Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 868 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 868CHỈ HAI TUẦN, CỔ CHÂN CỦA CÔ ĐÃ HOÀN TOÀN BÌNH PHỤC! Nghe lời thỉnh cầu của Kỷ Tố Tân, Thành Nghiệp Nam không khỏi cười khẩy.
Cô ta tưởng bản thân nổi tiếng thật rồi đấy à? Chỉ là một tiết mục phỏng vấn nho nhỏ không chính thống mà cũng dám mở miệng yêu cầu anh ta đi cùng?
Thành Nghiệp Nam cũng không nói thêm lời gì dư thừa, lãnh đạm nhận lời, “Chờ ở công ty.”
Kỷ Tố Tân mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, làm cho chuyên viên tạo hình đứng sau cô ta giật nảy mình.
Dylan là chuyên gia trang điểm riêng của Nghiên Thời Thất. Hôm nay anh ta bị sai đi trang điểm cho một người mới toanh không tên không tuổi, vì thế anh ta đang bực lắm đây này.
Vì cử động của Kỷ Tố Tân nên một lọn tóc Dylan vừa tạo kiểu xong lại bị xõa ra.
Dylan trợn mắt lườm chòng chọc Kỷ Tố Tân qua gương, “Cô ngồi yên xem nào, không biết tôi đang trang điểm cho cô à?”
Kỷ Tố Tân bị Dylan mắng cũng rất hậm hực, bĩu môi nói, “Kiểu vừa rồi không đẹp mà, anh D đổi cho em kiểu khác đi.”
Dylan vừa nghe đến đây liền lùi về sau hai bước, nhún vai, “Nếu cảm thấy tôi tạo kiểu xấu thì cô tự đi mà làm.”
Nói rồi anh ta lập tức xoay người bỏ đi, nhưng đi được hai bước lại quay lại, nhìn thẳng vào ánh mắt khó tin của Kỷ Tố Tân, kiêu ngạo chĩa một ngón tay cong vút ra chỉ, “Còn nữa, đừng có gọi tôi là anh D, phải gọi là thầy Dylan biết chửa?!”
Kỷ Tố Tân bị bỏ mặc trong phòng hóa trang, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên.
Cô ta biết tên ẻo lả này là chuyên gia trang điểm của Nghiên Thời Thất. Nhưng hôm nay anh ta đến để trang điểm cho cô ta thì phải nghe theo cô ta chứ.
Đúng là không biết thân biết phận!
Cuối cùng, khi Thành Nghiệp Nam đến công ty, Kỷ Tố Tân ấm ức mách với anh ta, “Anh Thành, có phải thợ trang điểm trong công ty mình đều… không biết điều như vậy không?”
Thành Nghiệp Nam vừa vào văn phòng đã thấy Kỷ Tố Tân đầu tóc bù xù chạy tới.
Anh ta nhíu mày, nhìn gương mặt cô ta trang điểm dở dang, mắt trái to hơn mắt phải thì rất ngạc nhiên.
“Sao thế?”
Nghe Thành Nghiệp Nam hỏi, Kỷ Tố Tân liền thêm mắm dặm muối chửi bới Dylan.
Nói xong, cô ta còn không quên vén mái tóc dài tới thắt lưng ra phía trước, “Bình thường em dưỡng tóc rất tốt, vừa rồi lại bị thợ trang điểm làm rụng một mớ. Anh Thành, hay là… chúng ta mời thợ trang điểm khác chuyên nghiệp hơn đi.”
Thành Nghiệp Nam dựa lên lưng ghế, hai chân vắt thẳng lên bàn.
Anh ta rút bao thuốc trong túi ra, châm một điếu, sau đó quay sang phả một làn khói về phía Kỷ Tố Tân, “Trong công ty có tám chuyên gia trang điểm. Nếu Dylan làm không tốt thì cô gọi người khác là được.”
Kỷ Tố Tân hơi ngượng, ý cô ta là muốn thuê một chuyên gia trang điểm riêng cơ mà.
Thành Nghiệp Nam đương nhiên hiểu cô ta ám chỉ cái gì. Nhưng vì sao anh ta phải chiều theo cơ chứ. Anh ta tiện tay rút xoạch một tập tài liệu từ chồng văn kiện trên bàn của mình, lật ra đọc, “Sao thế? Còn việc gì không?”
Kỷ Tố Tân không vui lắc đầu, “Vậy… em đi tìm người khác trang điểm đây.”
“Nhanh lên, không phải nói có buổi phỏng vấn à? Lát nữa tôi còn phải đi bàn một hợp đồng đại diện cho cô. Cô còn lần khần thì tự đi đi.” Vietwriter.vn
Kỷ Tố Tân nghe vậy thì sung sướng vô cùng, cũng không xoắn xuýt vấn đề thợ trang điểm nữa, cuống quýt xoay người chạy ra ngoài.
Thành Nghiệp Nam cầm tài liệu lên, nhìn cô ta chạy như muốn bay lên liền cười khẩy.
Tưởng làm minh tinh dễ như thế à?!
Đương nhiên là anh ta sẽ nâng cô ả lên thật cao, bởi đứng càng cao thì ngã mới càng đau.
Bây giờ cho cô ta thích chí, sau này mới cho cô ta học được cái gì gọi là bất đắc chí.
***
Ba ngày sau, trong Viện Nghiên cứu Gen.
Đã hai tuần trôi qua, phác đồ điều trị của Nghiên Thời Thất mà Thương Lục bốc đã bước vào giai đoạn thứ ba.
Hôm nay, nhờ phương pháp trị liệu của Thương Lục mà cổ chân của Nghiên Thời Thất đã bình phục.
Lúc trước bác sĩ ở bệnh viện Lệ Thành nói chân của cô phải chờ ít nhất một tháng trở lên mới có thể khôi phục, hơn nữa cũng chỉ tính là khôi phục bảy, tám phần mà thôi.
Thương gân động cốt một trăm ngày, cũng không phải là chuyện chỉ nói để dọa.