Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 5

“Túm năm tụm ba mà chẳng có ma nào tử tế.”

Mắt Chương Như dán vào tờ vé số cào trên bàn: “Anh cũng chơi xổ số à?”

“Có mua vài lần.” Diệp Ấn Dương không nói dối, hồi đại học đúng là đã từng mua mấy lần.

“Ồ.” Chương Như ậm ừ, bỗng nghe thấy Diệp Ấn Dương hỏi: “Cô hay mua lắm sao?”

“Ngày nào tôi cũng mua.” Chương Như chỉ vào tấm vé đỏ chót kia, “Loại màu đỏ tỷ lệ trúng thưởng rất cao, bình thường tôi toàn mua loại này.”

“Chuyện này tôi không rõ, chưa nghiên cứu bao giờ.” Hình như Diệp Ấn Dương vẫn chưa bắt được sóng vì cô nghe thấy anh hỏi lại: “Thế cô đã bao giờ trúng chưa?”

Đương nhiên là có rồi, Chương Như hùng hồn đáp: “Từng trúng 90 tệ đấy!” Mặc dù tấm vé đó do Tô Đình cào hộ nhưng người bỏ tiền ra mua là cô đó!

Một đoạn đối thoại nhạt nhẽo, Diệp Ấn Dương mở máy tính ra thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa: “Sếp Diệp, bên R&D có một cuộc họp mời anh tham dự ạ.”

(*) R&D là viết tắt của “Research and Development”, có nghĩa là Nghiên cứu và Phát triển.

“Mấy giờ?”

“11 giờ.”

“Được.” Diệp Ấn Dương nhìn mail, Chương Như thấy vậy thì cũng không nói thêm gì mà lặng lẽ rời khỏi.

Mặc dù người đã rời đi nhưng hương nước hoa vẫn thoang thoảng trong căn phòng. Diệp Ấn Dương liếc nhìn tên WeChat của người nọ: Gián aka Thuần Dục, anh nhấn vào đổi lại thành “Hành Chính E-Health – Chương Như”.

Còn Chương Như, lúc này về văn phòng càng nghĩ càng thấy sai sai. Có lẽ vì ngay lần đầu gặp đã có ấn tượng xấu nên cô cứ có cảm giác mình bị trêu đùa.

Trực giác mách bảo tấm vé cào kia chính là tấm mình bỏ quên ở văn phòng anh, hơn nữa còn có một phần giải đặc biệt vẫn chưa cào, phần thưởng tối đa lên tới cả triệu. Họ Diệp kia chắc chắn đầu óc có vấn đề, cô ám chỉ đến vậy mà vẫn không hiểu, hay là nhiều ráy tai quá nên nghe không lọt?

Thế là thêm một dấu trừ vào hồ sơ bất hảo.

***

Công việc thì vẫn phải làm, Chương Như tiếp tục lo liệu ký túc xá cho lãnh đạo. Cô liên hệ với ban quản lý rồi bận rộn tính toán quỹ dự phòng, dán hóa đơn, làm xong mấy việc lặt vặt thì bỗng cảm thấy bụng hơi âm ỉ.

“Chị Như, ăn bánh trứng muối đi này.” Văn Hòa mang đồ ăn vặt đến, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì hỏi: “Chị không khỏe à?”

“Chắc là đến tháng rồi.” Chương Như đi toilet một chuyến, ra ngoài quả nhiên đúng như dự đoán, hoan nghênh “dì cả” ghé thăm.

“Đau bụng kinh à?” Văn Hòa thấy cô uể oải bèn chạy xuống lầu mua thuốc giảm đau, còn pha thêm trà gừng táo đỏ: “Thuốc phải nửa tiếng mới ngấm, chị uống cái này cầm chừng trước xem.”

Chương Như lúc này yếu ớt hệt cô công chúa nhỏ, miệng cứ r*n r*, đến cơm trưa cũng để Văn Hòa gọi hộ.

Một ít chân gà nấu gừng và một bát cháo cải xanh nóng hổi, ăn xong cô nằm gối lên đùi Văn Hòa nghỉ ngơi. Đùi cô nàng cao 1m75 quả nhiên dài miên man. Chương Như ngưỡng mộ chiều cao của cô ấy biết bao, song lại không hiểu nổi gu chọn người yêu của cô nàng: “Em với Dương Vũ vẫn chưa công khai à?” Văn phòng lúc này vắng người, buôn chút chuyện phiếm cũng chẳng sao.

