Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 3

Đàn ông mà thân sĩ thế này, lúc lên giường thấy phụ nữ tr*n tr**ng có khi phải mặc niệm mất ba phút để tỏ lòng tôn trọng ấy chứ nhỉ?

Về tới văn phòng, Chương Như liền nhắn cho Giai Giai hỏi vụ kia, Giai Giai còn ngạc nhiên hơn cô: “Làm sao tao biết được tại sao anh ta lại qua công ty mày làm?” Nói xong lại tưởng cô hối hận rồi: “Hay là để tao dắt mối cho mày ôm đùi người ta nhé? Sếp tổng bộ phận thu mua, quản lý cấp cao đấy, nghe thôi đã thấy oách rồi.”

“Thần kinh à, tao thiếu đàn ông chắc?” Chương Như có thiếu đàn ông không? Tất nhiên là không. Quanh cô đầy lốp dự phòng, loại nào cũng có, chỉ cần cô gật đầu, lịch hẹn hò có thể xếp kín từ giờ đến cuối năm.

Nói xong, cô mở hệ thống OA tìm kiếm bộ phận thu mua, cuối cùng cũng thấy họ tên đầy đủ của anh: Diệp Ấn Dương, viết tắt là ba chữ cái Y.

(*) Hệ thống OA (Office Automation) là hệ thống tự động hóa văn phòng – một nền tảng hoặc phần mềm giúp doanh nghiệp quản lý và xử lý công việc văn phòng một cách số hóa.

“Chị Như, đi ăn trưa không?” Văn Hòa chạy tới rủ, đôi mắt cười cong cong, ngọt ngào như kẹo.

“Đi chứ, đi.” Chương Như cầm lấy thẻ nhân viên, theo cô ấy xuống nhà ăn.

Công ty Chương Như làm tên là E-Health, chuyên sản xuất, nghiên cứu và kinh doanh thiết bị y tế. Tại khu vực này, đây được xem là công ty có đông nhân viên nhất nên hễ tới giờ ăn, trong căng tin đâu đâu cũng thấy người của E-Health.

Trời hôm nay khá nóng, hai người bọn họ order mì trộn Mai Châu và canh tam bảo. Lá kỷ tử trong bát canh xanh mướt, uống vào thanh mát, ngọt dịu.

Tằng Khả Lâm cũng có mặt. Thấy cái bụng bầu to bự của cô ấy, Chương Như cảm thấy hơi sợ, bèn đưa tay kéo ghế: “Cậu chưa nghỉ thai sản à?”

“Chưa tới lúc, với lại chưa tìm được người bàn giao.” Tằng Khả Lâm chậm rãi ngồi xuống, bên cạnh bỗng xuất hiện một gã đàn ông: “Hello mấy người đẹp, tôi ngồi đây được chứ?”

Thấy người đến là phó giám đốc bộ phận kinh doanh, Tằng Khả Lâm gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi, sếp Vương cứ tự nhiên.”

Vương Đông Ni đặt khay đồ ăn xuống: “Được ngồi cùng bàn với mấy người đẹp là vinh hạnh của tôi.” Nói rồi quay sang hỏi Tằng Khả Lâm: “Bộ phận thu mua không ăn trưa cùng nhau à?”

Tằng Khả Lâm lắc đầu: “Không thấy ai nói gì cả.” Mặc dù buổi sáng vừa họp xong nhưng Diệp Ấn Dương chỉ nói mấy câu ngắn gọn, không lập quy định hay có ý định mời mọi người ăn trưa. Chẳng ai đoán được ý đồ của anh nên giờ trong lòng mọi người có hơi rén.

Vương Đông Ni nghĩ ngợi: “Chắc tại sếp Diệp xuất thân từ công ty nước ngoài, chưa quen với văn hoá trong nước. Cũng có thể là có hẹn riêng.” Gã mỉm cười nói tiếp: “Nghe nói anh ta cũng là người Bắc Kinh, trước đây lại quen sếp Tào nên chắc thân với bên đó hơn nhỉ?”

“Cái này tôi không rõ.” Tằng Khả Lâm mỉm cười, cúi đầu ăn cơm.

