hết một buổi chiều, bức tranh rốt cuộc cũng hoàn thành.Thông qua lần ‘vẽ lại’ này, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi lần đầu tiên nhớ kĩ hình dáng những dãy phòng học, màu sắc mái nhà, số lượng cửa sổ, độ cao cổng lớn… của trường R.

Chị gái dạy vẽ giúp đỡ phơi tranh cho màu khô, đóng khung và dùng báo cũ bọc lại.

Hai người cùng đi ăn tối ở một tiệm mì Ý chính hiệu. Mỗi người ăn một dĩa mì hải sản và một chiếc bánh tiramisu. Ăn xong, Thẩm Hi lôi kéo Hạ Cửu Gia hỏi: “Đông bảo à… Giờ chúng mình về nhà hả?”

“….” Hạ Cửu Gia đáp, “Hay là đêm nay chúng ta thuê phòng ngủ ngoài?”

“!!!”

Hạ Cửu Gia muốn ôm ôm hôn hôn. Mấy hôm có lời đồn động đất đã khiến cậu và Thẩm Hi có những hành động quá phận, cũng khiến cậu nếm thử sự quyến rũ của ‘tình dục’. Nhưng sau đó lại không còn cơ hội, nói cậu không muốn đó là giả.

“Vậy… đi mau!” Thẩm Hi kẹp bức tranh giữa hai chân mình, sau đó nhanh nhẹn lấy điện thoại ra đặt phòng khách sạn. Cuối cùng vẫn chọn khách sạn Shangri La. Tuy giá mắc, tiền kiếm được hồi làm thêm ở KFC của Thẩm Hi đã sắp cạn kiệt, nhưng cậu cảm thấy đêm nay là ‘đêm quan trọng’, xứng đáng để bỏ tiền.

Vào đến phòng khách sạn, hai người đem bức tranh đặt cạnh cửa phòng, sau đó lập tức ôm lấy nhau, hôn đối phương đắm đuối. Thẩm Hi không nhắm chặt mắt lại, chỉ lộ ra một chút tròng mắt nhạt màu.

Phòng là loại standard, phòng ngủ bên trong đã bị hai cánh cửa gỗ nhẹ nhàng che khuất. Hai người vừa ôm vừa đi đến trước cửa phòng ngủ, lưng Hạ Cửu Gia dán lên cửa phòng, không có đường lui, chỉ có thể đứng yên mặc người hôn môi, quần áo xốc xếch.

Hai phút sau, có lẽ Thẩm Hi đè lên quá mạnh, cánh cửa phía sau Hạ Cửu Gia đột nhiên bật mở ra sau, khiến Hạ Cửu Gia suýt nữa té nhào xuống đất. May là Thẩm Hi nắm chặt thắt lưng cậu, thuận thế đẩy cậu lên giường.

“…..!!!” Hạ Cửu Gia vừa định nhỏm dậy thì Thẩm Hi đã nhào tới, đè lên người cậu, môi Thẩm Hi vừa lúc đặt ngay giữa ngực Hạ Cửu Gia.

Ánh mắt hai người quấn quýt nhìn nhau một lúc, Thẩm Hi cúi đầu xem – áo sơmi của Hạ Cửu Gia lúc này chẳng che đậy được bao nhiêu.

“Ưm…” Hai chân Hạ Cửu Gia đạp nhẹ, “Thẩm Hi, đi tắm trước đi…”

“Tớ biết rồi.”

Lúc Hạ Cửu Gia đi ra từ phòng tắm, Thẩm Hi đang đứng trước cửa sổ nhìn ra xa, cậu nghe được tiếng động bèn xoay người lại, Hạ Cửu Gia vừa tắm xong nên giờ này đang mặc áo choàng tắm màu trắng.

Giữa hai người cách một chiếc giường.

Hạ Cửu Gia quỳ gối trên giường, dùng cả tay lẫn chân bò về phía Thẩm Hi như động vật nhỏ, ánh mắt hai người giao nhau.

