Người Dấu Yêu

Chương 836

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 836 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 836CHÚNG TA TRẢ VIỆN PHÍ CHO ANH TA NHÉ!
Nghiên Thời Thất nhìn Tần Bách Duật bước tới gần, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.


Hành lang hơi xiên qua một bên, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ rơi lả tả trên mặt đất.


Anh như đạp lên ánh nắng chói chang bước tới, dường như vạn vật thế gian này cũng chỉ có anh là bến dừng duy nhất của cô.


“Sao anh cũng đến đây?” Nghiên Thời Thất ngồi trước mặt anh nhoẻn miệng cười rạng rỡ.


Anh nắm lấy tay vịn xe đẩy, cúi người hôn cô: “Anh đến đón em.”


Cảnh tượng này khủng bố tinh thần Ôn Tranh khiến cô trở tay không kịp, vội vàng tránh sang bên cạnh, gãi đầu, “Chị ra ngoài mua mấy thứ, lát nữa chị về.”


“Mua gì cơ?” Nghiên Thời Thất vất vả lắm mới dời mắt khỏi Tần Bách Duật, trong lòng còn chưa hết xao xuyến thì đã nghe Ôn Tranh nói, bèn nghi ngờ nhìn chị.


Vừa rồi cũng không thấy chị ấy bảo muốn mua cái gì mà!


Ôn Tranh chỉ cười không nói gì, vẫy vẫy tay với họ rồi quay lưng đi về hướng ngược lại trong hành lang.


Cho dù chạy đi mua mấy cây kem về cũng còn hơn ngồi đây xem hai người này sến sẩm.


Dạo này quan hệ của Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu gần như chạm đến điểm đóng băng, cho nên những lúc như vậy, cô càng không muốn chứng kiến Tiểu Thất và cậu tư Tần ngọt ngào với nhau.


Điều này sẽ khiến cô cảm thấy… hâm mộ, sau đó sẽ ngày càng mềm lòng vì Lôi Duệ Tu.


Cô không muốn như vậy, cho nên chỉ có thể làm lơ đi thôi.


Ôn Tranh rời đi, Tần Bách Duật chống hai tay lên tay vịn, ánh mắt dịu dàng, “Em thăm anh ta chưa?”


Nghiên Thời Thất ngửa đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển của anh, “Vâng, vừa gặp rồi, anh ta tỉnh lại, bác sĩ đang kiểm tra.”


“Chúng ta về nhé?” Tần Bách Duật dịu dàng hỏi.


Nghiên Thời Thất cười càng tươi hơn, “Vâng, về thôi, em chỉ đến thăm anh ta một chút là được rồi.”


“Ừ, ngồi vững nhé, đừng động tới cổ chân.”


Anh vòng ra sau xe lăn, nhẹ nhàng đẩy cô vòng về đường cũ.


Không hỏi han, không ghen tuông, thậm chí không một biểu cảm dư thừa, anh vừa yêu thương vừa nuông chiều cô, êm ả như làn nước lặng lẽ tràn vào khắp mọi ngõ ngách.


Nghiên Thời Thất dựa lưng ra sau, bình tĩnh nhìn đường phía trước.


Đây là anh Tư của cô, là người đàn ông trưởng thành chững chạc, có thể thấu hiểu mọi hành động của cô, dùng sự dịu dàng để đối xử với cô, lấy niềm tin để gắn bó. Ngay cả khi đứng trước những chuyện chưa rõ ràng anh cũng dành cho cô đủ tín nhiệm và tôn trọng.


***


Quay lại phòng bệnh, Tần Bách Duật bế Nghiên Thời Thất đặt lên giường.


Lôi Duệ Tu vẫn đang ngồi cạnh trên xô pha cửa sổ, nhìn hai người khoảng hai giây rồi mở miệng hỏi: “Tranh Tranh đâu?”


Nghiên Thời Thất quay sang đáp: “Chị ấy bảo muốn đi mua mấy thứ gì ấy.”


“À!”


Lôi Duệ Tu cầm di động lên nhìn một thoáng, sau đó đứng dậy ra ngoài.


Nghiên Thời Thất nhìn bóng lưng anh cười trộm tít cả mắt. Chắc chắn là anh rể tương lai ra ngoài tìm chị cô rồi.


Tần Bách Duật nhìn nụ cười ranh mãnh của cô, xoa xoa đầu, sau đó đưa tay vuốt nhẹ cằm cô, “Còn đau đầu không?”


Nghiên Thời Thất lắc đầu, “Không ạ…”


Nói xong, cô mím môi, ánh mắt bỗng mông lung.


Gần đây mắt của cô vẫn thỉnh thoảng tối sầm lại.


Tuy cô không muốn giấu anh, nhưng vừa nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô lại nuốt lời muốn nói xuống.
Vietwriter.vn
Tần Bách Duật bắt được sự ngập ngừng của cô, nheo mắt nắm cằm cô, “Em định nói gì?”


Nghiên Thời Thất bị ép nhìn anh, sự phức tạp trong mắt tan đi, cô cười khẽ, “Em định nói, chúng ta trả viện phí cho Bùi Đường nhé.”


“Được.” Tần Bách Duật nhướng mày, đồng ý không chút do dự.
Bình Luận (0)
Comment