Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 85

Hạ Cửu Gia kéo quần lên, nằm nghiêng trên giường, tìm kiếm tư liệu.

Thông tin trên baidu không quá đáng tin, lại còn mơ hồ, lúc thì nói tỉ lệ chỉ 1% sinh ra u ác tính, lúc thì nói 10%, làm người ta toát mồ hôi hột.

Trong quá trình tìm kiếm này, Hạ Cửu Gia còn vô tình đọc được mấy loại bài viết tướng số kiểu ‘Phái nam mà có nốt ruồi trên xx chứng minh dục vọng rất cao’, ‘Phái nam có nốt ruồi trên xx, bạn giường khủng hoảng vì lao lực’, còn có ông thầy tướng nào đó gọi đây là ‘nốt ruồi dục vọng’…

“Ba thứ tào lao gì vậy…” Cậu trực tiếp tìm những bài nghiên cứu tiếng Anh để đọc kết luận.

Một bài nghiên cứu được viết bởi Tsao H, Bevona C, Goggins W, Quinn T dựa trên việc theo dõi và tổng kết hơn 20 năm đã nêu rằng: Đối với nam giới, nguy cơ một nốt ruồi nào đó biến chứng thành u ác tính cho đến khi người đó 80 tuổi là 0,03%. Thường xảy ra ở những nơi nốt ruồi thường xuyên bị cọ xát hoặc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời như lòng bàn tay, lòng bàn chân, ngón tay, ngón chân, dưới móng tay, dưới móng chân, cổ, má… Ngoài ra, việc biến đổi này cũng liên quan nhiều đến kích thước của nốt ruồi.

Hạ Cửu Gia thầm nghĩ: xác suất là 0,03%?

Tuy không cao, nhưng nếu 1 nốt ruồi có xác suất là 0,03%, cậu là có 3 nốt… vậy xác suất sẽ biến thành gần 0,1%…

Hơn nữa nếu thường xuyên ma sát, sẽ thuộc về trường hợp có nguy cơ cao, trong luận văn có nhắc đến là ‘thường xảy ra ở những nơi hay bị cọ xát và tiếp xúc với ánh nắng mặt trời’ mà. 0,1% sẽ sinh ra từ đó. Lỡ xui xẻo thì sao?

Căn bệnh mẹ cậu mắc phải cũng là bệnh hiếm gặp, khi nghe được chẩn đoán chính xác mẹ cậu cũng cảm thấy rất khó tin. Tai nạn lật xe của ba cậu càng khó gặp hơn, may mà có ‘sức mạnh bí ẩn từ vũ trụ’ giúp đỡ.

Thẩm Hi từng nói Hạ Cửu Gia có thể chất ‘bất bình thường’.

Học sinh lớp 12 toàn tỉnh LL năm nay là 150 ngàn người, cậu không phải là học sinh được điểm cao nhất tỉnh sao – là xác suất 0,0006% đó.

Không thể trách Hạ Cửu Gia buồn lo vô cớ, bởi vì mẹ qua đời sớm nên cậu có nỗi sợ hãi với ‘ung thư’ mà người thường khó có thể lý giải.

Hạ Cửu Gia chưa kịp tiếp tục tìm hiểu thêm thông tin thì Thẩm Hi nhà cậu đã xách hai phần mì Trùng Khánh quay về. Không thể tra cứu nữa.

Hai người ngồi trên sô pha ăn mì.

“Đông bảo, ăn đi nè.” Thẩm Hi sau khi tách đũa gỗ liền đưa cho Hạ Cửu Gia, “Ăn xong tụi mình tiếp tục làm bài.”

“…” Hạ Cửu Gia trong lòng hiểu rõ, nếu lại thuê thêm khách sạn một ngày sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm, bây giờ nhất định phải phân ra cao thấp, tiến vào thế giới trưởng thành. Hơn nữa, sao có thể bỏ chạy trước khi lâm trận được, kết quả đã quá rõ ràng.

