“Vũ Trụ Hoa Bay.”
Thái độ của cô gái ấy rõ ràng chẳng mấy thân thiện nên dĩ nhiên Diệp Ấn Dương cũng cảm nhận được. Nhưng quả thật nãy giờ anh có liếc nhìn cô vài lần vì cô là người hát cho nên đối phương cảm thấy bị mạo phạm cũng chẳng sai.
Anh xoay xoay chuỗi hạt trong tay, động tác này là thói quen hình thành từ phản xạ của cơ thể.
“Cậu xem giúp tôi cái này, đắt nhất đấy.” Đỗ Tuấn chỉ vào hạt Phật đầu tiên, anh chàng không rành mấy thứ này, mới sưu tầm được gần đây, muốn nhờ Diệp Ấn Dương xem hộ.
Diệp Ấn Dương sờ thử: “Nam hồng à?” Anh đưa chuỗi hạt ra ánh sáng: “Chắc là nguyên khoáng, điêu khắc cũng không tồi, nét mặt được tạc khá tinh tế.”
(*) Nam hồng: Một loại mã não có màu đỏ cam tự nhiên, được tìm thấy ở vùng Nam Hồng, Trung Quốc, còn được gọi là Ngọc Mã Não Nam Hồng
“Thế thì tốt rồi.” Đỗ Tuấn yên tâm, lại hỏi: “Dạo này không chơi chuỗi hạt nữa à? Tôi nhớ hồi đại học cậu mê món này lắm.”
“Bỏ lâu rồi.” Diệp Ấn Dương trả lại chuỗi hạt. Hồi còn đi học tính cách táo bạo, sờ chuỗi hạt châu giúp an thần giảm áp lực, sau này đi làm bận rộn nên dần dần cai luôn thói quen đó.
Trong phòng đã chuyển sang bài khác, nhạc Mân Nam được thay bằng bài Vũ Trụ Hoa Bay của Trần Huệ Linh. Mấy cô gái đứng trước màn hình chụp ảnh, cô nàng đeo choker đùi không còn uốn hông nữa mà giơ micro lên pose dáng như xung quanh chẳng có người, chụp xong lại quay ra đổ xúc sắc rồi uống rượu, động tác vô cùng thuần thục. Mũi chân được đôi tất đen ôm trọn hơi chạm sàn khẽ lắc lư theo làn điệu, tiếng cười nghe cũng thật giòn tan, là một cô nàng có cá tính mạnh và gai góc, không khó đoán.
Người càng lúc càng đông, mùi thuốc lá và rượu bia tản ra khắp nơi. Diệp Ấn Dương ra ngoài đi vệ sinh, giữa đường bỗng có điện thoại, vừa nhấc máy đã nghe thấy một câu: “Anh rể…”
Diệp Ấn Dương không đáp. Đầu bên kia ngập ngừng một lúc, cuối cùng đổi cách gọi: “Anh Dương…”
“Có chuyện gì không, A Luân?”
“Em nghe nói… anh chuyển tới Quảng Châu làm việc.”
“Ừ.”
“Anh ở khu nào thế? Mai em qua tìm.”
“Mai tôi đi làm, chắc không rảnh đâu.”
“Ồ, vậy cuối tuần anh Dương có về Thâm Quyến không? Sinh nhật mẹ em, muốn gọi anh tới ăn một bữa cơm với mọi người.”
“Không cần đâu A Luân. Mấy chuyện thế này về sau đừng gọi tôi, không tiện lắm.” Diệp Ấn Dương tính tình hòa nhã nhưng không có nghĩa là không biết từ chối. Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, anh thấy Chương Như đang đứng trước gương cố đeo kính áp tròng. Mắt cô trợn to, miệng hé mở, trông vừa dữ tợn vừa có chút hài hước.
Anh bật nước rửa tay, Chương Như rốt cuộc cũng đeo xong, tò mò chớp mắt nhìn anh rửa tay, từ mu bàn tay, kẽ ngón tay đến cổ tay, sạch sẽ kỹ càng như định rửa luôn cả đường sinh mệnh cho sáng sủa, đặc biệt là đầu ngón tay chúc về phía trước khi xả nước. Sau đó anh lấy khăn giấy gấp đôi để lau khô.
Thật là kỳ quặc, rửa tay thôi mà lắm thủ tục thế cơ à? Chương Như liếc trộm một cái rồi mở túi trang điểm ra, ai ngờ vừa mở túi đã đánh rơi một thỏi son. Thỏi son lăn lông lốc dưới đất, bị mũi giày của Diệp Ấn Dương chặn lại. Anh lau xong tay, cúi xuống nhặt lên, đưa cho cô mà không nói lời nào rồi xoay người đi thẳng.
Chương Như ngoảnh đầu nhìn bóng lưng anh rồi quay lại dặm lại son, cài lại túi xách, sau đó đi vào phòng cùng anh gần như cùng lúc.
