Chú thích của tác giả: “Quay đều đều” là một bài đồng dao tiếng Quảng Đông rất hay, cũng nổi tiếng không kém là bài “Mưa lớn”.
“Yêu đương chốn công sở, đến chó còn chẳng thèm.”
Ăn trưa xong, Chương Như và Tô Đình ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Trời đã tạnh mưa từ sớm, mặt đất nhanh chóng trở nên khô ráo. Trong làng có mấy chục người đang tập luyện chèo thuyền rồng, mái chèo khuấy tung cả khúc sông, cá dưới nước bị quấy đến choáng váng, thi nhau ngoi lên mặt nước.
Dân làng đứng xem nói cười rôm rả. Hai cô gái đứng ở bờ sông lên tiếng chào ba người chú đứng tuổi đang cầm còi chỉ huy đội chèo. Một người trong số đó hỏi: “Ba cháu năm nay không về à?”
Chương Như lắc đầu đáp: “Dạ cháu không biết nữa, chắc là không ạ. Dạo này ba cháu mê buôn trà, suốt ngày rong ruổi bên ngoài, cứ như sàn nhà ở Quảng Châu nóng bỏng chân ông ý vậy.”
Đứng ngắm một lúc, hai người lại lững thững đi bộ về nhà. Đi ngang tiệm tạp hóa thì thấy có sữa đu đủ Vĩ Ký, Chương Như bước tới lấy một chai rồi hỏi: “Chị uống không?”
Tô Đình lắc đầu: “Phải lạnh mới uống.”
Chương Như đổi cho chị bịch bánh que rồi hỏi giá: “Bao nhiêu vậy?”
“6 tệ.” Người thu tiền là một cậu nhóc đầu đinh da ngăm đen, cậu ta chỉ liếc bọn họ một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
Chương Như quét mã trả tiền, lúc bước ra thì thấy một bà cụ đang ngồi trước cửa tiệm. Bà cụ mặc áo hoa ngồi trên ghế mây, vừa vuốt mèo vừa lẩm bẩm nói chuyện với bức tường đối diện.
Chương Như cất tiếng chào: “Cháu chào bà.”
Bà lão ngẩng lên nhìn cô: “Con bé này là ai?”
“Cháu là A Như, Chương Như nè bà.”
“Ồ… Bạch Tuộc à…” Bà lão lặp lại tên cô bằng tiếng Quảng Đông, rồi lẩm bẩm: “Đặt cái tên gì mà lạ thế…” Sau đó quay sang nhìn Tô Đình: “Còn cô gái này là ai?”
“Đây là chị dâu cháu, Tô Đình ạ.”
Bà cụ nhìn bụng chị ấy rồi phán một câu chắc nịch: “Sắp sinh rồi.”
“Dạ vâng.” Tô Đình cười tươi trả lời bà, “Dự sinh tháng này đấy bà.” Thấy bà cụ đưa tay ra, chị cũng không sợ mà bước lại gần để bà dễ chạm vào.
“Là con gái đấy.” Tay bà cụ run rẩy chạm nhẹ lên bụng chị: “Con gái cũng tốt, sinh con gái thì lâu già.”
Chương Như chớp chớp mắt nhìn Tô Đình, bà cụ đã ôm mèo vào lòng, khe khẽ hát: ”Quay đều đều, vườn hoa cúc… Má kêu con đi coi đua thuyền…” Một khúc đồng dao xưa vang lên trong tiếng run run của bà cụ như kéo thời gian lùi lại vài chục năm trước.
Chương Như thở dài, cùng Tô Đình quay về nhà.
Người bị bệnh Alzheimer như đang mắc kẹt trong vòng lặp thời gian. Chồng bà mất sớm, bà ở vậy một mình đến lúc phát bệnh, suýt còn bị lạc đường. Con cháu dọn về quê để tiện chăm sóc bà, mở lại tiệm tạp hóa cũ cho bà trông coi mỗi ngày, sợ bà đi lạc lần nữa.
Ký ức có thể không còn nhưng việc ngồi giữ tiệm đã trở thành phản xạ. Chỉ cần tiệm mở là bà lại ra ngồi, dù còn chẳng biết thối lại bao nhiêu tiền.
“Haiz, bà đáng thương ghê.” Chương Như chợt rưng rưng nước mắt, đang đa sầu đa cảm thì nhận được cuộc gọi từ Giai Giai: “Nhỏ khùng! Tối làm vài ly không?”