Nếu không xóa nốt ruồi, thì trong lòng luôn lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, không tập trung được gì. Nếu xóa thì một hai tuần không thể để dính nước… Bác sĩ cũng có nói xóa laser nếu không làm sạch sẽ thì còn dễ kích thích nốt ruồi biến chứng hơn… Tình huống của cậu chỉ cần quan sát kĩ càng, không cần sử dụng quá độ là được…

Hạ Cửu Gia không nói lời nào, chỉ chăm chú ăn mì, Thẩm Hi cảm thấy chắc là đối phương hy vọng mau chóng làm bài.

Ăn xong hai người dọn dẹp sạch sẽ, đánh răng súc miệng. Thẩm Hi tải đề thi Anh và khoa học tự nhiên của kì thi thử ‘ba tỉnh bốn thành phố’ xuống, sau đó cầm lấy di động gọi Hạ Cửu Gia cùng đi xuống lầu in ra.

Thẩm Hi cầm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa ra. Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn thấy hành lang thì một đôi tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện, đẩy cửa đóng lại, vang lên một tiếng ‘rầm’.

“???” Thẩm Hi nghiêng đầu.

“Thẩm Hi, cậu… rất muốn làm TOP?”

“Sinh lý quyết định haiz…” Thẩm Hi rầu rĩ trả lời, “Từ ngày đầu tiên biết mình thích cậu, mỗi ngày tớ đều tưởng tượng cảnh hôn cậu, ôm cậu… Buổi tối cũng nằm mơ mình ‘phục vụ’ cậu…”

“Ừm.” Hai chữ ‘phục vụ’ khiến Hạ Cửu Gia thích thích, cậu lại do dự hỏi tiếp, “Chuyện đó, thực sự sẽ thoải mái?”

“Nghe nói là vậy.” Chữ ‘nghe nói’ được Thẩm Hi nói với giọng vô cùng nghiêm túc.

Hạ Cửu Gia thở dài, giống như đang hy sinh bản thân mình: “Vậy thì dựa theo biện pháp của cậu đi.” Cậu cầm lấy điện thoại của Thẩm Hi thoát khỏi baidu, “Không cần làm bài thi nữa.”

Thẩm Hi ngơ ngác: “Đông bảo…”

“Ừ”, Hạ Cửu Gia đáp, “Tớ thích cậu, muốn thỏa mãn cậu.” Lời nói nghe rất tâm cơ.

Thẩm Hi nghĩ lại: vậy là mình chưa thích đối phương đủ nhiều, không muốn thỏa mãn đối phương ư? Bèn buột miệng nói: “Nếu không thì ——-“

“Đừng”, Hạ Cửu Gia hốt hoảng, vội vàng ngăn chặn, “Để tớ.”

“Đông bảo…” Thẩm Hi cảm động ngút ngàn, trái tim mềm mại như bơ tan chảy, chỉ biết ôm chặt người mình thích, đè người ta lên tường, cẩn thận hôn lên trán đối phương, nói: “Tớ sẽ yêu thương kính trọng cậu cả đời…”

“Nhớ kỹ lời cậu nói đó.”

“Nhớ rõ.”

Thẩm Hi ôm chặt vòng eo nhỏ của Hạ Cửu Gia, bế người đến trước bồn tắm lớn: “Đông bảo, để tớ giúp cậu tắm rửa.”

“Ừm.”

Thẩm Hi mở nước, chà sạch bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nóng lạnh, mở đầy nửa bồn, rồi mới lên tiếng: “Cậu vào trước đi, tớ đi lấy sữa tắm.”

“Ừm.”

Chờ Thẩm Hi trở về, Hạ Cửu Gia đã cởi sạch quần áo, tự ôm lấy cánh tay co thành một cục, ngẩn người ngồi trong bồn tắm. Tình huống này quả thật Hạ Cửu Gia chưa hề nghĩ tới.

“Đông bảo…” Gặp đối phương thể hiện vẻ yếu đuối hiếm thấy, Thẩm Hi rất đau lòng, bèn xoay cằm Hạ Cửu Gia sang hướng mình, cúi người hôn giữa mày, mũi và môi đối phương. Nụ hôn phớt này rất nhanh trở thành hôn sâu.

