Người Dấu Yêu

Chương 588

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 588 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





CHỊ VÀ ANH LÔI TỚI ĂN CƠM CHÙA!
Lúc bọn họ trở lại Vịnh Lâm Hồ thì đã gần bảy giờ tối.


Nghiên Thời Thất quay quảng cáo cả tiếng đồng hồ trong trời đầu đông giá lạnh, thật sự lo lắng mình sẽ bị cảm lạnh, nên vừa bước vào cửa đã chạy vào phòng tắm.


Ngâm nước ấm suốt hai mươi phút, cả người đã dễ chịu khoan khoái, hơi nước mịt mờ nhuộm hồng khuôn mặt cô. Trong nhà có mở máy sưởi, cô tùy ý thả mái tóc ẩm ướt ra sau lưng, mặc váy ngủ đi xuống lầu thì bất ngờ nhìn thấy Ôn Tranh trong phòng khách.


Lúc này, Ôn Tranh ngồi bắt tréo chân trên ghế xô pha, đầu ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc lá dành cho nữ. Cô hút một hơi, nghe thấy tiếng bước chân nhìn lại thì thấy được Nghiên Thời Thất, “Em tắm xong rồi à?”


“Chị tới đây lúc nào vậy?” Nghiên Thời Thất nhẹ bước ngồi xuống bên cạnh chị ấy. Ôn Tranh tằng hắng, nói: “Mới tới thôi, ăn cơm chùa.”


Nghiên Thời Thất hất tóc, cười ra tiếng, “Anh Tư gọi chị tới hả?”


Ôn Tranh liếc cô, lắc đầu nói: “Tên họ Lôi kia mua đồ ăn ít quá, nên chị mới định qua nhà em xem có nguyên liệu nấu ăn gì không, để cùng nhau góp nấu một bữa ấy mà.”


Tên họ Lôi…


Nghiên Thời Thất không tỏ ý kiến gì về cách nói này. Nhưng nhìn thái độ của Ôn Tranh, cô vẫn mơ hồ thấy được chị ấy không còn lạnh băng như trước nữa rồi.


Ít nhất, cảm xúc của chị sẽ vì Lôi Duệ Tu mà dao động.


Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền đến tiếng động.


Nghiên Thời Thất đứng dậy định đi vào xem, nhưng lại bị Ôn Tranh ngăn cản, kẹp điếu thuốc chỉ chỉ cái bát sứ trên bàn, “Canh gừng, uống trước đi.”


Ồ, chắc là anh Tư chuẩn bị cho cô.


Là canh gừng coca mà cô quen thuộc, mang theo mùi vị ngọt ngào, chảy xuống cổ họng, ngấm vào lòng.


Nghiên Thời Thất uống xong canh gừng, đứng dậy đi đến cửa phòng bếp.


Cô không vào trong làm phiền, chỉ là đứng cách đó không xa, nhìn một vòng bên trong, chứng kiến được cảnh này…


Hai người đàn ông vóc dáng cao lớn, đều mặc áo sơmi và quần âu, một người đang thái rau, một người đang xào đồ ăn. Ánh đèn sáng ngời chiếu lên người bọn họ, ngay cả khi bận rộn nấu ăn cũng không hề hạ thấp sự tao nhã và vẻ đẹp trai của bọn họ.


Cô xem đến mê mẩn, tầm mắt dừng lại trên người Tần Bách Duật thật lâu.


Anh đang cúi đầu thái rau, tóc mái hơi rũ xuống trán tạo thành bóng râm nhàn nhạt.


Chẳng biết từ lúc nào, Ôn Tranh cũng dụi tắt điếu thuốc đi tới, đứng bên cạnh Nghiên Thời Thất, cùng nhìn về phía phòng bếp.


Khi nhìn đến động tác vớt hành ra khỏi nồi của Lôi Duệ Tu, ánh mắt của cô hiện lên một chút rung động.


Anh biết cô không ăn hành.


Hai chị em cứ đứng nhìn chăm chú giống như ngồi thiền. Trong cuộc sống vốn đầy rẫy bất hạnh này, dường như hai cô đã dùng tất cả may mắn để gặp được người đàn ông thuộc về mình.


Dù đến những năm tháng thật lâu trong tương lai, loại cảm xúc này vẫn còn có thể sưởi ấm trái tim của hai cô. Vietwriter.vn


Bên này, cảm xúc của hai người còn đang lên men, bên kia, trong phòng bếp, Tần Bách Duật thấy động tác của Lôi Duệ Tu, rồi nhìn lướt qua anh ta, “Không ăn hành?”


Lôi Duệ Tu ừ một tiếng, “Cô ấy không ăn hành.”


Mới vừa nói xong, anh ta thấy Tần Bách Duật cất tỏi vào trong rổ, không khỏi nhướng mày, nói: “Món rau diếp thơm có tỏi, cậu để lại một củ đi.”


Tần Bách Duật vẫn không đổi động tác trong tay, nhẹ giọng nói: “Cô ấy không ăn tỏi.”


“Ồ.” Lôi Duệ Tu ứng tiếng, không nói thêm gì nữa, tiếp tục quay người xào rau.


Bọn họ vẫn còn bận rộn chuyện của mình. Mà ở ngoài cửa phòng bếp cách đó không xa, hai chị em chậm rãi nhìn nhau, cười hiểu ý.


Ôn Tranh nói: “Em rể đối xử với em tốt thật.”


Nghiên Thời Thất thản nhiên nhận lấy lời khen của cô, “Anh rể cũng không kém bao nhiêu.”


Ôn Tranh nhếch môi, rồi cũng không phản bác, chẳng qua trên khuôn mặt hoảng loạn rất rõ ràng kia là nụ cười nhạt lướt qua trên đôi môi mím lại. 
Bình Luận (0)
Comment