Máu nóng dâng trào khắp người Thẩm Hi, chờ đối phương bò đến trước người cậu, Thẩm Hi mới vươn tay nâng khuôn mặt hơi ngửa lên nhìn mình của đối phương, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Bởi vì tư thế không được tự nhiên nên Hạ Cửu Gia ngồi quỳ trên giường, cùng Thẩm Hi dây dưa không rời, đầu lưỡi tê mỏi. Hai linh hồn tìm kiếm và hòa quyện vào nhau, tựa như  hai ‘con người’ Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi không quan trọng lắm, mọi chuyện đều được hai linh hồn dẫn dắt. Thật là kỳ quái, rõ ràng là thân thể gần sát nhau nhưng sự đụng chạm của linh hồn lại vượt qua hết thảy, mang đến cơn sóng cảm xúc to lớn.

Hai tay Thẩm Hi khoát lên vai người yêu, vừa hôn vừa cởi áo choàng tắm của Hạ Cửu Gia, vì thế áo choàng màu trắng tuột xuống tận cổ tay, lộ ra làn da trắng nõn.

“Thẩm Hi à”, Hạ Cửu Gia thầm thì, “Cậu có nhớ kỳ hạn cuối cho việc ‘thử quen nhau’ là đến khi tốt nghiệp không? Lúc trước tụi mình có nói ngày tốt nghiệp sẽ là ngày quyết định chuyển chính thức hay là nghỉ việc ấy.”

“Vậy đáp án là?”

“Chuyển chính thức.”

Thẩm Hi cười, dưới ánh đèn vàng trông cậu vô cùng anh tuấn.

Hạ Cửu Gia nói tiếp: “Nếu đã chuyển chính thức, đãi ngộ phải khác thời kỳ thực tập… sẽ có phúc lợi mới…” Cậu không cảm thấy xấu hổ gì khi nói những điều này. Kỳ lạ thay, thứ thuần khiết nhất là “tình yêu” và thứ không thuần khiết nhất là “dục vọng” lại có thể thống nhất với nhau mà không có bất kỳ lỗ hổng nào.

“Đông bảo….” Cổ họng Thẩm Hi chuyển động, cậu đẩy Hạ Cửu Gia nằm ngửa giữa giường. Thẩm Hi cởi dây áo choàng tắm của mình, áp người lên hôn môi, dùng sức cuốn lấy đầu lưỡi đối phương. Lý trí cậu như đứng trên vách núi, lại đi thêm vài bước nữa sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Chờ đến lúc thân thể cả hai người đều nóng bừng, Thẩm Hi nhấc thân trên lên, thở hổn hển cởi áo choàng tắm người nằm bên dưới, muốn nhìn một chút.

“Từ từ!” Bất thình lình Hạ Cửu Gia nghiêng mình tránh né, “Cậu làm gì đó?!”

“….???” Thẩm Hi ngơ ngác, “Làm bước tiếp theo.”

Hạ Cửu Gia cũng cảm giác được, lại tiếp tục giãy dụa phản kháng: “Tớ mới là TOP.”

Thẩm Hi: “???!!!”

Hạ Cửu Gia xốc lại áo choàng tắm, kiên trì nói: “Tớ phải làm TOP.”

Trong mắt cậu, cậu chính là kiểu nam chính cấm dục, nhã nhặn trong phim ngôn tình Mary Sue, bình thường hay bị nữ chính xinh đẹp chủ động trêu chọc, bị hôn bị sờ, nhưng đến thời khắc mấu chốt sẽ đẩy ngã đối phương.

Thẩm Hi lại đáp: “Như vầy sao được.”

“Tại sao không được?”

“Nhưng Thẩm ca… chính là TOP… Chỉ cần nghĩ đến… cả người sẽ hưng phấn như muốn nổ tung, nhưng nghĩ đến bị… lại không có cảm giác. Dù sao hoàn toàn khác biệt.”