“Ở đâu?”
“Thập Tam Đường ấy, tao đặt bàn rồi.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng ngáp dài: “Xe tao đem đi bảo dưỡng rồi, tiện thể qua rước tao luôn nhé.”
“Rồi rồi, lượn đi.” Chương Như cúp máy xong, Tô Đình hỏi: “Đi chơi à?”
“Tối em mới đi, giờ còn sớm.” Chương Như thấy vẫn còn thời gian ngủ thêm tí, cũng muốn ghé tiệm gội đầu. Cô hất hất mái tóc mái che trước trán, vừa về tới nhà đã thấy Chương Tuyết Dương khoanh tay đứng trước cửa làm mặt ngầu phong cách Ngô Ngạn Tổ.
Nghĩ tới hồi sáng bị anh rủa một câu, Chương Như lại thấy tức, bèn cố tình lớn tiếng nói với Tô Đình: “Chờ chị sinh xong mình đi club ở Liệt Đức quẩy đi, ở đó có cái sân chơi mới chất lắm, nhạc cuốn cực!”
Chương Tuyết Dương quay lại liếc cô, mặt không chút cảm xúc. Cái bản mặt lạnh như băng đó chẳng khác nào máy giảm nhiệt công suất cao.
Sau khi chào tạm biệt trưởng bối trong nhà, Chương Như khéo léo né qua chỗ anh, nhưng Chương Tuyết Dương gọi cô lại: “Muốn công việc suôn sẻ thì phải học cách khiêm tốn, đừng có suốt ngày nhảy dựng lên như bị điện giật vậy.” Tính cách quá bốc đồng, quá bộc trực, sớm muộn gì cũng bị vấp ngã.
Ai nhảy dựng lên như bị điện giật cơ? Chương Như rất muốn phản bác nhưng vừa mở miệng thì phải câm nín, đành cụp mắt gật đầu: “Em biết rồi!” Nói xong vội vàng túm lấy chìa khóa xe rồi chạy biến, sợ ở lại bị ca cho một bài tiếp.
Tô Đình không nhịn được trách Chương Tuyết Dương: “Anh đừng lúc nào cũng đả kích con bé thế.” Chị cảm thấy thật ra Chương Như rất muốn cố gắng, muốn được anh trai công nhận: “Nói chuyện nhẹ nhàng chút, anh coi, con bé cứ gặp anh là sợ, không dám đứng gần luôn.”
Chương Tuyết Dương nói vậy không phải đả kích mà là nhắc nhở: “Em tưởng nó biết sợ hả? Quay lưng một cái là em thấy nó cái gì cũng dám làm.”
Từ nhỏ Chương Như đã biết giả vờ ngoan ngoãn, gặp ai cũng tươi cười nhưng thực chất trơn như cá trạch, không những vậy còn có móng vuốt. Một khi đã chua ngoa lên thì cái miệng có thể đâm chết người chẳng cần dao, đắc tội người khác lúc nào chẳng hay.
“Có đâu, con bé A Như lanh lợi thôi chứ cũng dễ thương mà.” Tô Đình thấy Chương Như chỉ là có hơi ham chơi chứ không đến nỗi như chồng nói.
Hai người này đúng là cùng hội cùng thuyền, Chương Tuyết Dương cũng không cãi thêm, im lặng lái xe chở vợ về nhà.
Lúc lên xe, Tô Đình nhớ tới lời bà cụ ở tiệm tạp hoá ban nãy: “Bà cụ nói chắc là con gái anh ạ.” Nói xong thì thấy chồng đang bấm định vị GPS: “Định đi đâu đấy anh?”
“Đi nhậu, đi quẩy.” Chương Tuyết Dương liếc vợ: “Chẳng phải em thích nhất mấy vụ đó à?”
Tô Đình sững lại một giây, thấy chồng nghiêm túc tra đường thật thì cũng dứt khoát ngả lưng ra ghế sau: “Đi thì đi, ai không đi là đồ hèn!”
“Em nói ai hèn?” Chương Tuyết Dương liếc nhìn bụng vợ một cái.
***
Khoảng chín giờ tối, Chương Như lái xe đi đón Giai Giai.
Vừa lên xe, thấy cô mặc váy dệt kim Giai Giai hỏi: “Bộ không nóng hả?”
“Nóng chứ, nóng đến nỗi miếng dán ngực cũng rớt luôn rồi.”
