Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 1

“Kẻ lừa tình, em hỏi anh.”

Chương Như bị viêm mũi, vừa mới mở mắt đã hắt hơi liền ba cái đến choáng cả đầu. Nhận cuộc gọi công việc xong, cô vật vã bò dậy khỏi giường.

Đánh răng, rửa mặt, trang điểm rồi xịt nước hoa một vòng như làm lễ trừ tà. Lúc ra khỏi nhà, con mèo cô nuôi đang ngồi chễm chệ trên cái túi xách, Chương Như vẫy tay xua nó: “Chớ cản trái đất quay.”

Tên nhóc này ngứa đòn, cắn cô một phát rồi chui tọt vào túi. Chương Như nhìn nó thôi cũng thấy no, chỉ vào mông nó cảnh cáo: “Ngoài kia hơn 30 độ, ra đường là bi của cưng bị nướng chín luôn đấy.” Nói rồi giật lại túi, sau đó nhanh chân chuồn qua khe cửa ra ngoài.

Cô không hề doạ nó, tháng Năm ở Quảng Châu nóng phát ngốt, nhất là buổi chiều, nắng như muốn thiêu rụi cả nhân cách.

Quán bán bánh cuốn đã đóng cửa, Chương Như rẽ vào tiệm thịt nướng. Ông chú đứng quầy chào cô: “Ăn gì không người đẹp?”

“Cho cháu một phần bún vịt quay ạ, cảm ơn chú.” Cô quét mã trả tiền. Bún trụng rất nhanh, tráng vài lần là xong. Tiếp theo là tiếng băm chặt vịt dồn dập, ông chú xuống dao dứt khoát, chưa tới ba phút, một hộp bún vịt quay thơm nức đã ra lò.

Chương Như xách đồ ăn đi luôn, tiện đường ghé vào cửa hàng tiện lợi kế bên mua vé số rồi lái xe đi tăng ca.

Cuối tuần đường vắng, chưa tới nửa tiếng đã đến công ty. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô suýt va vào Tằng Khả Lâm đang ngồi xổm dưới đất: “Ối trời! Nguy hiểm thật!” Chương Như vội đỡ cô ấy.

“Không sao.” Tằng Khả Lâm chống eo thở hổn hển, cô ấy đang bầu tám tháng, giờ cúi người cũng thấy khó khăn.

“Cậu ngồi bệt dưới đất làm gì thế?”

“Chuỗi hạt đeo tay bị đứt, tớ đang nhặt lên.”

“Thôi thôi đứng lên để tớ nhặt cho.” Chương Như lầm bầm rồi cúi người nhặt nốt đám hạt còn lại: “Nè, cần tớ xâu lại giúp không?”

“Không cần, tớ bầu chứ mắt chưa kém.” Tằng Khả Lâm nhận lấy xâu chuỗi: “Cậu tới công ty làm gì thế?”

“Tấm kính trong văn phòng bị nứt còn gì, tớ tới xem thử.”

“À đúng rồi, phòng Tổng giám đốc bộ phận thu mua.” Tằng Khả Lâm dẫn Chương Như qua, tấm kính bàn trà nứt thành một đường, chẳng hiểu sao tự nhiên bị vậy.

(*) Bộ phận thu mua (tiếng Anh: Procurement Department hoặc Purchasing Department) là phòng/ban chịu trách nhiệm: Tìm kiếm và mua sắm nguyên vật liệu, hàng hóa, dịch vụ… cần thiết cho hoạt động sản xuất – kinh doanh của công ty; Đàm phán với nhà cung cấp, kiểm tra giá cả, chất lượng, thời gian giao hàng; Quản lý hợp đồng, hóa đơn và đảm bảo các giao dịch mua hàng tuân thủ ngân sách và quy định nội bộ.

Chương Như cúi sát lại xem, Tằng Khả Lâm nhắc nhở: “Cẩn thận nhỡ nổ bắn vào mắt đấy.”

“Kính cường lực mà, không nổ được đâu.” Chương Như rút điện thoại ra chụp mấy tấm gửi cho bên cung ứng, sau đó gọi thêm một cuộc điện thoại.

“Xử lý sao rồi?” Tằng Khả Lâm hỏi.

“Chờ họ đổi cái mới.” Hàng mới giao mấy hôm trước, này chắc chắn là do chất lượng có vấn đề. Chương Như gãi gãi mũi: “Cậu cũng tăng ca à?”

“Ừm.” Tằng Khả Lâm đỡ bụng ngồi xuống sofa: “Rảnh nên tranh thủ kiếm ít tiền mua sữa cho con. Bộ phận thu mua bọn tớ có sếp tổng mới nhảy dù tới, tớ là HRBP nên vẫn phải chuẩn bị sẵn hồ sơ rồi bảng đánh giá năng lực các thứ lỡ mai bị hỏi.”

