Người Dấu Yêu

Chương 856

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 856 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 856EM ĐẮC TỘI CẬU BA NHÀ HỌ TỐNG LÚC NÀO VẬY?
Nghiên Thời Thất chột dạ ngửa đầu lên, tuy hai tay vẫn còn giấu trong chăn, nhưng ánh sáng khúc xạ trên màn hình điện thoại đã xuyên qua lớp chăn hắt ra ngoài.


Cặp mắt nguy hiểm của Tần Bách Duật nheo lại, “Không nghe lời?”


“Không có, thì là sắp phải đi rồi, em chỉ muốn… chào tạm biệt mọi người thôi.”


Mắt Nghiên Thời Thất chấp chới viện cớ cho mình.


Tần Bách Duật không đáp lại, khuôn mặt lạnh lẽo nặng nề nhìn cô.


Nghiên Thời Thất hoảng loạn đá mũi chân, thò tay ra khỏi chăn, kéo tay áo của anh, “Anh lại gần chút đi. Em nhìn anh không rõ …”


Chỉ khi đối mặt với anh, tất cả yếu đuối và hoảng loạn của cô mới bộc lộ rõ ràng.


Hiện giờ, thị lực của cô chỉ còn trong phạm vi nửa mét, cách xa hơn một chút chỉ là một mảng lờ mờ.


Nghe cô nói, Tần Bách Duật chợt cảm thấy tim đau nhói. Anh cụp mắt xuống tránh tầm mắt cô, ánh mắt tràn ngập sát khí.


Anh lặng lẽ bình tĩnh đè nén lại mọi cảm xúc. Lúc ngước mắt lên lần nữa, anh cúi xuống ôm cô đặt lên giường, đắp chăn lên cho cô.


Lúc anh đứng lên, cổ tay bị cô kéo lại, “Anh… giận sao?”


“Không!” Anh trả lời dứt khoát, nhưng khuôn mặt vẫn nặng nề.


Nghiên Thời Thất chu môi, lẩm bẩm, “Em không biết lần này phải đi bao lâu, nên muốn dặn dò Thành Nghiệp Nam vài câu. Em không có ý lấy lại điện thoại. Ngoại trừ đăng bài lên Weibo, em không làm gì khác nữa.”


Cô giống như một đứa trẻ làm sai, giọng nói nỉ non mang theo chút cảm giác ấm ức.


“Anh không giận.” Tần Bách Duật nghe ra giọng điệu cẩn trọng thăm dò của cô, trái tim như bị siết chặt, đau đến mức không thở nổi.


Anh cúi người kéo tay cô, chậm rãi đặt lên gò má mình, “Chúng ta sẽ không đi xa, cũng sẽ không đi lâu, rồi đôi mắt của em sẽ tốt lên thôi.”


“Em biết mà!” Nghiên Thời Thất cười tươi như hoa, nhéo mặt anh một cái, “Người do anh tìm, chắc chắn là rất xuất sắc.”


Có lẽ bản thân Nghiên Thời Thất cũng không biết lúc cô nhìn về phía Tần Bách Duật, đôi mắt của cô đã không còn trong veo như nước nữa.


Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi một chút, không thể đi lại, nhìn không rõ, lại đang mang thai, làm gì cũng dè chừng cẩn thận.


Tần Bách Duật hít một hơi, hôn xuống mu bàn tay cô, ánh mắt tràn ngập vẻ xót xa.


Nghiên Thời Thất sờ sờ gò má anh, đảo mắt hỏi, “Đã điều tra ra được tai nạn ở hội trường sự kiện chưa?”


Tần Bách Duật nhìn xoáy vào cô, rồi lặng lẽ thở dài, “Điều tra được rồi.”


“Không phải là tai nạn, đúng không?”


Tuy Nghiên Thời Thất bị thương, nhưng đầu óc cô vẫn nhạy bén.
Nguồn : ngontinh hay.com
Cô nhớ lại ngày hôm đó, gót giày bị kẹt vào sàn, rồi backdrop đổ xuống ngay thời điểm ấy, tuyệt nhiên không có vẻ gì là trùng hợp.


“Là Kỷ Tố Tân và…” Tần Bách Duật không định giấu cô, nhưng nói ra được nửa câu thì thoáng khựng lại.


Nghiên Thời Thất cười tiếp lời: “Chẳng lẽ là Bùi Đường?”


Cô bất giác không tin một mình Kỷ Tố Tân có thể thực hiện được một loạt biến cố như vậy.


Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên bị đẩy đi, gót giày của cô bị kẹt, backdrop đổ xuống, chỉ cần thời gian của một khâu nào đó không khớp thì đã không xảy ra hậu quả như thế này.


Khi đã trải qua nhiều chuyện, cô không còn tin vào cái cớ “trùng hợp” nữa.


Tần Bách Duật mỉm cười, “Còn có Tống Kỳ Diệp – cậu Ba nhà họ Tống nữa.”


Nghiên Thời Thất chậm rãi nhìn về phía anh, lặp lại: “Cậu Ba nhà họ Tống? Em đắc tội anh ta khi nào vậy?”


Cô không có nhiều ấn tượng về Tống Kỳ Diệp, chỉ nhớ rõ từng gặp một người đàn ông lúc nào cũng nhíu mày tạo thành nếp nhăn hình cây kim dựng đứng giữa trán trên quốc lộ Tuyền Thành.


(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
Bình Luận (0)
Comment