“Vậy là thả rông à?” Giai Giai cúi đầu định tìm hai nụ hoa, bị Chương Như đập cho một phát: “Bồ mày đâu?”
“Đi đánh cầu lông rồi.” Giai Giai vừa dứt lời thì nhận được video báo cáo Đỗ Tuấn gửi tới, anh ta quay sân cầu lông một vòng, đúng lúc bắt trúng cảnh Diệp Ấn Dương đang bật nhảy lên đập cầu.
Giai Giai chuyển clip sang cho Chương Như xem. Cô nhìn một lúc rồi hỏi: “Gì vậy?”
“Cho mày coi đỡ nghiện, nhỡ sau này hối hận.” Giai Giai ngẫm nghĩ: “Bộ phận thu mua hình như dễ chấm m*t lắm đúng không?” Thu mua mà, ăn bớt cắt xén, chắc nhận không ít đồ hiếu kính. Cô nàng liếc Chương Như: “Mày muốn thử cưa ảnh không, thấy cũng ngon nghẻ đó.”
Đèn đỏ dừng lại, Chương Như coi lại clip hai lần. Lúc Diệp Ấn Dương vung vợt, cơ bụng siết lại rất rõ, khi đập cầu thì bùng nổ như quất roi, lực sát thương không hề nhỏ.
Thật ra cũng đẹp trai thiệt, nhưng chưa tới mức khiến người ta phải kẹp chân. Chương Như đẩy điện thoại ra: “Mày tỉnh lại đi, tới giờ uống thuốc rồi đó, tao đâu có thèm khát tới vậy.” Hơn nữa yêu đương chốn công sở, đến chó cũng chẳng thèm.
Phải mất một lúc hai người đến Thập Tam Đường ở Phan Nguy, quán mới mở nhưng khách đông nghịt.
Váy Chương Như là kiểu đuôi cá xẻ tà cao, mông cong vút như bơm filler, đi ngang qua thu hút hàng loạt ánh mắt.
Trên sân khấu, ca sĩ đang hát bài “Hôn khắp nơi” của Dương Thiên Hoa, một bài hát vô cùng sôi động, Chương Như vén tóc ra sau tai, hất cằm đảo mắt qua đám đông, bất ngờ nhìn thấy người quen.
“Nhìn gì thế?” Giai Giai ghé lại hỏi.
“Đồng nghiệp.” Dương Vũ của bộ phận thu mua, bạn trai của Văn Hòa. Thấy anh ta đang ôm ấp một cô gái khác, hàng lông mày của cô từ từ nhíu lại: “Đồ chó má, thằng cặn bã chết bầm.”
Giai Giai đoán được chuyện gì, nhìn sang góc bên kia thấy hai người đó bắt đầu “hôn khắp nơi” nhau liền vội vã kéo Chương Như: “Đi đi đi, lo chuyện bao đồng làm gì.” Vừa nói vừa kéo cô ra khỏi đó rồi nhét một miếng dưa leo vào miệng cô để bịt miệng.
Chương Như móc điện thoại định chụp hình, tuy nhiên Dương Vũ đã dẫn cô gái kia rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi quán.
Chuồn cũng lẹ đấy: “Thằng lùn chết tiệt!” Chương Như vừa mắng vừa cắn dưa leo rộp rộp.
“Cũng đâu phải bạn trai mày, quan tâm làm gì.” Cảm giác của Giai Giai đối với Chương Như khá phức tạp, thỉnh thoảng sùng bái cô nhưng cũng có lúc thấy cô như đồ ngu. Cũng phải thôi, do Chương Như sinh muộn, có khi ở trong bụng mẹ lâu quá nên khùng luôn rồi: “Chớ có kiếm chuyện, cưng tưởng mình là vua đất Quảng hay sao mà thích làm gì thì làm?”
Chẳng bao lâu sau, trên sân khấu đổi bài khác, nhịp điệu càng lúc càng dồn dập, bàn của bọn họ cũng kéo tới ngày một đông.
Quán bar lúc nào chẳng có trò mới. Có người lôi bảng đo thị lực ra chơi trò ai chỉ sai hướng thì uống phạt. Chương Như bị phạt vài ly, khi đầu óc bắt đầu lơ lửng thì Giai Giai gọi điện cho Đỗ Tuấn, bảo anh ta qua chơi chung.