“Anh ấy nói… ảnh hưởng không tốt.”

Xàm xí! Hẹn hò với lễ tân chứ có phải với bảo vệ đâu mà ảnh hưởng. Với lại quy định công ty chỉ cấm hẹn hò cùng phòng ban hay quan hệ trên dưới trực tiếp thôi, hai người vốn chẳng dính dáng gì tới nhau thế mà lại lén lút như vụng trộm, chẳng qua họ Dương kia kiếm cớ vừa muốn ăn vụng vừa chẳng muốn chịu trách nhiệm mà thôi.

Trong mắt Chương Như, Dương Vũ chẳng khác nào một bãi cứt: “Thế hai người tới mức nào rồi?”

“Anh ấy nói cuối năm dẫn em về ra mắt ba mẹ.” Văn Hòa cất giọng nhỏ nhẹ.

“? Sao không phải đi gặp ba mẹ em trước?”

“Nhà em thật ra… chỉ còn mỗi bà nội.”

“À à… chị xin lỗi nha…” Chương Như hơi bất ngờ.

“Không sao đâu.” Văn Hòa cười: “Chuyện đã lâu rồi, em quen rồi ạ.”

Nụ cười ấy khiến Chương Như càng thấy khó chịu, cô ngượng ngập nói: “Thật ra chị cũng không có mẹ…” Nhưng ít ra cô còn có ba, hơn nữa bác gái cô coi cô như con ruột, anh họ Chương Tuyết Dương tuy mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng nhưng chịu bỏ tiền mua đồ cho cô, giúp cô bóc tôm, thậm chí hồi đi học còn bao che giúp khi cô đi gây sự đánh nhau. Nói chung tình cảnh của cô vẫn tốt hơn Văn Hòa nhiều.

Bụng đã không còn đau, Chương Như dần thấy hơi buồn ngủ: “Em thực sự thích Dương Vũ đến thế à?” Cô hỏi.

Lạ thật, rõ ràng trước đây còn đỏ mặt thẹn thùng, vậy mà Văn Hòa nghe xong câu đó thì lặng thinh rất lâu, cuối cùng đáp: “Em cũng… không biết nữa.”

“Hửm?” Chương Như ngẩng đầu, Văn Hòa không được tự nhiên tránh ánh mắt đi rồi chỉ vào chiếc nhẫn trên tay trái cô: “Chiếc nhẫn này đẹp thế.”

“Đẹp không? Chị mua để phối với đồng hồ đó.” Chương Như hí hửng giơ tay: “Đây là nhẫn nam châm, hạt ở giữa có thể tháo ra, còn có thể làm đồ chơi xả stress nữa.” Cô vừa khoe vừa khều hạt ra định biểu diễn, nhưng hạt châu lại bị rớt xuống đất. Lúc cúi xuống nhặt, tay cô vô tình đè lên đầu gối Văn Hòa, nghe thấy cô ấy khẽ kêu “á” lên một tiếng như bị đau.

“Sao thế sao thế?” Chương Như tưởng mình đụng phải chỗ nào, hoảng hốt đứng bật dậy: “Không sao chứ?”

“Không sao, em tự đụng thôi.” Văn Hòa kéo váy che đi vết thương. Lúc này văn phòng bắt đầu có người về nghỉ trưa, cô ấy để lại cho Chương Như hai gói trà gừng hòa tan rồi xuống tầng làm việc.

Chương Như gãi gãi cổ, cảm giác có gì đó không đúng.

***

Trưa hôm sau, cô cùng Văn Hòa vào căng tin muộn, bên trong đông nghịt. Tằng Khả Lâm ngồi ở một bàn vẫy tay gọi bọn họ: “A Như, bên này còn chỗ.”

Bàn đó toàn người bộ phận thu mua, trong đó có cả Dương Vũ, mà chỗ trống lại ở ngay bên cạnh anh ta. Cô vừa ngồi xuống thì nghe có người đùa rằng nhà cung cấp nữ bên kia cứ nhắm vào Dương Vũ, miệng gọi ‘Anh Vũ’ suốt.

“Ai bảo anh Vũ độc thân lại đẹp trai, người ta mê cũng là dễ hiểu.” Có người cười ha hả.

