Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 739 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 739ÔN TĨNH NHO NGU NGỐC! Ôn Tĩnh Nho nghe đến đây cũng không ngồi yên nổi nữa, cao giọng nói, “Trang Nhân là vợ tôi, các người bắt cô ấy thật sao? Tại sao chứ? Vợ tôi đã làm gì sai?!”
Ôn Tĩnh Nho không có đầu óc, nói năng cũng rất lỗ mãng.
Ôn Sùng Lễ đập bàn một cái để con trai mình yên lặng, sau đó lại nhìn sang phía Tiểu Triệu: “Đồng chí, Trang Nhân đúng là con dâu tôi, xin hỏi, nó… phạm lỗi gì rồi?”
Tiểu Triệu nhìn Lôi Duệ Tu, thấy anh không phản ứng liền nhìn vào hồ sơ nói thẳng: “Không phải phạm lỗi, mà là phạm tội. Trang Nhân là đối tượng tình nghi thuê hung thủ mưu sát người khác; buôn lậu; mua bán, tàng trữ ma túy. Hộp đêm mà bà ta đứng tên chứa chấp người trao đổi, buôn bán và sử dụng ma túy. Tất cả đều là hành vi phạm tội nghiêm trọng, mà bà ta còn là chủ mưu.”
Dứt lời, phòng tiếp đón lặng như tờ.
Không ai nói gì, mấy người nhà họ Ôn khó thở, ánh mắt đờ đẫn…
“Đồng, đồng chí, cậu nói…” Ông cụ Ôn Sùng Lễ muốn nghe lại một lần xem đó có phải ảo giác hay không, nhưng mãi vẫn không nói được trọn câu.
Cả đời ông cụ lấy trung nghĩa làm đầu, đặt quyền lợi chung lên trên lợi ích cá nhân, khuyên răn dạy bảo không quản công.
Kết quả thì sao, cánh cửa mẫu mực của nhà họ Ôn mà ông cụ tự hào lại dưỡng dục ra một con sói hung ác.
Ma túy! Thứ này phá hủy biết bao nhiêu gia đình, hại biết bao nhiêu mạng người.
Sao Trang Nhân lại làm chuyện như vậy?!
Ôn Sùng Lễ không nói lên lời, đôi mắt ngày càng mờ đục. Giọt nước mắt hối hận long lanh trong đáy mắt.
Ông cụ xua tay, không nói tiếp được nữa, nặng nề ngồi xuống ghế, đưa tay bưng mắt. Dù lặng lẽ, nhưng mọi người ở đây đều cảm nhận được sự bi thương tản ra từ ông cụ.
Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã đã trợn mắt há hốc mồm từ lâu.
Bọn họ cảm thấy trời đất ngả nghiêng, mỗi câu mỗi từ đồng chí cảnh sát này nói ra đều là những thứ vô cùng xa lạ với bọn họ. Sao Trang Nhân có thể làm những chuyện này được.
Mưu sát, buôn lậu, buôn bán ma túy… Cô em dâu vẫn luôn bên cạnh bọn họ lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
Mà người kích động nhất chính là Ôn Tĩnh Nho.
Ông ta đập bàn, trừng to mắt, “Vớ vẩn! Sao vợ tôi có thể làm ra mấy chuyện này được. Tôi thấy rõ ràng là mấy người không phá được án nên vu oan cho người tốt. Các người có biết chúng tôi là ai không? Ba tôi là bậc thầy thư họa nổi danh toàn quốc, ai cho các người cả gan bắt con dâu của ông? Mau gọi lãnh đạo của các người đến đây, chúng ta ba mặt một lời!”
Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đồng thời nhìn sang Ôn Tĩnh Nho, cảm thấy tư duy của chú Hai đúng là khiến người ta phải ái ngại thay.
Mà Tiểu Triệu bị Ôn Tĩnh Nho chỉ thẳng mặt mắng thì cũng lập tức nổi nóng.
Tuy cậu ta nể mặt Lôi Duệ Tu là đội trưởng cũ, nhưng dù sao cậu ta cũng là nhân viên nhà nước, bị nghi ngờ chỉ trích như vậy trước mặt mọi người như vậy, ai còn nhịn được nữa.
Huống hồ, đồng chí đội trưởng cũ của cậu ta còn đang ra vẻ lơ đãng nhìn quanh kia kìa, rõ ràng không định can thiệp chuyện này.
Tiểu Triệu thấy thế liền đóng sập tập hồ sơ lại, nhìn Ôn Tĩnh Nho đang không kiềm chế được cơn giận, cười lạnh nói: “Ông tưởng đây là chỗ nào hả? Không phá được án nên vu oan cho người tốt à? Chúng tôi có chứng cứ vô cùng xác thực, ngay cả bà ta cũng không chối cãi được nữa, ông còn ở đây gào cái gì? Bậc thầy thư họa thì làm sao? Con dâu của bậc thầy thư họa thì không được phép bắt giam à? Ông giỏi thì bảo vợ ông đừng phạm tội đi? Đã phạm pháp thì Ngọc hoàng đến đây cũng không cứu được nhé! Ông có nhìn thấy mấy chữ trên tường không? Nghiêm chỉnh chấp hành và làm theo pháp luật. Ông biết mấy chữ này nghĩa là gì không? Lại còn dám bảo lãnh đạo của chúng tôi ra nói chuyện? Hôm nay ông được gặp vợ thêm lần cuối cũng là nhờ lãnh đạo chúng tôi sắp xếp cho đấy. Còn kêu la om sòm ở đây, coi chừng tôi bắt luôn cả ông bây giờ.”