Đỗ Tuấn vừa đánh cầu xong, hỏi Diệp Ấn Dương có muốn đi cùng không.
Diệp Ấn Dương uống một hơi hết nửa chai nước: “Mai hẹn người ta đến sửa nhà, còn phải về nhà ăn một bữa. Cậu đi đi.” Anh tháo băng cổ tay, thay giày rồi kéo khóa áo khoác: “Đi trước đây, hẹn bữa khác nhé.” Nói rồi vỗ vai Đỗ Tuấn một cái, tiện tay nhặt luôn chai nước rỗng của đồng đội mang đi.
Hôm sau anh lái xe đi Hải Châu, may sao nay trời đẹp.
Thật ra với Diệp Ấn Dương, Quảng Châu không quá xa lạ, hồi tiểu học anh từng sống ở đây mấy năm, sau mới theo ba mẹ về Bắc Kinh, mấy năm gần đây thỉnh thoảng cũng quay lại thăm ông bà nên khá quen thuộc địa bàn.
Về đến nhà đã gần trưa, trong bếp đang chuẩn bị bữa trưa nhưng không khí trong nhà có vẻ hơi căng thẳng.
Anh đi vào thư phòng tìm ông nội đánh cờ, vừa ngồi xuống liền hỏi: “Lại cãi nhau với bà nữa à ông?”
Ông nội không nói gì, nhưng lông mày nhíu lại đã là câu trả lời.
Diệp Ấn Dương không hỏi tiếp, im lặng đánh xong ván cờ rồi ra ngoài phòng khách.
Nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, mọi vật đều ngăn nắp, đến cả dao trong bếp cũng cùng một hướng. Bà nội anh – Chu Ái đang bóc túi đồ gì đó, thấy cháu trai vào mà chẳng thèm nói câu nào, mặt xị xuống như trẻ con đang giận hờn.
Diệp Ấn Dương đi tới phụ một tay, thấy trong tay bà là gói sườn tỏi Quảng Đông thương hiệu Chương Ký.
Anh cắt bao bì, sau đó cầm lấy một khúc cà rốt trên thớt, lập tức bị bà nội lườm: “Đi rửa tay!”
Làm y tá trưởng mấy chục năm, bà nội anh đặc biệt quan tâm đến vấn đề vệ sinh. Mấy thói quen tốt của Diệp Ấn Dương đều do bà rèn từ nhỏ, ví dụ như vận động xong phải mặc thêm áo, rửa tay phải thật kỹ.
Rửa tay xong, anh vừa nhai cà rốt vừa hỏi: “Hai cụ lại cãi nhau chuyện gì vậy? Ông đi câu cá không nghe máy hay là không chịu nghe kịch Quảng Đông với bà?” Một người cứng đầu, một người lại nóng tính, hồi xưa đi làm đã suốt ngày cãi nhau, giờ nghỉ hưu rồi cũng không yên.
Bà nội Chu Ái ngại kể xấu chồng với cháu, do dự một lát rồi mới mở miệng: “Có một cô bé cháu của đồng nghiệp bà trông cũng được, muốn giới thiệu cho cháu gặp thử…” Nói xong lại tức: “Bà cũng chỉ tiện thể nhắc tới thôi, có ép cháu đi gặp đâu. Vậy mà ông nội cháu làm mất mặt bà trước mặt người ta, về còn nói móc nói mỉa bà nữa! Như thể ông ấy là cao nhân sáng suốt còn bà thì ngu ngốc cổ hủ không bằng!”
Người già cũng biết hờn giận, Diệp Ấn Dương rất kiên nhẫn đứng nghe. Đúng lúc đó ông nội cũng cầm tuýp thuốc mỡ đứng ở cửa giả vờ kiểm tra thật ra là hóng xem người bạn già đang mách lẻo gì với cháu.
Cứ thế càm ràm tới tận bữa cơm.
Sống ở Quảng Châu bao năm nay, hai ông bà cũng đổi khẩu vị thành dân Quảng chính hiệu. Trên bàn toàn món Quảng Đông như cải bẹ xanh sốt gừng, sườn tỏi hiệu Chương Ký. Mặc dù là đồ ăn sơ chế sẵn nhưng thịt sườn mềm, thấm vị, chỉ cần chiên lại một lượt là giòn tan thơm phức.