“Tâm sự thôi mà, có gì đâu mà phải thận trọng thế.” Vương Đông Ni nhướng mày rồi quay sang nhìn Văn Hòa: “A Hòa hôm nay ăn thanh đạm thế.” Giọng điệu tỏ ra vô cùng thân mật, gã nhìn khay cơm của Văn Hoà rồi hỏi: “Em là người Hoa Hẹ à?”

Văn Hòa thật thà lắc đầu: “Nhà em ở An Huy.”

“An Huy?” Vương Đông Ni cảm thấy khá lạ lẫm: “Ở vùng núi hả? Con gái miền Nam mà cao thế này là hiếm lắm.” Gã nheo cặp mắt híp: “Thế Tết Đoan Ngọ em có về quê không?”

“Không ạ.”

“Ồ, định ở lại với bạn trai à?” Vương Đông Ni cười đầy ẩn ý, lần tay sờ chuỗi Phật châu trên bàn: “Có bạn gái cao ráo lại xinh đẹp như em, bạn trai chắc có phúc lắm.”

“Dạ không…” Văn Hòa trông rõ là căng thẳng.

“Không có bạn trai, hay là không ở với bạn trai? Bạn trai em có phải người công ty mình không? Anh có quen không?” Ánh mắt của gã soi mói khiến Văn Hòa ấp úng không biết đáp sao.

“Đừng sợ, anh chỉ hỏi chơi thôi.” Gã ta cười ha hả rồi chuyển mục tiêu sang Chương Như: “Sao A Như trông chẳng có tí sức sống nào thế này? Tối qua đi đâu chơi à? Lần sau cho anh theo với được không?”

Công ty lớn có đủ loại người, đương nhiên những kẻ lập dị tương đối nhiều mà Vương Đông Ni chính là một ví dụ điển hình. Ánh mắt gã quét qua khuôn mặt Chương Như: “Phòng hành chính quả nhiên nhiều người đẹp, giá mà các em sang phòng kinh doanh, khách hàng nào gặp mà chả đổ.”

Cái ngữ sâu già này, Chương Như chỉ coi như lũ ruồi nhặng vo ve. Cô liếc gã một cái: “Sếp Vương, bên quản lý tòa nhà khuyên anh nên thay khóa đi đấy.”

“Hả? Khóa gì?” Gã khựng lại.

“Khóa cửa chứ gì nữa. Không sợ bạn gái cũ lại qua nhà dán băng vệ sinh lên hả?”

Mặt Vương Đông Ni tái hẳn: “Làm… làm gì có…” Giọng gã lắp bắp, rõ ràng đang chột dạ.

“Không có? Tôi còn được cho xem cả video cơ mà.” Chương Như mở điện thoại giả bộ tìm: “À đúng rồi, bên quản lý còn nói…”

“Khụ, khụ…” Gã vội ho sù sụ: “Xin lỗi, họng hơi ngứa, chắc là bị cảm rồi.” Tìm vội cái cớ rồi ôm khay cơm đứng dậy.

“Ồ, thế anh đừng để lây sang tụi tôi nhé.” Chương Như che mũi, cười tít mắt tiễn gã: “Cần đổi khóa cứ gọi tôi, tôi có số điện thoại của thợ khóa uy tín nè.”

“Chuyện gì thế?” Tằng Khả Lâm nghe thấy, mắt sáng lên hóng hớt: “Băng vệ sinh gì cơ?”

Chương Như lúc này đã ăn xong, đang thong thả lau miệng: “Băng vệ sinh dùng rồi ấy. Gã ta ở ký túc xá công ty, cắm sừng bạn gái bị phát hiện còn mặt dày trơ trẽn đòi lại quà. Con bé ấy tức quá, nửa đêm đem băng vệ sinh dán lên cửa phòng gã. Đúng là đồ rác rưởi, dơ bẩn.”

Chuyện này không quá bất ngờ vì ai cũng biết nhân phẩm gã ta thế nào. Tằng Khả Lâm hạ giọng: “Cậu có video thật à?”

“Không có, dọa gã thôi.” Loại người này sợ nhất bị bêu xấu.

“Ôi A Như à…” Tằng Khả Lâm cười đến suýt động thai: “Ưu điểm của công ty mình là chẳng ai quản cậu, khuyết điểm cũng là chẳng ai quản cậu.” Cô đúng kiểu chẳng ngán kẻ nào, ai cũng dám chọc, tự tin thật sự.

Chương Như chẳng mấy bận tâm, quay sang dặn Văn Hòa: “Sau này gã tìm em thì đừng đáp.”