(*) HRBP là viết tắt của Human Resources Business Partner, tiếng Việt thường gọi là Đối tác Nhân sự Chiến lược hoặc đơn giản hơn là chuyên viên nhân sự đồng hành cùng kinh doanh. HRBP không chỉ làm các công việc hành chính nhân sự thông thường (như chấm công, tính lương), mà đóng vai trò kết nối giữa phòng Nhân sự và các phòng ban kinh doanh, giúp chiến lược nhân sự phù hợp với mục tiêu phát triển của doanh nghiệp.

“Ờ ha.” Chương Như đặt hộp bún lên bàn làm việc: “Ăn không?”

Tằng Khả Lâm không đói nhưng vẫn ăn ké miếng vịt. Vịt quay bằng củi của cây vải, da giòn thịt mềm, thơm nồng mùi trái cây. Ăn xong bụng bắt đầu có động tĩnh, cô ấy bèn đổi tư thế một cách thuần thục. Chương Như thấy vậy thì hỏi: “Thai máy à?”

Thai máy thật. Tằng Khả Lâm cười: “Cậu cũng biết mấy cái này sao?”

“Chị dâu tớ cũng đang mang bầu, còn lớn hơn cậu.” Ăn đồ nóng nên mồ hôi túa ra, Chương Như túm tóc lại bằng sợi dây thun, cuộn đại lên thành một chỏm sau đầu như cái chổi lông gà: “Tớ từng xem, từng sờ rồi cơ, chị ấy thai máy mà như luyện Vịnh Xuân Quyền ấy, toàn đấm với đá.”

“Thế chắc là con trai đấy.” Tằng Khả Lâm cúi đầu xoa bụng, tiện thể tám chuyện: “Cái vị Tổng giám đốc bộ phận thu mua ấy… đang ở ký túc xá cho quản lý cấp cao à?”

“Ai mà biết.” Chương Như cúi đầu ăn, ăn xong thì lôi vé số ra, tiện tay lấy kẹp giấy trên bàn để cào.

“Trúng không?” Tằng Khả Lâm tò mò ghé qua.

“Chờ tí.” Chương Như đối chiếu từng ô, sau đó cào nốt khu trúng thưởng cuối cùng: “Không trúng xu nào.” Dứt lời quăng cái kẹp giấy lại vào hộp, động tác vô cùng dứt khoát.

Thế là bay mất 20 tệ. Tằng Khả Lâm biết cô rất hay mua vé số cào nhưng chưa nghe thấy trúng bao giờ: “Cậu chơi cái này làm gì vậy?”

Cái trò này dễ nghiện, “Cậu không hiểu đâu.” Trong mơ tưởng của Chương Như, nếu trúng giải độc đắc là có thể nghỉ làm ngay. 

Cô ngồi trên ghế xoay một vòng, phát hiện bánh xe dưới ghế có vẻ trục trặc, cúi xuống định kiểm tra thì điện thoại chợt đổ chuông, bên nhà cung ứng gọi tới báo trong ngày hôm nay sẽ đem bàn trà mới đến. Hiệu suất cũng cao phết, cô xuống lầu phụ trách nhận hàng, giải quyết xong thì trời cũng tối.

Tối nay Chương Như có hẹn. Trước khi đi, thấy Tằng Khả Lâm còn đang làm việc, cô búng tay đánh “tách” một cái: “Về không? Tớ chở về.”

Tằng Khả Lâm lắc đầu: “Chồng tớ tới đón rồi.” Sau đó hỏi: “Mà cậu đi đâu đấy?”

“Đi hát karaoke.” Chương Như lục túi lấy viên kẹo ngậm, chia cho cô ấy một viên: “Tớ đi đây, bai~”

“Bai bai, lái xe chậm thôi đấy.” Tằng Khả Lâm quay đầu nhìn Chương Như khoác túi lên vai, đôi chân dài trắng nõn chậm rãi rời đi, mấy đồng nghiệp nam đang tăng ca ai cũng lén nhìn theo.

Có người sinh ra đã là tiêu điểm, chẳng cần nói đã toát ra khí chất rực rỡ từ đầu tới chân.

***

Gần tám giờ tối, đường hơi tắc. Chương Như nhận được cuộc gọi của cô bạn thân Giai Giai: “Tới đâu rồi?”

“Hải Tâm Sa, gần tới rồi.”

“Trời đất, tao nhớ nhầm, không phải quán ở Thiên Hà mà là bên Phiên Ngu cơ, mày mau quay đầu lại đi.”

“Mày có bị gì không đó? Yêu đương lú hết người.” Chương Như mắng cô nàng một trận, liếc thấy mình đang ở làn giữa, cô bèn bật xi nhan rồi thò tay ra khỏi cửa sổ vẫy vẫy.

Khi đèn chuyển xanh, chiếc Volvo màu xám ở phía sau hào phóng nhường đường.

Chương Như chuyển làn thành công, giơ ngón cái lên tỏ vẻ cảm ơn, tiện thể liếc sang ghế lái bên kia, mơ hồ thấy đó là một người đàn ông.