“…” Hạ Cửu Gia thật ra không giống Thẩm Hi, chỉ là tính cách cậu thích ‘tiến công’.

Thẩm Hi lại khuyên: “Sẽ rất thoải mái…”

“Lời này cũng dành cho cậu đó.”

Hai người giằng co mãi không xong, sự tình trở nên bế tắc. Hạ Cửu Gia cho rằng Thẩm Hi không theo kịp tinh thần và thể lực của mình nên cố ý giả vờ không còn cách nào khác, nói: “Nếu không thì… cạnh tranh sòng phẳng. Hãy chọn một thứ mà hai bên cùng đồng ý thi đấu, ai thắng ai làm TOP?”

“…” Cũng không còn cách nào khác, “Chuyện mà cả hai cùng đồng ý là…?”

Hạ Cửu Gia suy nghĩ, đánh nhau thì không được, người thắng lại giống cưỡng gian, chỉ còn cách so trí tuệ, đành nói: “Hay là thi giải đề thi? Cuối cùng điểm ai cao hơn người đó làm 1.” Đối với việc ‘học tập’, ba năm qua cậu có ưu thế tuyệt đối.

“Viết luận văn thì sao?”

“Không tính viết văn.”

Thẩm Hi ngẫm nghĩ nếu không tính viết văn thì thực lực Nhóc Thịt Đông với mình là ngang nhau, lần thi thử cuối cùng cậu còn hơn điểm văn, Nhóc Thịt Đông tự tin quá mức rất dễ lật xe, vì thế cậu cũng gật đầu: “Ok.”

Hai người mặc lại quần áo, thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định sử dụng đề thi thử ‘ba tỉnh bốn thành phố’ năm ngoái làm đề thi đấu. Đề này cả hai đều chưa làm – đề thi thật năm ngoái cùng đề dự đoán năm nay còn không có thời gian xem hết, sao có thể tốn thời gian ở đề thi thử ‘ba tỉnh bốn thành phố’ năm ngoái được. Ai trên ai dưới là một chuyện vô cùng quan trọng nên hai người rất cẩn trọng lựa đề.

Hai người ra khỏi phòng, đi thang máy xuống trung tâm thương mại ở tầng một của khách sạn, in đề ra hai bản, đặt nhờ phục vụ phòng mang lên một tập giấy và hai cây bút, bắt đầu kiểm tra.

Sau khi thương lượng thân thiện, cả hai quyết định chỉ thi hai môn Văn và Toán, một tiếng rưỡi cộng thêm một tiếng rưỡi là được. Đến hai giờ sáng sẽ kiểm tra đáp án, xác định vị trí trên dưới, xxoo —- đối với hai người, một tiếng rưỡi là đủ cho mỗi môn văn và toán.

Trong quá trình giải bài, Hạ Cửu Gia dùng ngón tay dò đề và trả lời câu hỏi, không dám bỏ sót một chữ nào, tập trung chẳng kém gì ngày thi đại học.

…………

Hai giờ sáng.

Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi trao đổi bài thi.

Kết quả thật ngoài dự đoán – bằng điểm! Đều là văn 89, toán 150!

Sự tình lại diễn tiến thành thi thêm bài khoa học tự nhiên và tiếng Anh, đến 5g15 sáng sẽ kiểm tra đáp án, 5g30 làm chuyện kia. 5g30 sáng cũng không phải quá trễ, đêm dài vẫn chưa qua.

Sau đó, trong không khí vô cùng căng thẳng, hai người lại bằng điểm. Hơn nữa đều là tiếng Anh sai một câu, đề khoa học tự nhiên được điểm tuyệt đối.

Thẩm Hi: “….”

Hạ Cửu Gia: “….”

Thẩm Hi hỏi: “Tiếp tục thi nữa hả?”

“Mệt muốn chết rồi”, Hạ Cửu Gia cố gắng mở to mắt, “Không muốn làm nữa.”