“Vâng ạ.” Văn Hòa gật đầu, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.

Văn Hòa mới vào E-Health thực tập sau Tết, nửa tháng đầu đi theo Chương Như. Hồi mới gặp nhau cô ấy đã nghĩ chắc Chương Như là kiểu người khó ở chung, vì cô vừa xinh vừa ăn mặc sang chảnh, lúc im lặng trông cực kỳ sắc sảo, nhưng ở cùng chưa đầy hai ngày đã phát hiện hóa ra tính cô khá thẳng thắn, thậm chí còn hơi lầy lội, chẳng lạnh lùng chút nào. Từ đó hễ Chương Như nói gì là Văn Hòa lại thấy buồn cười, còn cảm thấy cô nói gì cũng đúng, sẵn sàng nghe, sẵn sàng dựa dẫm.

Ăn xong, mọi người thu dọn chuẩn bị đi. Điện thoại Văn Hòa rung lên, cô nàng đỏ mặt nói với Chương Như: “Em đi mua ít đồ.”

“Ừ, đi đi.” Chương Như nhìn theo bằng ánh mắt đầy hàm ý, thấy cô nàng vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại, chắc đang nhắn tin với đàn ông đây mà.

Tính cách ngại ngùng lại hiền lành như vậy, đôi lúc Chương Như thấy cô ấy hơi giống chị dâu Tô Đình của mình. Nhưng ít nhất mắt nhìn người của Tô Đình tốt hơn, không đến nỗi thích trai lùn.

Dù sao đó cũng là chuyện riêng của người ta, Chương Như gãi gãi chân mày, quay lại tiếp tục giúp văn phòng Thư ký Tổng giám đốc lo liệu việc tiếp khách. Lần này là khách hàng cấp cao, nhiệm vụ dồn lại một đống. Suốt cả tuần đó, Chương Như theo sát vụ này, bận đến nỗi người ướt đẫm mồ hôi, mãi đến chiều thứ Sáu mới được thả lỏng.

Tâm trạng đang tốt, cô đặt một đống trà chiều cho cả phòng. Đồng nghiệp được bón bánh ngọt và trà sữa no nê bèn kêu than trong nhóm: “Chị Như ơi là chị Như, không có chị thì phòng hành chính bọn em sao sống nổi!”

Chương Như cười toe toét, đang khiêm tốn chém gió mấy câu trong nhóm thì nhận được điện thoại báo có đơn hàng giao tới. Xuống dưới sảnh nhận, hóa ra là một bó hoa hồng tươi to tướng.

“Chị Như.” Văn Hòa mỉm cười đưa cho cô: “Hoa đẹp quá.” Cô ấy rất ngưỡng mộ nhưng vẫn biết giữ chừng mực, không hỏi ai gửi cũng không liếc trộm thiệp, tuyệt nhiên không có ý hóng hớt.

Chương Như lấy thiệp ra xem, sau đó rút mấy bông ra tặng Văn Hòa rồi ôm phần còn lại vào thang máy. Bó hoa vô cùng nổi bật, đến nỗi Diệp Ấn Dương liếc một cái là thấy ngay.

Hai người gặp nhau ở sảnh thang máy. “Sếp Tào, sếp Diệp.” Chương Như giấu mặt sau giấy gói hoa, không có vẻ gì là ngạc nhiên vui mừng, việc nhận hoa đối với cô là chuyện cơm bữa.

“Bạn trai tặng à?” Tào Ngật Sơn hỏi.

“Bạn thôi ạ.” Cô trả lời thản nhiên: “Người theo đuổi em, vẫn chưa chắc liệu có trở thành bạn trai hay không.”

Tào Ngật Sơn bật cười: “Khá quá nhỉ?”

Chuyện đó là đương nhiên: “Nỗi khổ của người đẹp, anh không hiểu được đâu.” Chương Như vén mái tóc sang một bên, để lộ bộ nail style báo đốm mới làm, toát lên khí chất hoang dã.

Diệp Ấn Dương liếc cô một cái, chợt nhớ tối hôm đó ở KTV đã có không ít người xin wechat của cô, chỉ riêng anh thấy đã hơn hai ba người. Đúng là “đắt hàng” thật.