Bên tai vẫn là những lời cằn nhằn. Vì chuyện mai mối, Diệp Ấn Dương rất hiểu suy nghĩ của thế hệ trước: “Để tháng sau đi ạ, dạo này công ty hơi bận, cháu chưa có thời gian.”
Anh không phản đối chuyện xem mắt, chỉ là mới đổi việc, chưa có tâm trí yêu đương.
“Được rồi, để bà nhắn lại người ta.” Chu Ái cuối cùng cũng tìm lại được mặt mũi, thấy cháu mình vẫn là đứa hiểu chuyện nhất: “Công ty hiện tại thế nào? Có thuận lợi không?”
“Thuận lợi ạ, mọi thứ đều ổn.” Đề tài tự nhiên chuyển sang công việc, nhắc đến công việc hiện tại của Diệp Ấn Dương.
Nhà họ Diệp mấy đời đều làm ngành y, Diệp Ấn Dương vào ngành thiết bị y tế cũng coi như tiếp nối truyền thống.
Ăn xong vừa đúng lúc bên công ty gọi tới, báo đội sửa nhà đã tới nơi. Diệp Ấn Dương đứng dậy chuẩn bị về, bà nội hỏi: “Nhà sửa thì cháu ở đâu? Qua đây ở đi.”
“Công ty có ký túc xá, cháu qua đó ở tạm.” Giờ anh đang ở căn hộ cũ, tưởng chỉ cũ thôi không ngờ vào ở mới thấy lắm vấn đề, đành phải tân trang lại.
Ông bà tiễn anh xuống bãi đậu xe, Diệp Ấn Dương móc chìa khóa ra: “Ông bà về đi, trời nóng lắm.”
“Lái xe cẩn thận, rảnh thì về ăn cơm với ông bà nhé.” Chu Ái lưu luyến cháu: “Nếu công việc ổn định thì cháu định cư ở đây luôn đi, tìm bạn gái ở Quảng Châu cũng được. Ở đây tốt, không thua gì Bắc Kinh cả.”
“Vâng.” Diệp Ấn Dương gật đầu, lái xe về.
Trời hôm nay trong xanh, lúc đi qua đảo Nhị Sa còn có thể thấy hoa phượng đỏ rực, bên cạnh là cây si lá nhỏ đặc trưng của Quảng Châu, sắc đỏ rực và xanh mát đan xen nhau, nhìn vào thấy rất dễ chịu.
Quay về công ty vô tình đụng phải Dương Vũ, trông anh ta tinh thần phơi phới, thậm chí còn giúp Diệp Ấn Dương giữ cửa thang máy: “Sếp Diệp vào đi.”
“Cảm ơn.” Diệp Ấn Dương cất bước đi vào, lúc cửa thang máy sắp sửa đóng lại, chợt nghe thấy tiếng hô rõ to dõng dạc: “Đợi đã!”
Sau tiếng lộc cộc gấp gáp của đôi giày cao gót, Chương Như xách túi chen vào, thấy bên trong có hai người đàn ông.
“Chào buổi sáng.” Dương Vũ tươi cười chào cô, nhưng Chương Như nhớ lại chuyện ở quán bar hôm đó liền quay đầu đi, không thèm đáp.
Dương Vũ cũng chẳng để bụng, một cô bé ngổ ngáo thôi mà, trong nhà có chút tiền là tưởng mình ghê gớm lắm, thực lực thật sự cũng chỉ đến thế.
Làm hành chính cũng chỉ ăn lương dựa vào tuổi trẻ, quanh đi quẩn lại vẫn là chân chạy vặt, tính thay thế quá cao, sớm muộn gì cũng bị đào thải khỏi chốn công sở.
“Đinh ——” Thang máy lên tới tầng ba, Chương Như sải bước đi ra, làn váy tung bay phía sau, tay phải cầm tấm vé số cào đỏ chói phe phẩy như cái quạt.
Diệp Ấn Dương chợt nhớ đến tấm lót trên bàn, quay về văn phòng nhìn một chút rồi ra ngoài họp tuần.
Chưa họp được bao lâu thì nhận tin: Lô linh kiện dự kiến giao vào cuối tháng, nhà cung cấp bất ngờ đòi tăng 40% giá nếu không thì không giao hàng.
“Coi hợp đồng như mớ giấy lộn à? Gọi pháp vụ kiện bọn họ ngay!” Dương Vũ tức điên, quát ầm trong phòng họp.