Thẩm Hi nhanh chóng đẩy chân tay đối phương mở ra, phát hiện…

Cậu đổ chút xuống sữa tắm vào lòng bàn tay trái, tay phải cầm lấy cánh tay người yêu, lòng bàn tay trái cứ thế chà xát lên làn da bóng loáng, bắt đầu từ bả vai đi xuống đầu ngón tay, một lần rồi lại một lần, cuối cùng mới cẩn thận bỏ vào trong nước rồi lại nâng cánh tay còn lại lên chà xát tiếp.

Tiếp theo là chân. Tay phải Thẩm Hi nắm lấy mắt cá chân ở gần mình nhất, tay trái xoa bọt xà bông. Hạ Cửu Gia co đầu gối, thuận theo Thẩm Hi. Thẩm Hi lại tỉ mỉ tẩy rửa từ đầu đến cuối, mặt trên, mặt dưới, đùi trong, đùi ngoài, chỗ nào cũng phải chà một lần. Đến chân còn lại, Thẩm Hi cần phải cúi người sâu hơn để chà xát, Hạ Cửu Gia chỉ cần ngẩng lên liền có thể nhìn thấy lông mi, mũi và gương mặt ửng đỏ của đối phương.

Sau khi rửa sạch tay chân, giọng nói khàn khàn của Thẩm Hi vang lên: “Đông bảo… Thân trên.”

“Ừm.”

Sức Thẩm Hi khỏe, nên chỉ cần tay trái luồn qua nách Hạ Cửu Gia nhấc lên là đủ nhấc bổng thân trên đối phương cao hơn mặt nước. Tay phải cậu xoa sữa tắm, cẩn thận chà xát từng bộ phận n lần, bao gồm… Hạ Cửu Gia ngưỡng đầu, nhìn lên đèn trên trần nhà, chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, miệng phát ra tiếng thở dốc cố kiềm nén.

Đem người thả lại vào trong nước, Thẩm Hi nhẹ nhàng nói: “Đông bảo, nửa người dưới cậu tự nâng lên được không?”

“…Được.” Hai tay Hạ Cửu Gia chống lên thành bồn tắm, hai chân dùng sức nâng nửa thân dưới nổi lên trên mặt nước.

Ánh mắt Thẩm Hi như dán dính vào người Hạ Cửu Gia, hai người đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Hi đưa tay dò xét bên dưới. Lông mi Hạ Cửu Gia giật giật, cậu nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

Bởi vì thân thể không nâng nổi quá cao so với mặt nước, nên Thẩm Hi chà xát từ trên xuống dưới, không tránh khỏi tiếng tay đập vào nước ào ào, nghe vào tai hết sức kì quái.

Cả quá trình tắm rửa giằng co hơn 20 phút, đêm qua Hạ Cửu Gia mới vừa tắm qua, lúc này cả người sạch sẽ mềm mại thơm ngát, Thẩm Hi không hề vào bồn tắm, nhưng sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm, mồ hôi không ngừng chảy xuống.

Thẩm Hi thả người yêu nằm trên giường, chính mình đi tắm rửa, sau đó mặc áo tắm bước ra. Cậu kéo màn cửa lại, trong phòng lập tức tối sầm xuống. Vì thế cậu lại mở hé ra một chút, cho vài tia nắng mặt trời xuyên qua khe chiếu xuống thảm, rồi leo lên giường gọi: “Đông bảo…”

“…Tớ đây.”

Hai người lại hôn môi, dùng tay cho nhau sưởi ấm. Áo choàng tắm mở rộng, chẳng biết khi nào mà tuột xuống cổ tay, lại không biết khi nào mà bị quăng xuống dưới giường.

Thẩm Hi cầm lấy mắt cá chân đối phương, thả xuống những chiếc hôn nhỏ vụn, từ mắt cá lên đầu gối, lại từ từ chuyển sang mặt sau đầu gối, ngón tay bóp chặt đùi Hạ Cửu Gia đồng thời dùng sức nhấc nó lên cao, vừa liếm vừa hôn từ bắp chân trở xuống mắt cá, rồi lại tiếp tục quay ngược lên trên, cuối cùng tiến sát đến trung tâm cơ thể.