Thang máy đến nơi, ba người cùng bước vào. Chương Như đang định lên tiếng thì Diệp Ấn Dương đứng cạnh bảng điều khiển đã bấm tầng ba – tầng của phòng hành chính.

Nhìn từ phía sau, trên gáy anh có hai nốt ruồi ngay hàng thẳng lối như hai chấm trên quân bài mạt chược. Cô lại liếc bộ sơ mi cổ thuyền được ủi phẳng phiu, chỉ cảm thấy người này quá đỗi nghiêm chỉnh, rất giống một quý ông gò bó.

Đến nỗi cô nghĩ thầm: Đàn ông mà thân sĩ thế này, lúc lên giường thấy phụ nữ tr*n tr**ng có khi phải mặc niệm mất ba phút để tỏ lòng tôn trọng ấy chứ nhỉ?

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, thang máy đã tới. Cô ôm hoa đi ra, gót giày gõ “cộp cộp” trên nền gạch.

“Cô gái này vui tính phết.” Tào Ngật Sơn vốn phụ trách mảng nhân sự, thoáng nghĩ đến chuyện bộ phận thu mua đang thiếu trợ lý, liền nói với Diệp Ấn Dương: “Ở vị trí hỗ trợ có thể hơi yếu một chút nhưng mấy việc hành chính thì chắc vẫn ổn. Đầu óc nhanh nhạy, tính cách lại dễ gây thiện cảm, tiềm năng không ít, cậu đào tạo là được.”

Nhắc đến tính cách, Diệp Ấn Dương lại nhớ đến dáng vẻ của cô hôm ở KTV. Nói thật thì kiểu con gái hoạt bát không phải anh chưa từng gặp bao giờ, nhưng cái kiểu “giương nanh múa vuốt” như cô thì ít: “Cướp người của phòng hành chính không ổn lắm thì phải?” Diệp Ấn Dương cúi đầu trả lời một tin nhắn rồi nói tiếp: “Nghe nói Giám đốc Quách rất coi trọng cô ấy. Tôi vừa đến đã lôi người đi, liệu có quá đáng quá không?”

“Cũng đúng.” Cửa thang máy mở ra, Tào Ngật Sơn bước ra ngoài, không quên liếc anh một cái: “Thực ra nếu trước kia cậu có người quen hợp ý thì đưa qua chung cũng được.”

Diệp Ấn Dương cười: “Anh khỏi bẫy tôi, tôi không kéo theo ai cả.” Ở chức vụ này không cho phép dẫn người đi cùng, việc này vừa thiếu tôn trọng công ty cũ vừa dễ khiến đội ngũ mới cảnh giác. Quả thật lợi bất cập hại.

Trở về phòng thu mua, Tằng Khả Lâm đến tìm anh, tuần sau có mấy lịch hẹn phỏng vấn. Khi nhắc đến vị trí trợ lý, cô ấy hỏi: “Sếp Diệp có yêu cầu gì về tính cách không?”

Anh suy nghĩ một chút: “Cảm xúc ổn định, làm việc tập trung.”

Ý là thích người kiên định, nói ít làm nhiều, Tằng Khả Lâm gật đầu: “Vâng, vậy để tôi lọc lại hồ sơ, chọn được ai phù hợp sẽ hẹn sếp gặp.”

Gần đến giờ tan làm, Tằng Khả Lâm đi ra ngoài, Diệp Ấn Dương đúng lúc nhận một cuộc điện thoại. Giọng anh trầm ổn, trên khuôn mặt treo ý cười nhàn nhạt.

Trước khi anh về công ty, Tằng Khả Lâm từng nghĩ với profile hoành tráng như thế, chắc đây là một lãnh đạo cứng rắn. Nhưng thực tế Diệp Ấn Dương rất hòa nhã, hay cười, giao tiếp khiến cấp dưới không cảm thấy áp lực. Chỉ không rõ đó là chiến lược hay tính cách thật của anh vì làm thu mua đâu chỉ tiêu tiền, đây là vị trí nhiều cám dỗ, nhiều bẫy rập bủa vây. Người giữ được mình không nhiều, còn đã leo lên tới cấp quản lý, có mấy ai là người đơn giản.

Sau khi nhẹ nhàng khép cửa lại, Tằng Khả Lâm quay về bàn làm việc, trên đường về đụng phải đồng nghiệp: “Quản lý Dương.”

