Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 835 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 835 VÌ ĐẠO NGHĨA VÀ LÒNG BIẾT ƠN Cô đánh giá ánh mắt tận tâm quá mức kia của Bùi Đường rồi lặng lẽ nhích đến bên cạnh Nghiên Thời Thất.
“Bác sĩ, anh ta đã tỉnh rồi, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Nghe Ôn Tranh nói như vậy, Nghiên Thời Thất liếc chị một cái, rồi quay sang dặn dò Bùi Đường: “Anh lo dưỡng thương đi, nghe lời của bác sĩ, vài hôm nữa tôi quay lại thăm anh.”
“Tiểu Thất, em đừng đi mà…” Bùi Đường cố chấp gọi tên cô.
Bệnh nặng nằm trên giường mà còn cuồng si không thay đổi, ngay cả bác sĩ cũng cảm động tới mức muốn rơi nước mắt.
Nghiên Thời Thất ngồi trên xe lăn, bản thân vốn đã không tiện di chuyển, cộng thêm thị lực không tốt, chỉ có thể nheo mắt lại nhắc nhở anh ta: “Anh đừng nói nữa, phối hợp với bác sĩ để kiểm tra trước đi.”
Bùi Đường lắc đầu nguầy nguậy, có thể thấy được anh ta thật sự rất yếu, chỉ mới nói vài câu ngắn gọn mà hô hấp đã trở nên dồn dập.
Nghiên Thời Thất nhìn anh ta với nét mặt nghiêm túc, sau đó khẽ thở dài, gật đầu với Ôn Tranh, nói: “Về thôi!”
Cô tới đây là vì đạo nghĩa và lòng biết ơn.
Còn cái mà anh ta mong muốn, cô không thể nào đáp lại được.
Cô không biết nên đối mặt như thế nào với Bùi Đường của giờ phút này, nhất là khi anh ta liên tục gọi tên cô. Ở một mức độ nhất định nào đó, chuyện này đã khiến các nhân viên y tế vô cùng ngờ vực.
Ôn Tranh đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh, phía sau liên tục vang lên tiếng gọi khản đặc yếu ớt của Bùi Đường, vô cùng nồng nàn, khàn khàn dai dẳng…
Vẻ mặt Ôn Tranh càng ngày càng khó coi.
Cô cảm thấy Bùi Đường có thiên hướng được voi đòi tiên. Anh ta đang phá hỏng tất cả ấn tượng tốt đẹp ra tay cứu người của mình.
Ra ngoài phòng bệnh, Nghiên Thời Thất khẽ thở dài một tiếng.
Đợi cửa phòng sau lưng đóng lại, Ôn Tranh mặt lạnh xoa xoa tai, “Tiếng gọi của anh ta làm chị nghe rất khó chịu.”
Nghiên Thời Thất không trả lời.
Ôn Tranh nghi ngờ ghé sát xuống, nheo mắt lại, nâng cằm cô lên, “Cô Nghiên Thời Thất, cô đang đau lòng cho anh ta đấy hả?”
Nghiên Thời Thất bị Ôn Tranh buộc phải ngẩng mặt lên, cả khuôn mặt đầy vẻ thản nhiên, chỉ có ánh mắt để lộ ra chút bất lực và uể oải.
Nghiên Thời Thất lắc đầu, nắm tay của Ôn Tranh lắc lắc, “Chị đừng nói đùa, nhìn đâu ra mà thấy em đang đau lòng cho anh ta vậy?”
Cô vừa dứt lời, Ôn Tranh liền cười lạnh, nói, “Tốt nhất là không có. Lúc trước chị mới thay đổi một chút cách nhìn về anh ta, bây giờ lại có ý định thu về sạch sẽ. Em không thấy anh ta rất giả tạo sao? Ngay khoảnh khắc bệnh nhân mắc bệnh nặng tỉnh lại, bình thường đều sẽ để ý đến hai chân mình có mất cảm giác hay không. Còn anh ta thì sao? Câu nào câu nấy đều là gọi tên em. Gọi để làm gì? Để nhắc nhở mọi người anh ta vì cứu em nên bị thương, hay là để nhắc em báo đáp ơn nghĩa của anh ta?”
Nghiên Thời Thất cụp mắt xuống, im lặng vài giây rồi nói: “Anh ta cứu em là sự thật. Nhưng em chỉ có thể cố gắng bù đắp, còn những thứ khác là không thể nào đâu.”
Cô chờ một lát mà vẫn không thấy Ôn Tranh trả lời, bèn nghi ngờ quay đầu sang nhìn thì thấy Ôn Tranh hất cằm về phía trước.
Bên kia hành lang, một bóng dáng màu đen đi từ xa lại gần.
Nghiên Thời Thất không thấy rõ quần áo trên người anh, nhưng trong đầu cô còn nhớ rất rõ đó là áo sơ mi và quần tây mà anh mặc vào hôm qua.
Tối qua anh không về nhà, mà ở suốt trong bệnh viện với mình.
Cô nghĩ, chắc là chiếc áo sơ mi kia không hề phẳng phiu, có lẽ còn vương đầy nếp gấp, và ống tay áo đã được anh cuốn lên cánh tay.
Khi anh càng dần tới gần, ánh mắt mơ hồ của cô càng thấy rõ hơn. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Bộ đồ của anh giống y như phỏng đoán của mình.
Nghiên Thời Thất cười thấu hiểu, cảm giác quen thuộc khắc cốt ghi tâm này mới là chốn về vĩnh cửu của cô.
Trước hôm nay, cô chưa từng cảm thấy mình nợ Bùi Đường.
Sau hôm nay, có lẽ cô sẽ vì anh ta ra tay cứu giúp mà nảy sinh lòng biết ơn.
Nhưng tình cảm này thật sự chỉ có thể giới hạn trong biết ơn mà thôi.