“Tớ cũng vậy…” Thẩm Hi ném bút bi xuống bàn, đi đến giường, cởi quần áo, chui vào chăn, tủi thân ấm ức ôm gối đầu, nhắm mắt ngủ.

Hạ Cửu Gia thu thập đồ vật, sau đó nằm bên cạnh Thẩm Hi, quấn chăn đưa lưng về Thẩm Hi, nhắc bản thân cố gắng ngủ sáng mai tính tiếp.

Cứ thế, đêm đầu tiên mà hai người quý trọng lại chấm dứt bằng việc từng người mệt mỏi đi ngủ.

Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi tỉnh lại tầm 9h30, lại làm xong đề Văn và đề Toán của kì thi thử ‘ba tỉnh bốn thành phố’ năm 2018, vẫn lại bằng điểm – Văn 87, Toán 150, quả thực như gặp quỷ.

Bọn họ quyết định buổi chiều lại thi tiếp đề khoa học tự nhiên và đề Anh cùng năm, nếu vẫn tiếp tục bằng điểm, mỗi người sẽ tự viết bài văn rồi gửi cô văn nhờ chấm điểm giúp, rất công bằng hợp lý. Nếu không được nữa thì chơi ‘đá penalty’, một vòng năm câu, ai sai trước sẽ bị knock out. Bọn họ không muốn tiếp tục làm tới đề năm 2017.

Cả hai ai cũng không muốn động đậy, bèn đặt hai phần ‘mì Trùng Khánh’ ăn sáng.

Khách sạn Shangri La không cho phép shipper đi vào giao hàng, vì thế Thẩm Hi thất thểu đi xuống lấy mì.

Hạ Cửu Gia cũng không xem bài thi, nghiêng người nằm trên chiếc giường king size, tùy tiện lướt xem weibo.

Cậu chú ý không ít tài khoản phổ cập kiến thức khoa học, vừa lướt liền thấy một bài viết về y khoa đập vào mắt: [Thường xuyên cọ xát nốt ruồi dễ dẫn tới biến đổi bệnh lý.]

“???” Hạ Cửu Gia thẳng lưng, ngón tay cứng đờ, sau đó trong tiếng hô hấp dồn dập và tiếng tim đập hỗn loạn, cậu click vào đoạn văn, đọc lướt nhanh nội dung: [Hiện nay, người ta tin rằng hầu hết các ung thư hắc tố (một loại ung thư da nghiêm trọng) xuất hiện là do một nốt ruồi sẵn có bị cọ xát và kích thích nhiều lần… Đối với những nốt ruồi trên bàn chân và giữa các ngón chân…]

“…” Hạ Cửu Gia ngây ngẩn cả người.

Cậu lại tìm đọc tài liệu chính quy, phát hiện quả đúng như vậy. Trước kia cũng có nghe nói qua, nhưng cậu quên mất.

Phòng bọn họ cách cầu thang khá xa, Thẩm Hi sẽ không quay về sớm, vì thế Hạ Cửu Gia từ trên giường đứng dậy, kéo quần lót ra, nhấc nhấc ‘chú họa mi’, cẩn thận quan sát.

Nơi đó có ba nốt ruồi nhỏ. Trong đó có hai cái hơi nghiêng về bên phải, song song nhau, một cái khác nằm phía bên trái, ba cái nốt ruồi này mẹ nó chứ lại còn xếp thành hình tam giác cân.

“…” Hạ Cửu Gia suy nghĩ, cậu yêu Thẩm Hi như vậy, khẳng định phải cọ xát, thậm chí còn cọ xát mỗi ngày.

Nhưng như thế… có thể dẫn tới biến đổi bệnh lý sao???

Cậu là người vô cùng quý trọng mạng sống.

Trong căn phòng thinh lặng, Hạ Cửu Gia nắm nắm cậu nhỏ, lâm vào trầm tư.

====
Bình Luận (0)
Comment