“Bận xong rồi hả?” Dương Vũ lên tiếng chào hỏi, sau đó nhìn về phía sau: “Sếp Diệp đang bận gì trong văn phòng đấy?”

“Sếp vừa nghe điện thoại, bây giờ thì không rõ lắm.”

“Thế à.” Dương Vũ mỉm cười nhìn xấp tài liệu trên tay cô: “Đang tìm nhân sự hả?”

“Đúng vậy, vừa nãy tôi tìm sếp Diệp để trao đổi về thời gian.” Tằng Khả Lâm ôm sơ yếu lý lịch trả lời anh ta, trong lòng thầm thở dài, tên này mặt mũi trông cũng được nhưng chiều cao lại là điểm yếu, mặc dù anh ta nói bản thân cao 1m74 nhưng Tằng Khả Lâm cảm thấy chắc còn chưa tới mét bảy. Mượn lời của Chương Như thì đây quả thực là một gã trai lùn chính hiệu.

Trò chuyện đôi câu, Tằng Khả Lâm quay về vị trí của mình. Cùng lúc đó Dương Vũ đi về phía phòng Diệp Ấn Dương, gặp lúc anh vừa ra, xách túi chuẩn bị đi.

“Sếp Diệp.” Anh ta niềm nở chào: “Anh tan làm rồi à?”

“Ừ, có chút việc.”

“Đi đánh cầu lông à? Nghe nói anh chơi giỏi lắm, hôm nào cho bọn tôi theo học hỏi với.”

Diệp Ấn Dương cười: “Được, hôm nào rảnh nhé.” Nói xong vào thang máy xuống lấy xe. Hôm nay đường hơi tắc, mất hơn bốn mươi phút mới tới nơi.

Bãi đỗ xe rộng rãi, tòa nhà ba tầng, biển hiệu “Chương Ký” sáng trưng. Diệp Ấn Dương đánh xe vào trong cửa hàng dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, bên trong khách đông kín. Nhân viên dẫn anh vào phòng riêng.

Vừa mở cửa ra, người ở trong đồng thời quay đầu nhìn: “Ô, lớp trưởng tới rồi!”

“Xin lỗi, kẹt xe chút.”

“Không sao, lát uống phạt hai ly là được.” Đỗ Tuấn ra hiệu bồi bàn mang đồ ăn lên, tiện gọi thêm mấy chai rượu.

Ở đây toàn là bạn học cũ, có người ở Quảng Châu, có người từ Thâm Quyến hay Đông Hoản chạy về. Vài năm không gặp, không khí vô cùng náo nhiệt, uống cũng không ít rượu.

Giữa chừng, điện thoại Diệp Ấn Dương khẽ rung. Đầu số 400 quảng cáo, anh đặt úp máy xuống thì bị bạn học trêu: “Bạn gái gọi à?”

Đỗ Tuấn cười hô hố: “Bạn gái gì, chia tay rồi, giờ đang độc thân.”

“Ủa trước đó nghe nói sắp cưới mà, sao giờ lại độc thân?” Người nọ nhìn anh trêu: “Bảo sao trông u uất thế, hóa ra là thất tình.”

“U uất cái gì, chia tay chứ có phải ly hôn đâu.” Đỗ Tuấn ợ rượu một cái: “Chia tay là tốt, kiếm em khác trẻ hơn.”

Trên bàn có người hùa theo: “Thế sao sếp Tuấn không giới thiệu một cô đi, cậu quen nhiều em xinh lắm còn gì.”

“Giới thiệu rồi, cậu ta không ưng ấy chứ.” Đỗ Tuấn liếc Diệp Ấn Dương một cái rồi chêm câu: “Cơ mà chắc bọn họ cũng chẳng ưng cậu ta.”

“Nhìn ra rồi.” Tối hôm đó ở KTV, ánh mắt Chương Như nhìn anh đầy khinh bỉ, Diệp Ấn Dương đâu có mù, vẫn nhớ rõ mồn một.

Nửa sau của bữa tiệc, Diệp Ấn Dương uống hơi nhiều, nhân viên tinh tế mang khăn nóng tới, anh đắp lên mặt, hơi ấm thấm vào da vô cùng dễ chịu. 

