Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 740 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 740SAO MÀY KHÔNG CHẾT ĐI CHỨ! Tiểu Triệu đanh đá mắng một trận xong liền cảm thấy hào quang hình tượng người cảnh sát nhân dân bao phủ quanh mình càng thêm vĩ đại mạnh mẽ.
Cậu ta liếc trộm Lôi Duệ Tu, thấy sắc mặt anh không tỏ ra chút bất mãn nào thì càng yên tâm hơn.
Ngược lại, Ôn Tĩnh Nho mông muội đứng trước bàn, khuôn mặt đỏ ửng. Ông ta vẫn không tin được người vợ lanh lợi thông minh của mình lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
Ông ta biết bản thân không thông minh, cho nên mọi chuyện đều vô cùng dựa dẫm vào Trang Nhân.
Bị người cảnh sát này mắng một trận, Ôn Tĩnh Nho giật mình ngây người đờ đẫn, hoảng loạn mà không biết phải làm sao.
Không khí yên tĩnh khiến người hít thở không thông, Lôi Duệ Tu khoát tay với Tiểu Triệu: “Dẫn người ra đây đi.”
Sau khi Tiểu Triệu ra khỏi phòng, trong phòng không ai nói thêm gì nữa.
Trong thời gian chờ đợi, Ôn Tĩnh Nho thất thần như mất hồn, ngã ngồi xuống ghế, đôi mắt vằn đỏ như máu.
Một lúc sau, Ôn Sùng Lễ bỏ bàn tay đang ôm mặt xuống, ánh mắt dừng lại ở Ôn Tranh, “Tranh Tranh, có phải các cháu đã biết từ trước rồi không?”
Những người khác nhà họ Ôn cũng nhìn Ôn Tranh.
Ôn Tranh đón tầm mắt bọn họ, bình thản ung dung nói, “Cũng không hẳn, hôm qua bọn cháu mới biết.”
“Tao đánh chết mày, đồ bất hiếu!” Bất chợt, Ôn Tĩnh Nho hung dữ nhảy dựng lên, đột ngột nhổm phắt dậy lao về phía Ôn Tranh như một con thú hoang phá tan lồng sắt.
Phòng tiếp tân của Cục Cảnh sát không rộng lắm, chỉ có một chiếc ghế trường kỉ dài và vài cái ghế bành nhỏ.
Tốc độ của Ôn Tĩnh Nho rất nhanh, hất đổ cả ghế, lướt qua mặt bàn giơ tay muốn tát Ôn Tranh, miệng còn giận dữ la lối, “Nhất định là mày đổ tội cho thím Hai mày, sao mày không chết đi hả, đồ chó cái này!”
Ông ta xông lên bất ngờ, thoạt tiên người nhà họ Ôn ngẩn ra, sau đó Ôn Tĩnh Hoằng vội lao đến, “Chú Hai, chú nói linh tinh gì thế hả? Đây là cháu ruột của chú đấy!”
Đến cả Đoan Mộc Lam Nhã cũng sợ hãi đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hoảng.
Lúc này, ở đây chỉ có cậu tư Tần vẫn bình chân như vại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Nghiên Thời Thất vốn ngồi cạnh anh, nhìn thấy động tác của Ôn Tĩnh Nho thì vội vàng định đứng dậy, nhưng lại bị Tần Bách Duật giữ cổ tay níu lại.
Giọng anh rất trầm, nét mặt hờ hững, “Tránh xa một chút, cẩn thận bị thương!”
Trong khoảnh khắc này, một tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó Ôn Tĩnh Nho đang chuẩn bị tư thế đánh người lập tức bị Lôi Duệ Tu chộp lấy cổ áo lẳng sang một bên.
Lôi Duệ Tu dùng sức rất lớn, lúc lẳng ông ta sang một bên còn dùng khuỷu tay thúc mạnh vào cằm ông ta, khiến Ôn Tĩnh Nho lảo đảo đến tận khi đụng lưng vào vách tường mới dừng lại được.
Còn Ôn Tranh vẫn luôn ngồi bất động, không nhúc nhích lấy một phân.
Kì lạ là, trong lòng cô có một niềm tin, tin rằng Lôi Duệ Tu sẽ bảo vệ mình, cho nên… Cô kiên quyết thu lại sự phòng vệ, ngồi vững vàng như núi.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Ôn Tĩnh Nho bị Lôi Duệ Tu đánh trả, hoảng sợ dựa vào tường, sau đó trượt ngã xuống đất.
Ôn Tĩnh Hoằng đứng cách một đoạn xa cũng lao đến, siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng nín nhịn.
Cuối cùng vẫn không nhịn được lửa giận cháy phừng phừng trong lòng, ông vung tay giáng cho Ôn Tĩnh Nho một cái tát, “Ôn Tĩnh Nho, chú điên đấy à? Ôn Tranh là cháu của chú, là con gái anh, chú mắng con bé là chó cái, thế chú là cái gì?”
Ôn Tĩnh Nho không nói không rằng, mặt bị đánh lệch sang một bên, ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn vô định, hồn bay phách lạc.
Đoan Mộc Lam Nhã cũng trắng bệch mặt chạy đến, cắn răng oán hận, “Chú Hai, chú không nghe cảnh sát nói gì sao? Mọi chuyện đều là do Trang Nhân tự làm tự chịu, sao chú lại đổ lên Tranh Tranh nhà tôi?”
Vợ chồng nhà họ Ôn thật lòng che chở cho Ôn Tranh.
Nghiên Thời Thất bị Tần Bách Duật kéo ngồi xuống, thấy Ôn Tranh không sao cũng yên tâm, nhưng đồng thời lại nảy sinh nghi ngờ vô cùng lớn với chỉ số thông minh của chú Hai nhà họ Ôn này.