Người Dấu Yêu

Chương 342

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 342 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





CHỊ CÓ CHẮC CHẮN EM LÀ EM GÁI CỦA CHỊ?
Chị…


Từ này thoát ra từ miệng của Ôn Tranh, lộ rõ hàm ý sâu xa.


Khóe môi Nghiên Thời Thất khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng.


Vừa rồi Ôn Tranh dùng tuổi tác để kết luận họ là chị em gái, nhưng lại không đưa thêm bằng chứng nào cả.


Chắc hẳn Ôn Tranh đã nhìn ra sự ngờ vực của Nghiên Thời Thất. Cô cúi xuống cầm hộp thuốc lá trước mặt Lãnh Dịch Trì, rút một điếu đặt lên môi.


Cách Ôn Tranh châm thuốc trông rất thành thạo, nhìn qua là biết rất từng trải. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải đang kẹp thuốc của cô có màu ố vàng nhàn nhạt.


Lãnh Dịch Trì nhìn động tác của Ôn Tranh không chớp mắt. Đến khi cô rít một hơi thuốc dài, anh ta mới cau mày: “Học hút thuốc từ bao giờ thế?”


Ôn Tranh liếc nhìn anh ta, cúi đầu nhìn điếu thuốc vị nặng dành cho đàn ông trong tay, ánh mắt bình thản: “Từ ngày em chết hụt.”


Chết hụt…


Cô nói hết sức dửng dưng, hoàn toàn không cảm thấy giọng điệu của mình như vậy sẽ khiến người ta vô cùng sợ hãi.


Chỉ những người trải qua chuyện sống chết mới có thái độ coi trời bằng vung như vậy.


Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Nghiên Thời Thất dán chặt vào cô ấy, không thể dời đi được. Cô vừa suy đoán vừa dò hỏi, “Chị có thể giải thích kĩ hơn không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Trong mắt bọn họ, Ôn Tranh bây giờ như một kho báu đang đợi để được khám phá.


Quá nhiều uẩn khúc được khắc sâu trên cặp mày lạnh lùng của cô, khiến cho người muốn tìm tòi, khám phá.


Ôn Tranh hút thuốc rồi nhả khói vào không khí. Làn khói thuốc lượn lờ xung quanh, khiến cô trở nên hư ảo.


Trong phòng khách vô cùng im ắng, tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn cô.


Một lúc lâu sau cô mới mở miệng, “Em có muốn nghe không? Nếu em muốn, chị sẽ kể cho em nghe!”


Nghiên Thời Thất nghiêm túc gật đầu, “Muốn.”


Vào lúc này, Lãnh Dịch Trì và Tần Bách Duật bất giác đưa mắt nhìn nhau.


Lời của Ôn Tranh còn có ý khác.


Lãnh Dịch Trì kẹp điếu thuốc, thở dài nói với Tần Bách Duật: “Vào phòng làm việc chút nhé? Gần đây, bất động sản mới ban hành một chính sách mới. Chúng ta vào thảo luận một chút.”


Tần Bách Duật gật đầu rồi đứng dậy. Hai người nối chân nhau đến phòng khách bên cạnh.


***


Ngay khi hai người đàn ông rời khỏi phòng, Ôn Tranh cũng dập tắt điếu thuốc trong tay.


Trên bàn có sẵn chai nước, bên cạnh là một chiếc điện thoại di động, hình như là của Lãnh Dịch Trì.


Lúc này, Ôn Tranh lấy một chai nước, vặn nắp đưa cho Nghiên Thời Thất, rồi tự mình lấy một chai khác, nói thẳng ra: “Năm năm trước, suýt nữa chị đã chết rồi! Nhưng may mắn thay, có lẽ số vẫn chưa tận, chị được người ta cứu khỏi chiếc xe bị bốc cháy. Đợi tới khi chị tỉnh dậy thì đã ở Giang Nam rồi. “


Cô thật sự không biết chi tiết chuyện xảy ra sau khi tai nạn. Vì va chạm quá mạnh, nên cô bị ngất đi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Còn sau đó, cô không hề biết vì sao lại có người trong xe, tại sao người đó lại mặc quần áo của cô.


Người đã cứu, đã giúp cô, cho đến bây giờ cũng chưa hề xuất hiện.


Nghĩ đến đây, Ôn Tranh uống ực mấy hớp nước. Mắt cô rất âm u, như bị bao phủ bởi một màn sương lạnh lẽo dày đặc.


Nghiên Thời Thất không làm phiền cô, siết chặt chai nước trong tay, lặng lẽ lắng nghe cô nhớ lại.


Không lâu sau, ánh mắt của Ôn Tranh trở nên u ám. Cô chậm rãi quay sang Nghiên Thời Thất, nét mặt thoáng mông lung, giơ tay miết cặp lông mày, “Buổi tối hôm đó, vừa nhìn thấy em, chị càng thêm chắc chắn, Ôn Tri Diên không phải em gái của chị, mà là em!”


Cuối cùng, chính Ôn Tranh đã tự nói ra mối quan hệ của hai người. Bấy giờ nét mặt của Nghiên Thời Thất trở nên sửng sốt.


Cô thật sự là con gái nhà họ Ôn sao?


Những lời Ôn Tranh nói lúc trước, cộng thêm bốn chữ “càng thêm chắc chắn.” Nghĩa là trước đó cô ấy đã nghi ngờ rồi sao?


“Lông mày của chúng ta trông giống ông nội nhất. Mắt giống như đúc cặp mắt đa tình của ba. Sống mũi của em cao hơn một chút, rất giống mẹ.” Ôn Tranh nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của cô, ánh mắt xa xăm dừng lại trên khuôn mặt cô, dường như đang hồi tưởng, lại dường như đang bùi ngùi xúc động.


Giọng Nghiên Thời Thất có chút nghẹn ngào: “Chị có chắc, em chính là em gái của chị không?”
Bình Luận (0)
Comment