Đỗ Tuấn ngồi nghỉ bên cạnh liếc anh một cái, người nho nhã dù uống say cũng im lặng. Nghĩ đến cô gái ồn ào tên Chương Như, thấy hai người đứng cùng nhau chẳng khác nào nước cam rưới lên bánh cuốn, lệch pha hẳn.

***

Hôm sau là cuối tuần, Quảng Châu lất phất mưa.

Chương Như bị mèo l**m tỉnh. Lưỡi mèo có gai khiến làn da ran rát như bị bàn chải quét qua. Cô rùng mình, túm lấy con mèo gõ nhẹ trán nó: “Cưng điên à? Có tin chị nhổ sạch lông của em không?”

Chú mèo tên là Cá, cong lưng grao grao như niệm chú, suýt thì xông vào đánh nhau với cô. Cuối cùng cô vẫn phải lết dậy cho ông hoàng này ăn.

Rửa mặt đánh răng xong, Chương Như ôm ba lô vũ trụ của nó ra: “Ra ngoài không?” Cô hỏi Cá, nhưng nó chỉ dựng tai lên, vả cho cô một cái rồi chạy vào khay cát đi vệ sinh.

Đôi bên ngứa mắt nhau, Chương Như cũng mặc kệ, xách chìa khóa ra ngoài.

Sau khi trở về nhà tổ, chị dâu Tô Đình ôm bụng bầu lớn, đứng ở cửa mỉm cười chào đón cô: “Chào buổi sáng.”

Mắt Chương Như đảo láo liên, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngực chị: “Ngực lại to hơn rồi chứ gì?”

Một câu làm Tô Đình đỏ hết cả mặt: “Có chút, nội y cũ chật hết rồi.”

“Em biết ngay mà.” Chương Như dí sát mặt vào ngực chị: “Chị có mặc áo ngực không đấy?” Chưa kịp nói thêm, một viên đá bay trúng gót cô. Quay lại thấy Chương Tuyết Dương đứng trong sân, ánh mắt sắc như dao, Chương Như lạnh hết cả gáy: “Anh bị điên à, sao lại ném em?”

“Vào ăn cơm.” Chương Tuyết Dương xoay người đi, thái độ kia chẳng khác nào gọi tử tù đi vào ăn bữa cơm cuối cùng.

Cô mắng thầm anh mặt đen như đít nồi trong lòng, đang định đỡ chị dâu vào thì thấy chị khẽ chau mày “á” một tiếng.

“Chị sao vậy?” Chương Như vội cúi người.

“Không sao, em bé đạp thôi.” Tô Đình đứng yên chờ cơn thai máy qua.

Mang thai thật sự không dễ dàng. Chương Như đặt tay lên bụng chị: “Bạn em nói chắc là con trai.” Chứ không thì sao mới trong bụng đã quậy thế này, “Chỉ mong đừng giống Chương Kính Râm nhà mình.” Cô lẩm bẩm.

Hai anh em nhà này đời trước chắc có thù với nhau, Tô Đình cười: “Em cứ kệ anh ấy, nhiều khi ảnh bị lên cơn ấy mà.” Đợi bụng không còn động tĩnh gì nữa, chị kéo cô vào phòng khách rồi lấy một món đồ từ trong túi ra đưa cho cô.

“Cái gì thế ạ?” Chương Như mở ra, là đồng hồ Chanel hình viên đường, đúng mẫu màu đen viền vàng mà cô thích, “Ở đâu ra đấy chị?”

Chị dâu chỉ về phía Chương Tuyết Dương đang bưng đồ ăn.

Chương Như thấy vậy lập tức hết giận, nhoẻn cười rõ tươi. Lúc ăn cơm còn tranh thủ thông báo: “Em sắp thăng chức rồi, chắc tháng sau có quyết định.” Vừa nói vừa nhìn Chương Tuyết Dương, sống lưng thẳng tắp, đắc ý chờ xem phản ứng của anh.

Chương Tuyết Dương liếc cô: “Chuyện gì chưa chắc chắn thì đừng nói. Lỡ nói trước bước không qua, người mất mặt là em đấy.”

“Làm gì có chuyện bước không qua? Cái miệng anh như thế mà cưới được vợ đúng là trời cao không có mắt, may nhờ tổ tiên phù hộ.” Càng nghĩ càng giận, Chương Như thầm mắng anh miệng quạ đen, mắt phải hình như vừa giật giật một cái.

Bình Luận (0)
Comment