Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 341 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
NẾU EM MUỐN CÓ THỂ GỌI TÔI MỘT TIẾNG CHỊ! Qua đời trong một tai nạn xe hơi năm năm trước?
Nghiên Thời Thất sửng sốt.
Ôn Xu Tranh và Ôn Tranh chỉ khác nhau có một chữ, mà anh rể biết cô ấy. Vậy cô ấy chính là con gái lớn của nhà họ Ôn sao?!
Tin này gây sốc đến nỗi ánh mắt cô thoáng nghi hoặc, dừng lại trên mặt Ôn Tranh.
Ngay cả Tần Bách Duật khi nghe câu nói này cũng vô thức nheo mắt lại, nhìn Ôn Tranh với ánh mắt đầy dò xét.
Nghiên Thời Thất nhìn thái độ bình thản của Ôn Tranh thì hỏi: “Lời anh ấy nói có phải là thật không?”
Ôn Tranh vẫn cụp mắt xuống. Khi nghe thấy câu hỏi, cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rất bình tĩnh. “Đúng vậy, Ôn Xu Tranh đã chết năm năm trước rồi!”
Đây là lần thứ hai cô nói câu này.
Lãnh Dịch Trì hít sâu một hơi, nhận thấy sự thù hận trong giọng nói lạnh lùng của cô.
Đúng, là thù hận.
Lãnh Dịch Trì nhớ rất rõ, vụ tai nạn trên quốc lộ năm đó thảm khốc như thế nào.
Nhà họ Ôn và nhà họ Lãnh đã nhanh chóng đến hiện trường cùng lúc. Nhưng chiếc SUV Cayenne đã bị thiêu cháy đến biến dạng, bên trong vẫn còn một người bị thiêu cháy đến đen sì ngồi ở ghế lái.
Đó là chiếc xe nhà họ Ôn tặng cho Ôn Xu Tranh trong lễ trưởng thành mười tám tuổi.
Ôn Xu Tranh yêu cái xe như bảo bối, tài xế của nhà họ Ôn có muốn mượn dùng một chút cũng không được.
Tại hiện trường, bà Ôn ôm thi thể khóc đến xé ruột xé gan. Người làm mẹ làm sao có thể không nhận ra con mình chứ.
Còn chưa kể, trên bàn tay khẽ nắm lại kia còn đeo chiếc nhẫn mà chỉ Ôn Xu Tranh mới có.
Lãnh Dịch Trì nhớ lại hiện trường vụ tai nạn. Cho dù năm năm đã trôi qua, nhưng kí ức vẫn còn như mới.
Người con gái được chôn cất trong khu mộ của nhà họ Ôn năm đó, trở thành người quá cố không thể nhắc đến, lại còn sống sờ sờ xuất hiện trước mắt anh ta. Cảm giác đó choáng váng y như gặp ma giữa ban ngày.
Nghiên Thời Thất đang ngồi bên cạnh Ôn Tranh, lúc này chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Trong lòng Ôn Tranh nghĩ gì mà có thể nói mình đã chết bình thản đến như vậy?
“Anh Trì, bây giờ em là Ôn Tranh.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô thốt lên cái tên thân thương thường gọi Lãnh Dịch Trì năm đó. Một tiếng “anh Trì” này như vượt qua thời gian lưu lạc khốn khó sau bao năm tháng ngăn cách, một lần nữa vang lên, khiến cho trái tim Lãnh Dịch Trì dâng lên nỗi chua xót.
Ôn Tranh và Lãnh Dịch Diêm sinh cùng năm, chỉ hơn kém nhau nửa tuổi. Hai đứa là bạn thân của nhau từ thời thơ ấu.
Hai đứa trẻ vô lo vô nghĩ, Ôn Xu Tranh thích nhất là bám theo Lãnh Dịch Trì, vừa gọi anh ơi vừa nghịch ngợm quậy phá.
Sau đó, Ôn Tri Diên ra đời, ba đứa trẻ liền dính lấy nhau cả ngày.
Khi còn bé, Lãnh Dịch Diêm cực kì yêu quý Ôn Tri Diên nhỏ hơn cậu ba tuổi này. Thời thơ ấu nghĩ gì nói nấy, cậu ta thường nói muốn cưới cô bé. Người lớn hai nhà thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, nên đã định hôn ước cho hai đứa từ thuở bé.
Nhưng khi lớn lên, Lãnh Dịch Diêm dần dần thờ ơ với Ôn Tri Diên.
Cho đến khi Ôn Xu Tranh qua đời năm đó, Lãnh Dịch Diêm tự nhốt mình trong phòng cả tuần không ra ngoài.
Kể từ đó, cậu ta trở nên bất cần đời, ngỗ ngược bất kham, càng ngày càng trở nên giống Ôn Xu Tranh trước đây.
Nhớ đến đây, mắt Lãnh Dịch Trì đột nhiên lóe lên, nghĩ đến một chuyện.
Có vẻ như, kể từ khi gặp Nghiên Thời Thất, Tiểu Diêm đã chú ý đến cô hơn mức bình thường.
Ngay cả khi anh ta đã khuyên giải, cảnh báo, nhưng Tiểu Diêm vẫn cố chấp.
Ôn Xu Tranh là người bạn thân khắc sâu trong lòng Tiểu Diêm. Cho nên, cậu ta đã nhận ra Nghiên Thời Thất và Ôn Xu Tranh có nét giống nhau từ lâu rồi?
Vì vậy, vô hình trung cậu ta coi Nghiên Thời Thất là Ôn Xu Tranh đã mất?
Lúc này, Lãnh Dịch Trì chìm đắm trong suy tư, trầm mặc một hồi lâu.
Phòng khách yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.
Nghiên Thời Thất ngồi cạnh Ôn Tranh, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng cô có những suy đoán táo bạo, nhưng không biết nói thế nào.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá nóng bỏng, nên sau khi rời mắt khỏi khuôn mặt của Lãnh Dịch Trì, Ôn Tranh quay đầu lại nhìn Nghiên Thời Thất. Cô mím môi, trịnh trọng nghiêm túc nói, “Tôi là Ôn Tranh, hai mươi bảy tuổi, lớn hơn em. Nếu muốn, em có thể gọi tôi là chị. “