Người Dấu Yêu

Chương 857

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 857 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 857CẦU CHO TIỂU THẤT BÌNH YÊN TRỞ VỀ!
“Chưa chắc là đắc tội, nói không chừng là đấu đá nội bộ trong nhà họ Tống. Tống Kỳ Ngự chú ý đến em, dẫn tới sự chú ý và nghi ngờ của hắn ta.”


Nghe thấy vậy, Nghiên Thời Thất tỏ vẻ bất lực, “Em đúng là vật hi sinh mà.”


Tần Bách Duật nắm lấy đầu ngón tay của cô, cất giọng sắc bén, “Không sao, món nợ làm em bị thương, bọn họ sẽ phải trả lại bằng hết.”


Nghiên Thời Thất bấu chặt ngón tay anh, ngẫm nghĩ rồi cuối cùng vẫn bật ra nghi vấn vẫn giấu kín trong lòng, “Bất động sản Kỳ Hằng là của Tống Kỳ Ngự đúng không anh?”


“Ừ, là của anh ta.”


“Thật uổng phí anh ta đã từng là nhà giáo, thế mà thủ đoạn chẳng ra gì cả. Vậy có điều tra ra được nội gián của Tần thị chưa anh?”


Tần Bách Duật không hề giấu giếm, gằn giọng bật ra một cái tên.


Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, “Trang Yên? Em còn nhớ cô ta!”


Nói xong, cô liếc Tần Bách Duật đầy ẩn ý, “Lúc ấy em ở trong phòng làm việc của anh, thái độ của cô ta với em không được tốt lắm. Hơn nữa… cách cô ta làm việc rất vô tổ chức.”


Nghiên Thời Thất nói bóng nói gió, nét mặt cũng trở nên cực kì nghịch ngợm.


Tần Bách Duật nhướng mày, cúi xuống hôn lên gò má của cô, “Em không cần quan tâm đến những chuyện này. Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành.”


“Nhanh vậy sao…” Nghiên Thời Thất nhích lại gần phía anh, “Rốt cuộc phải đi đâu vậy anh? Anh với Thương Lục cứ thần thần bí bí. Chúng ta phải ra nước ngoài sao?”


“Không đâu, đi gần thôi.”


Đến cuối cùng, Nghiên Thời Thất vẫn không hỏi ra được gì.


Dù sao thì cô cũng tuyệt đối tin tưởng anh, để mặc anh bế vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ngủ.


Đúng như lời anh Tư nói, nơi bọn họ định đến thật sự rất gần, thậm chí… không hề rời khỏi Lệ Thành.


Chỉ là, không có ai biết mà thôi.


***


Năm giờ sáng hôm sau.


Nghiên Thời Thất đang ngủ ngon lành thì có cảm giác được bế lên.


Cô nói mê một câu, rồi hé mắt ra nhìn, “Tới giờ đi rồi ạ?”


“Ngoan, em ngủ tiếp đi.”


Nghiên Thời Thất nói mê thêm một câu, rồi chui vào lòng anh, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.


Ba người lên xe. Một ngày trước khi đi, Tần Bách Duật đã nói không cho bất cứ người nào đưa tiễn.


Chỉ có Ôn Tranh ở ngay bên cạnh đứng trước cửa biệt thự, nhìn theo bóng dáng bọn họ lên xe. Một giây trước khi cửa xe đóng lại, cô vẫn không nén nổi cảm giác sốt ruột, chạy lên giữ chặt cửa xe, “Nhất định phải chữa khỏi đôi mắt cho em ấy nhé!”


“Ừ, yên tâm đi.” Tần Bách Duật ôm Nghiên Thời Thất ngồi trong xe, gật đầu lãnh đạm.


Ôn Tranh siết chặt tay nắm cửa, dường như cân nhắc một quyết định xong rồi thốt lên một câu sốc tận óc, “Nếu cần thì tôi có thể hiến giác mạc của mình cho em ấy.”


Tần Bách Duật lập tức ngước mắt lên, ngay cả Thương Lục đang ngủ gà ngủ gật cũng ghé mắt sang nhìn.


Không biết mối quan hệ như thế nào mà đến cả giác mạc cũng có thể hiến tặng?


“Không cần, nếu thật sự cần thì tôi cũng có.” Tần Bách Duật mỉm cười trả lời nửa đùa nửa thật, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc.


Lời nói của Ôn Tranh vừa khéo lọt vào tai Lôi Duệ Tu đang đi tới.


Anh giật mình hoảng hốt, nhíu mày, đi lên kéo cô vào lòng, “Đừng có nói lung tung!”


Cô điên rồi sao!


Cho dù đôi mắt của Nghiên Thời Thất thật sự không lành lại được thì cũng không tới lượt cô hiến giác mạc.


Thương Lục ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, bực bội bĩu môi không nói gì.


Anh ta ở Parma đã nhiều năm, cũng lâu rồi không cảm nhận được kiểu tình cảm mãnh liệt này giữa người với người.


Tần Bách Duật gật đầu chào Lôi Duệ Tu, sau đó ra lệnh cho tài xế, “Đi thôi.”


Tài xế đến từ đội vệ sĩ của nhà họ Tần.


Chiếc xe chuyên dụng chậm rãi chạy ra phía đầu đường. Bầu trời lúc năm giờ sáng đang thời khắc chuyển giao giữa đêm và ngày, Ôn Tranh nhìn xe chạy xa dần, không ngừng cầu nguyện trong lòng.


Dù như thế nào đi nữa, xin hãy để Tiểu Thất bình an trở về. Vietwriter.vn
Bình Luận (0)
Comment