Người Dấu Yêu

Chương 589

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 589 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





CHỊ PHẢI VỀ ĐẾ KINH HẢ?
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi trong sảnh phòng bếp. Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh cúi đầu xem điện thoại, Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật thì cùng nhau hút thuốc.


Trên màn hình điện thoại là tin tức về Ôn Tri Diên được gửi tới từ người ở Đế Kinh.


Nghiên Thời Thất xem lướt nội dung hiển thị trên màn hình điện thoại, nhẹ giọng chế giễu: “Không phải là hai năm gần đây thị trường bất động sản ở Đế Kinh bị đình trệ hay sao? Căn nhà kia của cô ta dễ bán như vậy à?”


Trong các bất động sản dưới danh nghĩa của Ôn Tri Diên, căn nhà ở Tam Hoàn được người môi giới bán ra với giá chín triệu tệ chỉ trong một buổi chiều.


Tốc độ có phần quá nhanh đi.


Lôi Duệ Tu phả ra một ngụm khói, “Cô ta giảm hai triệu tệ, cộng thêm cạnh nhà là một trường tiểu học nổi tiếng, bán không được mới là kì lạ.”


Ôn Tranh cầm điện thoại cười lạnh, “Thanh toán trực tiếp gần mười triệu tệ tiền mặt. Cô ta định làm cái gì nữa đây?”


Không ai trả lời vấn đề này.


Ít nhất, trước khi Ôn Tri Diên có hành động kế tiếp, ai cũng khó đoán được ý đồ của cô ta.


Nghiên Thời Thất nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó ngước mắt nhìn Lôi Duệ Tu ngồi đối diện, “Không phải hôm nay đám ông Nghiên đi Đế Kinh sao? Không tìm được Ôn Tri Diên à?”


Anh nheo đôi mắt lạnh lùng lại, khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ trước mắt, “Bọn họ đi nhà họ Ôn, nhưng bị đuổi ra ngoài.”


Ý là, dù bọn họ biết Ôn Tri Diên trở về Đế Kinh thì cũng khó mà tìm được cô ta.


Ôn Tri Diên rất thông minh. Cô ta không tới nhà họ Ôn, đại khái chính là vì trốn ông Nghiên và bà Liên.


“Tới tận bây giờ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cho rằng người nhà họ Ôn nhất định sẽ tha thứ cho cô ta à? Hay là cô ta có lợi thế gì?” Nghiên Thời Thất đoán không ra điểm này.


Một cô gái mới hai mươi bốn tuổi, thật sự có lòng dạ sâu nặng tới mức này sao?


Ôn Tranh ném điện thoại lên bàn. Vì hộp thuốc lá dành cho nữ của cô để ở phòng khách, nên cô dứt khoát lấy thuốc lá Trung Nam Hải trước mặt Lôi Duệ Tu, động tác thành thạo châm một điếu thuốc, “Năm năm trước, ngày chị xảy ra chuyện, Ôn Tri Diên đi cùng ông nội ra ngoài vẽ tranh. Cô ta có chứng cứ tuyệt đối chứng minh không có mặt ở hiện trường, cũng có nhân chứng là ông nội.”


“Nhưng chị luôn cảm thấy, cô ta tuyệt đối có liên quan tới tai nạn năm xưa của chị. Hơn nữa, giữa cô ta và Trang Nhân có mối quan hệ thân thiết, có lẽ là…”


Cô chưa nói hết lời, nhưng những người ở đây đều hiểu ẩn ý trong đó.


Nếu Trang Nhân là người đứng sau giúp đỡ Ôn Tri Diên, thì phía sau hình tượng nở mày nở mặt của người nhà họ Ôn trong mấy năm qua, rốt cuộc đã giấu bao nhiêu scandal không muốn người ta biết? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


“Trang Nhân có năng lực lớn như vậy sao?” Nếu thật sự là bà ta giúp đỡ Ôn Tri Diên hại chết Ôn Tranh thì bà ta phải độc ác cỡ nào đây?


Ôn Tranh nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Bà ta không có, nhưng nhà họ Trang có!”


Theo sự phân tích sâu dần của hai cô, Lôi Duệ Tu ngồi một bên gõ gõ bàn, rồi nhìn sang Tần Bách Duật ngồi bên cạnh, cất giọng trầm lạnh: “Đã tống cổ đám tay đấm kia của hộp đêm vào tù rồi, không ngồi xổm tám năm mười năm là không ra được. Trước đây cậu điều tra nhà họ Trang có phát hiện được gì không?”


Lôi Duệ Tu vừa dứt lời, ánh mắt của Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh liền tập trung trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Bách Duật.


Tần Bách Duật hơi nhướng mắt lên, giọng nói trầm lạnh: “Nhà họ Trang chỉ mới tẩy trắng ở ngoài mặt. Sau lưng vẫn còn hai sòng bạc và nhiều quán bar hộp đêm đang hoạt động. Trang Nhân đang nắm một hộp đêm ở Đế Kinh và một quán bar ở Giang Nam.”


Hai chữ Giang Nam làm cho ánh mắt Ôn Tranh run lên.


Lôi Duệ Tu không để ý tới vẻ mặt của cô, day day ấn đường, “Hộp đêm chứa đám tay đấm kia thuộc danh nghĩa của Trang Nhân?”


Tần Bách Duật không trả lời, nhưng thấy anh nhướng mày, Lôi Duệ Tu liền hiểu.


Hô hấp của Ôn Tranh trở nên dồn dập. Chuyện xưa vẫn luôn ràng buộc cô, dường như sắp rõ ràng rồi.


Sự cố năm năm trước luôn là một cái gai trong lòng cô. Nếu không biết rõ ràng thì cô khó mà xả được cơn hận trong lòng.


Nghiên Thời Thất cảm nhận được cảm xúc chập chờn trong cô, kéo tay cô ở dưới bàn, nói: “Chị phải về Đế Kinh hả? Nhân lúc Ôn Tri Diên còn ở đó, hay là… giải quyết trong một lần luôn đi!”


Thay vì ngồi chờ chết, không bằng đấu ngay mặt.


Bắt đầu từ Trang Nhân đi! 
Bình Luận (0)
Comment