Trong phòng còn náo nhiệt hơn cả lúc nãy. Người thì chơi xúc xắc, người nhảy nhót uống rượu. Giai Giai đang kẹp cổ Đỗ Tuấn từ phía sau như cái muôi úp vào lưng anh chàng: “Mua chuỗi hạt tặng ai vậy?” Hơn nữa còn là loại đắt thấy mồ nữa chứ!
“Tặng khách hàng…” Đỗ Tuấn cảm tưởng mình như con ngựa bị cô cưỡi, nhảy loạn trên mặt đất.
“Khách nào? Nam hay nữ? Dám léng phéng là em cắt cái đó của anh luôn!” Giai Giai vừa ngẩng lên đã thấy Chương Như, lúc này mới thả bạn trai ra đi tới kéo cô: “Lại đây uống rượu.”
Chương Như theo cô ấy ra hàng ghế cuối. Ở đây đông người, chỗ ngồi chật chội, chỉ còn chỗ bên cạnh Diệp Ấn Dương. Cô cũng không ngại ngùng mà thoải mái ngồi xuống, sau đó cụng ly với Đỗ Tuấn: “Làm ăn phát đạt nha, sếp Đỗ.”
“Haha, cảm ơn lời chúc của cô.” Đỗ Tuấn là ông chủ KTV này, cũng là nhà cung cấp rượu cho nhà hàng của nhà họ Chương. Anh nâng ly đáp lại: “Dạo này sếp Tuyết Dương bận nhỉ, hẹn mãi mà chẳng được.”
“À à, chị dâu sắp sinh, ảnh phải ở nhà trông chừng.” Chương Như một ngụm đã uống cạn, lúc đặt ly xuống, đùi va vào Diệp Ấn Dương. Anh hơi nghiêng vào trong, tư thế ngồi khom lưng đổi thành ngả ra sau, lịch sự giãn khoảng cách.
Chương Như liếc nhìn anh thêm lần nữa. Giai Giai ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Mày với anh chàng rapper kia thế nào rồi?”
“Rapper nào cơ?” Chương Như ngẩn người một lúc mới nhớ ra: “À, tên đó đi diễn ở Thành Đô rồi, chưa về.”
“Vậy có cần chị đây giới thiệu anh nào khác cho không?” Giai Giai hất cằm ra hiệu, chỉ Diệp Ấn Dương: “Bạn của Đỗ Tuấn đấy. Nghe nói điều kiện không tồi, đàn ông chất lượng cao, mới chia tay.”
Giới thiệu bạn trai là tiết mục thường thấy giữa hội chị em, nhưng Chương Như liếc Diệp Ấn Dương, thấy anh ngồi im re chẳng nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định bắt chuyện, rõ ràng chẳng có hứng thú.
Gái đẹp đương nhiên phải kiêu một tí. Chương Như bóc một quả vải, ăn xong hóp má lại nhả hạt ra: “Người này chắc ba mấy rồi nhỉ? Tao mới ngoài đôi mươi, còn trẻ trung mơn mởn thế này không thích mấy ông già đâu.” Nói xong cũng chẳng buồn quan tâm người ta có nghe được không, cô kéo lại tất rồi tung tăng ra phía trước hát tiếp.
Hát hết khúc này đến khúc khác tới khàn cả họng, bia tươi Châu Giang khá là nặng đô, nốc hết một chai cũng đủ say. Tối đó Chương Như chơi tới sáng, hôm sau thức dậy như cái xác chết trôi, uể oải đến độ bà tổ cũng không gọi hồn về nổi.
Cô gọi xe đến công ty, vừa đúng giờ chấm công liền phóng thẳng vào phòng họp. Văn Hòa đã giữ sẵn chỗ: “Chị Như, bên này!”
Chương Như lạch bạch chạy đến, ngồi xuống vừa kịp ba mươi giây trước giờ họp, còn nhe răng cười với giám đốc hành chính Quách Tuệ: “Trà chiều hôm nay em bao.”
Lấm la lấm lét, Quách Tuệ bật cười, liếc đồng hồ: “Bắt đầu thôi.”
Buổi họp đầu tuần vừa nhiều nội dung lại vừa phức tạp. Dù sao phòng hành chính cũng là nơi lo chuyện ăn ở vệ sinh của cả công ty, nói cho sang là quản gia, thật ra chẳng khác gì bảo mẫu: từ việc thảm chỗ nào bẩn cần giặt, vật gì hỏng phải đem đi sửa, đến cả lễ tết phát quà gì cũng là bọn họ lo.
Đợi họp gần xong, Quách Tuệ mới hỏi: “Bàn trà trong văn phòng Tổng giám đốc bộ phận thu mua đã thay chưa?”
“Thay rồi ạ.” Văn Hòa nghiêng sang phía Chương Như: “Hôm qua em thi thực hành lái xe, chị Như hỗ trợ em rồi ạ.”