Cả người Hạ Cửu Gia mềm nhũn, như có dòng điện chạy tán loạn khắp cơ thể.

Cuối cùng cũng tới bữa ăn chính.

Thẩm Hi ôm siết người trong lòng, không ngừng gọi: “Đông bảo… Đông bảo…”

“Ưm..a..”

Mỗi lần Hạ Cửu Gia bị đau, Thẩm Hi sẽ ngừng lại, ôm hôn đối phương, nói chuyện phiếm, sau đó bắt đầu lại từ đầu.

Rốt cuộc cũng —

Thẩm Hi dù sao cũng mới 18 tuổi, tri thức lý luận dù có phong phú đến đâu thì kinh nghiệm thực tiễn cũng bằng 0. Ấn tượng lớn nhất của Hạ Cửu Gia là… Thẩm Hi lớn, rất lớn. Nó khiến Hạ Cửu Gia đột nhiên nhớ tới đề thi viết văn năm 2018 của Thiên Tân về cuộc sống, có lúc thật tuyệt có lúc lại không, có lúc không tốt không xấu. Vì thế bản thân cậu cũng có lúc có cảm giác, có lúc lại không, có lúc lại không thể nói rõ là có cảm giác hay không, nhưng bởi vì khả năng duy trì liên tục của Thẩm Hi quá dài, cuối cùng cũng đụng đến được con đường đúng đắn, nên chỉ cần mười lăm phút cuối đã làm Hạ Cửu Gia cả người xụi lơ, không có vả mặt ba chữ ‘sẽ thoải mái’ mà mình hứa hẹn.

Công đầu chắc chắn thuộc về chiếc ghế bị hư mà Thẩm Hi chờ đến lúc tốt nghiệp cũng không được thay mới. Hai tuần cuối trước khi nghỉ chiếc ghế càng lung lay mạnh mẽ như sắp đổ tới nơi, Thẩm Hi cảm thấy phần eo mình cứng chắc đến nỗi có thể so với Mike Tyson.

Kỳ lạ thay, thể xác và linh hồn bản thân bỗng trở nên xa lạ. Da cùng da, thịt cùng thịt, máu cùng máu, xương cùng xương, tất cả đều hợp lại một thể.

Sau khi chấm dứt, hai người nằm đắp chăn hưởng điều hòa, câu được câu không nói chuyện với nhau.

“Đông bảo”, Thẩm Hi lấy tay gối đầu, “Tớ thật thích Đông bảo.”

“Thẩm Hi à”, Hạ Cửu Gia hơi tò mò, “Cậu thích tớ ở điểm nào? Trong mắt cậu, tớ là người như thế nào?”

“Không nói được”,Thẩm Hi vẫn gối đầu lên tay,”Nếu dùng một hay nhiều từ hình dung về cậu sẽ trói buộc cậu hạn hẹp trong những câu từ đó. Nhưng trong mắt tớ, cậu là độc nhất vô nhị, dạng như cậu chỉ có một, không có ai khác giống cậu. Cho nên tớ không muốn nói.”

“…”

Qua một lát, Thẩm Hi cười cười: “Đông bảo ơi, hai chúng ta đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành trên đủ mọi mặt quy định.”

“….”

“Mười tám tuổi là độ tuổi chính thức trưởng thành trong đa số luật pháp các nước, có thể hút thuốc, có thể uống rượu, từ nay về sau phải tự phụ trách đời mình. Chúng ta kết thúc cấp 3, bước chân vào đại học, còn có…”

“Đừng nói nữa.” Hạ Cửu Gia cắt ngang.

Nhưng cậu cũng phải thừa nhận Thẩm Hi nói đúng.

Hai người bọn họ đang ở thời kỳ hoàng kim của cuộc đời. Cảm ơn vì có nhau, khiến cho thời kỳ hoàng kim trở nên thực sự rực rỡ.

======
Bình Luận (0)
Comment