Diệp Ấn Dương lật lại dữ liệu trong hệ thống, nhận thấy đây là đơn hàng gấp và nguy hiểm, nghĩa là nếu linh kiện không về kịp, dự án của công ty sẽ toang ngay, nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng tới những lần hợp tác sau này.
“Sao lúc đó lại chọn nhà cung cấp này?” Anh hỏi nhân viên thu mua phụ trách theo đơn.
“Bởi vì… họ báo giá thấp nhất.” Thấp hơn các bên khác tận 25%.
“Không có nhà cung ứng B dự phòng à?”
“Không ạ, khuôn mẫu đều do bọn họ làm.” Nhân viên thu mua vừa căng thẳng vừa bất lực: “Hơn nữa… họ yêu cầu giao hàng xong mới thanh toán.”
Giao hàng mới trả tiền chính là bởi vì nhà cung cấp biết chắc chắn sẽ không có việc hợp tác lần sau cho nên từ đầu đã chuẩn bị tâm thế làm ăn một lần rồi thôi.
Trúng thầu bằng giá thấp rồi tới khâu quan trọng mới đòi bồi thường giá cao, trò này quá quen thuộc rồi. Bộ phận thu mua cho rằng họ chịu hạ giá nhưng thật ra đó chỉ là cái bẫy, chờ đúng thời điểm mà thôi.
Diệp Ấn Dương mở hồ sơ theo đơn, đơn hàng khẩn cấp đòi hỏi sự linh hoạt trong việc dùng nguồn lực và chuỗi cung ứng. Chỉ lần này thôi cũng đủ thấy chiến lược mua hàng của E-Health yếu kém đến mức nào.
“Kéo khuôn mẫu về cho bên khác làm!” Dương Vũ bên cạnh vẫn hô hào đổi nhà cung cấp, còn nói nhất định phải kiện. Diệp Ấn Dương lật hợp đồng rồi hỏi: “Thời hạn giao hàng và việc kiện tụng, cái nào quan trọng hơn?”
Một câu khiến Dương Vũ nghẹn họng, nóng bừng cả mặt.
Diệp Ấn Dương tính toán tổng giá trị và tiến độ dự án: “40% thì cao quá, cao nhất chỉ chấp nhận 35%.” Anh biết lúc này trút giận cũng chẳng có ích gì, liền nhìn sang nhân viên thu mua: “Nói lại với bên kia, ngoài ra báo với pháp vụ, hợp đồng mới phải duyệt xong trong hai ngày tới.” Giai đoạn này, chi phí truy cứu cao hơn chi phí nhượng bộ, trước tiên phải đảm bảo tiến độ giao hàng mới là quan trọng nhất.
Đã quyết rồi thì phải làm ngay, cuộc họp không bị kéo dài thêm. Khi rời khỏi phòng họp, Diệp Ấn Dương cố ý liếc Dương Vũ một cái khiến đối phương chột dạ.
Vẻ mặt anh lại bình thản như không. Vừa ra khỏi phòng họp, Diệp Ấn Dương đã thấy Chương Như đang đứng ở hành lang nói chuyện với đồng nghiệp, mặt mày cô rạng rỡ, còn cúi đầu xem màn hình điện thoại của người ta, rướn người sang như một con chim mắc bệnh về cổ.
Trông thấy anh, cô lập tức chào một tiếng “sếp Diệp”, hoàn toàn khác với thái độ coi anh như không khí trong thang máy vừa nãy, cô nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Nghe nói anh đã đăng ký ký túc xá, tôi đến để hỗ trợ đối nối.”
Ký túc xá cho lãnh đạo cấp cao là phần việc của Chương Như. Cô theo anh vào văn phòng, xác nhận thời gian vào ở rồi xin kết bạn WeChat, sau đó lấy giấy tờ của anh để làm thủ tục với ban quản lý ký túc và xã phường.
Căn cước công dân đầu 110, ảnh chụp cũng khá đẹp trai. Chương Như liếc nhìn mấy lần rồi mới cất đi, bất ngờ nhìn thấy tấm vé số cào bên cạnh máy tính, mắt cô lập tức dán chặt vào nó.
Diệp Ấn Dương cầm tấm vé lên, thực ra cũng trúng được một con số, số tiền không lớn, có lẽ khi cào không kiểm tra kỹ.
Anh nhìn cô: “Còn việc gì khác không?” Nói xong tiện tay nhét tấm vé cào vào khay tài liệu, không hề có ý định đưa cho cô.