Quách Tuệ gật đầu. Tan họp, chị gọi Chương Như lại: “Gần đây bên công ty chứng khoán có mấy sự kiện tổ chức ở chỗ mình, sẽ có khách tới tham quan nghiên cứu và thảo luận. Phòng nhân sự thiếu người, em sang đó hỗ trợ một tay nhé.”
“Mình em ạ?”
“Em cứ qua tiếp nhận trước, không xuể thì gọi thêm lễ tân.”
“À à, vâng ạ.” Chương Như ôm sổ tay theo sau chị ấy, vừa đi vừa ngáp như xác sống nhưng nhận việc lại rất nhanh.
Quách Tuệ hiểu rõ cô, trong công việc, cô không phải kiểu người hay xông xáo nhưng chưa bao giờ than thở, ngoài mặt cà lơ phất phơ vậy chứ tỷ lệ hoàn thành công việc cực kỳ cao. Vì thế chị nhắc khẽ: “Bản tổng kết giữa năm viết đến đâu rồi?”
Chương Như không ngốc, biết mình có tên trong danh sách xét thăng chức, cô nhoẻn miệng cười toe rồi dụi vai chị: “Gần xong rồi ạ, chị Quách Tuệ sửa giúp em với nha~”
Vẻ mặt rõ là nịnh nọt, Quách Tuệ thấy cô ngáp ngắn ngáp dài thì cố tình nghiêm mặt: “Có giống đang đi làm chút nào không thế? Về rửa mặt đi cho tỉnh.” Nói rồi lại bận nghe điện thoại.
Thực ra Chương Như không có hứng thú với mấy cái chức vụ nơi công sở, làm được ngày nào hay ngày nấy. Nhưng con người ai mà chẳng có lòng hư vinh, nếu được thăng chức, ít nhất còn có thể ngẩng đầu trước mặt Chương Tuyết Dương, đỡ phải suốt ngày bị anh chê.
Nghĩ đến đó lại thấy có động lực phấn đấu, cô nhẫn nhịn, cắm đầu cắm cổ chỉnh sửa bản tổng kết mất nguyên buổi sáng. Sợ ngồi lâu bẹp mông, cô đứng dậy ra phòng trà đi dạo một vòng.
Lúc đi ngang quầy lễ tân, Chương Như thấy Văn Hòa đang bận trả lời điện thoại: “Vâng vâng, em đi thay ngay đây ạ.”
“Có chuyện gì thế?” Chương Như thấy cô nàng mặt căng như dây đàn, liếc qua màn hình thấy hơn chục khách hàng đang chờ xử lý, còn cả khay nước với trái cây cần mang đi.
Văn Hòa thật sự hơi hoảng: “Ghế trong phòng Tổng giám đốc bộ phận thu mua bị hỏng, bên kia yêu cầu thay.” Lẽ ra những việc thế này phải được phát hiện sớm, do cô nàng chưa kiểm tra kỹ.
Chương Như cũng nhớ là bánh xe của cái ghế đó bị kẹt: “Để chị đi thay cho.” Thấy Văn Hòa bận không xoay sở nổi, cô tự vào kho kiếm một cái ghế xoay còn dùng tốt, đẩy vào thang máy lên tầng năm.
Phòng thu mua vắng tanh. Cô đẩy ghế vào, đúng lúc có một nhóm người từ phòng họp đi ra. Tằng Khả Lâm trông thấy cô, nghe cô nói muốn thay ghế bèn hất cằm về phía bên kia: “Vừa họp xong, sếp Diệp đang ở trong phòng, sếp Tào cũng ở đó.”
“Ồ, họ Diệp à.” Chương Như đi đến gõ cửa, bên trong vang lên một giọng khá ôn hoà: “Mời vào.”
Cô đẩy cửa, thấy người bên trong thì khựng lại một giây rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Chào buổi sáng sếp Tào.” Sau đó nhìn sang người còn lại: “Sếp Diệp, nghe nói ghế của anh bị hỏng, tôi mang cái mới đến thay.”
Diệp Ấn Dương đứng dậy, thấy cô loay hoay đẩy chiếc ghế xoay tới như trói con tin, ghế thì nặng mà thảm trải sàn lại cản bánh, anh bèn đưa tay giúp, kéo cái ghế cũ ra cửa, sau đó gật đầu với cô: “Vất vả rồi.”
Chương Như vẫn chưa kịp hoàn hồn, cảm giác bản thân như con chuột bị đá một cú, chẳng biết nên nói gì, cô ôm lưng ghế loạng choạng đẩy ra ngoài.
Cửa phòng một lần nữa đóng lại. Tào Ngật Sơn nhìn theo bóng lưng Chương Như rồi hỏi Diệp Ấn Dương: “Quen nhau à?”
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Từng gặp.” Chỉ là cách ăn mặc khác thôi. Tối qua cô mặc áo hai dây cùng quần soóc và tất đen, hôm nay chắc bận đồ công sở, váy dài hơn nhiều, cũng không đeo cái choker đùi kia nữa.