Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 741 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
NGHIÊN THỜI THẤT, CÔ LỪA TÔI! Bầu không khí trong phòng tiếp đón loạn cả lên.
Ôn Sùng Lễ vẫn không lên tiếng, dường như còn đang đắm chìm trong đau buồn.
Vợ chồng nhà họ Ôn vẫn không ngừng rao giảng răn dạy. Đúng lúc này, cửa phòng tiếp đón mở ra, Trang Nhân bị Tiểu Triệu đẩy mạnh từ ngoài cửa vào.
“Bà lề mề cái gì? Mau vào đi! Nói không chừng lần gặp mặt hôm nay chính là vĩnh biệt rồi, còn làm ra vẻ cái gì nữa?”
Tiểu Triệu là một người thẳng tính, tính tình cũng nóng nảy. Cậu ta tốn không ít sức mới có thể kéo Trang Nhân ra khỏi phòng giam.
Vừa rồi bà ta cứ lẩm bẩm muốn tìm luật sư, vẫn còn mơ mộng hão huyền được sao?!
Là đối tượng bị tình nghi mưu sát và buôn bán ma túy, chỉ với hai tội danh này thôi đã đủ để đội hình sự và đội phòng chống ma túy trong Cục bắt đầu hợp tác thu thập chứng cứ rồi.
Trong quan điểm của bọn họ, tính chất và hậu quả của tội này vô cùng xấu xa.
Vậy mà còn muốn thoát tội? Sao không chịu nhìn xem là ai đã tự tay tống cổ bà ta vào đây?
Một người là Lôi Duệ Tu, là đội trưởng tiền nhiệm trong Sở, tay nắm vô số chứng cứ.
Còn một người khác, nghe đâu không biết vì lí do gì mà sáng nay Thị trưởng Lệ Thành đích thân gọi đến Cục Cảnh sát Đế Kinh, chủ động đề nghị phối hợp điều tra vụ án này, rõ ràng là muốn chen một chân vào.
Vô cùng kì lạ!
Trong nước, vị Thị trưởng Lệ Thành này có địa vị không tầm thường, xuất thân từ gia đình có ba đời đều là quan chức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này sẽ là một nhân vật trụ cột ở Đế Kinh.
Ông chủ động tham dự, đồng nghĩa với việc gây sức ép cho Cục Cảnh sát thành phố, toàn bộ Cục Cảnh sát Tam Hoàn đều nghiêm ngặt xử lí vụ án này. Bây giờ, dù là người nào ra mặt đi nữa cũng không có khả năng thay đổi cục diện.
Trước tình hình như vậy, Tiểu Triệu càng thêm không thể đối xử ôn hòa với Trang Nhân.
Cậu ta đẩy mạnh Trang Nhân vào phòng đón tiếp. Một giây trước khi cửa đóng lại, cậu ta dặn dò với hai quản giáo: “Trông cho kĩ, nếu bà ta dám chạy ra thì cứ đánh gãy chân đi!”
“Vâng!”
Cửa phòng tiếp tân đóng lại, hai quản giáo đứng yên một chỗ canh cửa.
Trang Nhân mặc đồ phạm nhân, đeo còng tay, trên mũi dán băng gạc, xung quanh vành mắt đỏ lòm, xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ trong một đêm, mà trời đất đảo điên.
Bà ta cụp mắt xuống, không muốn nhìn thấy bất cứ người nào của nhà họ Ôn.
Ngay cả Ôn Tĩnh Nho nhìn theo bóng lưng bà ta gọi “em Nhân”, bà ta cũng hoàn toàn làm lơ.
Cho đến khi bà ta bắt gặp vẻ thỏa mãn của Nghiên Thời Thất, thì sợi dây căng chặt trong đầu kia bị chặt đứt.
“Nghiên Thời Thất, cô lừa tôi!” Giọng Trang Nhân rất khàn, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Bà ta bị thẩm vấn suốt đêm, cho đến bây giờ mới chỉ ngủ có một tiếng. Vừa rồi lại bị gọi giật dậy, trạng thái cả người như cái xác không hồn, chán chường thê thảm.
Bị bà ta chất vấn, Nghiên Thời Thất mỉm cười, đặt hai tay lên bàn, lời nói chứa ý châm chọc, “Bà Trang, chuyện này trách ai được đây? Tôi nói rồi, là do bà không phân biệt đúng tình thế, muốn uy hiếp chúng tôi. Bà đủ tư cách sao?”
Trang Nhân nghẹn lời, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, kéo lê xiềng chân bước lên, hai tay chợt đấm xuống bàn, “Đã như vậy thì cô cũng đừng hòng biết được sự thật hai mươi bốn năm trước!” Vietwriter.vn
Hai mươi bốn năm trước…
Chỉ vài tiếng này lại khiến cho vợ chồng nhà họ Ôn choáng váng.
“Trang Nhân, cô nói vậy là có ý gì?” Đoan Mộc Lam Nhã đứng ở cách đó không xa, khiếp sợ mà lại ngẩn ngơ.
Trang Nhân quay đầu, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đoan Mộc Lam Nhã thì ánh mắt toát ra vẻ đố kị mãnh liệt, đột nhiên gầm nhẹ lên, “Đừng có gọi tôi! Đoan Mộc Lam Nhã, cuộc đời này của tôi, người mà tôi hận nhất, chính là bà!”
Đoan Mộc Lam Nhã ngây người!
Nhìn bộ dáng đờ đẫn của bà, Trang Nhân vênh váo cười run cả vai, nói: “Ha ha, mới chỉ vậy thôi mà đã bị dọa rồi à? Tôi nói cho các người biết, nếu các người không cứu tôi thì dù tôi có chết, tôi cũng sẽ mang theo tất cả bí mật, chờ các người dưới âm phủ.”