Nửa tiếng sau đến KTV, cô lấy son ra dặm lại, cởi áo khoác, đeo thêm tất cao đến đầu gối và choker đùi sau đó bước xuống xe đi vào, miệng vẫn còn ngậm viên kẹo ngậm.

KTV mới được sửa sang lại, hành lang giăng đầy mạng nhện giả như cosplay động Bàn Tơ.

Hôm nay là có hoạt động khai trương, phòng party lớn nhất được giữ lại. Vừa bước vào bên trong đã nghe thấy tiếng hú hét inh ỏi, Giai Giai đang đứng trước màn hình vừa lắc hông vừa hát bài Nước mắt vũ nữ, giọng gió cao vút giống hệt bản gốc. Ngay cả ánh đèn trong phòng cũng y chang đèn disco của thập niên 80, rất hợp gu mấy đứa “gu thấp” như tụi cô.

Chương Như đặt túi xuống, thấy có thứ gì rơi vào mắt, bèn gọi Giai Giai tới giúp: “Lại xem giúp tao với, cộm mắt quá.”

Giai Giai hậu đậu, vừa nhào tới là vạch mắt Chương Như ra suýt làm rớt cả lens: “Mày điên à! Nhẹ tay thôi!” Chương Như nhăn mặt vì đau.

“Đừng nhúc nhích, để tao thổi cho.” Giai Giai hít sâu một cái rồi thổi liền mấy hơi khiến Chương Như chớp mắt lia lịa, lần này thì lens bị rớt thật, mắt phải trở nên mờ tịt.

Hai người còn đang la ó trước màn hình, đúng lúc vừa đổi bài, Giai Giai đưa micro cho cô: “Lên, bài tủ của mày đấy.”

Nhạc dạo vang lên, góc trái màn hình hiện biểu tượng đĩa vàng báo hiệu hàng cổ, trên màn hình là mười hai người đẹp mặc bikini tạo dáng.

Giai điệu rất catchy, là tình ca tiếng Mân kinh điển. Mặc dù Chương Như bây giờ bị mờ một mắt nhưng cô vẫn thuộc lòng từng câu từng chữ như phản xạ của cơ thể: “Công xá mi~ oa chin khìnn~” Cô vừa cầm mic đã hát luôn.

“Kẻ lừa tình, em hỏi anh”, trong ấn tượng của cô, đây là bài hát cực hot ở cái thời người ta còn coi clip bikini là hàng nóng.

Cả hai ôm mic nhảy nhót. Giai Giai thấy Chương Như ăn mặc rõ là s*x*, còn đeo cả chocker đùi thì hỏi: “Mày tính múa thoát y à? Đêm nay định thịt ai đó?”

“Thấy ai vừa mắt thì thịt.” Chương Như ngậm kẹo dưới lưỡi, tranh thủ đoạn nhạc dạo lia mắt nhìn quanh, bất thình lình bị Giai Giai vỗ mông: “Dạo này tập mông à?”

“Tập bao giờ!” Chương Như rất hài lòng với vòng ba trời cho, “Tự nhiên đấy.”

Giai Giai có ngu mới tin: “Thôi thôi, bớt nổ đi bà.” Nhưng nhìn kỹ lại thì chắc do gen thật. Cô nàng huých vai Chương Như: “Chụp giúp tao bộ sưu tập mới nha.” Không cần chụp ngực, chỉ chụp mông thôi.

Nằm mơ giữa ban ngày à, Chương Như lườm cô nàng trắng mắt: “Mày tuổi gì?” Nhạc dạo kết thúc, cô lại giơ mic lên hát tiếp.

Đèn chớp tắt liên tục, rượu và âm nhạc khiến dopamine như muốn nhảy múa. Chương Như càng hát càng sung, đến đoạn lắc hông thì vô tình lia mắt bắt gặp ánh nhìn của người đàn ông ngồi đối diện. Người đó đeo kính, ngồi ở hàng ghế sofa cuối cùng nhìn chằm chằm cô không rời.

Cảm giác bị đánh giá khiến Chương Như nheo mắt lại nhìn kỹ, mắt bị cận nên càng nhìn càng thấy quái quái, dường như có hai chữ “Giả tạo” từ đâu bay tới đập thẳng vào trán mình.

Trong lòng khó chịu, Chương Như cau mày nhìn chằm chằm dáng ngồi của người nọ và chuỗi Phật châu trong tay anh ta, sắc mặt sa sầm.

Dứa đại diện cho mấy tên ảo tưởng mình là Vương Gia Vệ, còn chuỗi Phật châu là vỏ bọc của những kẻ giả tạo khoái làm màu. Còn trẻ mà thích đeo thứ đồ chơi đó giỏi lắm thì được ba phân, có khi bi cũng thiếu mất một bên không biết chừng.

Bình Luận (0)
Comment