“Đừng nói linh tinh.” Dương Vũ vội nghiêm mặt bác bỏ tin đồn: “Công ty có quy định rồi, chúng ta và nhà cung cấp chỉ là quan hệ hợp tác bình thường.” Nói xong bưng khay đi, không thèm liếc Văn Hòa một cái.

Chương Như nhìn sang Văn Hòa, thấy cô ấy cúi gằm, môi mím lại, trông chẳng giống đau lòng mà cũng chẳng như hụt hẫng.

Cảm giác kỳ quặc khó tả. Đúng lúc ấy có người đặt khay ngồi xuống cạnh Chương Như – đó là Lâm Thông, biệt danh “Thông Đầu To” – dân Phật Sơn bụng phệ, bình thường mỗi bữa phải làm ba bát cơm, thế mà hôm nay khay của cậu ta chỉ có mỗi miếng thịt hấp.

Chương Như ngạc nhiên: “Ăn kiêng đấy à?”

Lâm Thông lắc đầu: “Công việc xảy ra chút lỗi.”

Nghe giọng buồn bã, Chương Như hỏi: “Mai có đi chơi nữa không? Nếu không thì tôi gọi người khác.”

Cái đồ vô tâm vô phế chẳng quan tâm sống chết của ai, Lâm Thông nhìn cô một cái đầy uất ức: “Đi.”

“Đấy, vậy mới phải, vận động cho ra mồ hôi chứ không thì nghẹn chết.” Chương Như bật nắp lon Coca, bọt ga sủi ùng ục, thoải mái tự do cứ như vừa tan tầm vậy.

Cuộc đời không OT thì vẫn còn có thể tranh thủ đi vận động cơ mà.

Áo thun ngắn tay phối với chân váy xếp ly, Chương Như hóa thân thành nữ sinh trong sáng chạy khắp sân, chơi xong vài ván mặt đỏ hồng như trái đào. Vừa quệt mồ hôi vừa nghe Lâm Thông kể chuyện bị nhà cung cấp chơi xỏ, cô an ủi: “Không sao đâu, trong công việc ai mà chẳng có lúc sai. Lần sau rút kinh nghiệm là được.”

Tiết kiệm tiền cho công ty là sai ư? Dĩ nhiên không sai. Dân hành chính bọn cô mua văn phòng phẩm còn biết so giá, mấy cô bán rau cũng quen tìm hàng ngon rẻ, huống hồ bộ phận thu mua còn phải tiêu cả đống tiền.

Đang phe phẩy quạt cho bớt nóng, cô thấy có mấy người đi ra từ nhà thi đấu bên cạnh: “Kia có phải người phòng các cậu không?”

Lâm Thông nhìn: “Đúng rồi, hội sếp Diệp đấy” Ngoài Diệp Ấn Dương còn có cả Dương Vũ và mấy đồng nghiệp R&D, tay cầm vợt cầu lông vừa đi vừa trò chuyện.

“Thế qua chào một tiếng đi?” Chương Như kêu cậu ta ra mặt.

“Đừng đi.” Lâm Thông rụt cổ. Sếp mới mới về, ai cũng muốn lân la đến gần để nhập phe. Nhưng cậu chàng vốn nhát, không giỏi nịnh nọt, đến cả gift-card nhà cung cấp tặng riêng còn không dám nhận chứ nói gì đến chuyện lấy lòng sếp: “Thôi, em cũng chẳng biết nói gì.”

Dáng vẻ hèn nhát cỡ đó, Chương Như cũng không ép, nhưng ngẩng đầu nhìn mấy người đàn ông bên kia, cô chợt nghĩ: Túm năm tụm ba mà chẳng có ma nào tử tế.

***

Mấy ngày sau, cô vẫn lo vụ ký túc xá: kéo mạng, thuê chỗ đậu xe, tìm người dọn dẹp… Chương Như như bảo mẫu đời sống, xử lý đâu ra đó, cuối cùng bỏ hết chìa khóa thẻ từ vào túi tài liệu rồi lại một lần nữa lên tầng năm.

Văn phòng Diệp Ấn Dương có người, Tằng Khả Lâm vừa từ trong bước ra, khép cửa lại.

“Ai trong đó vậy? Có lâu không?” Chương Như hỏi.

Tằng Khả Lâm lắc đầu nói không rõ lắm: “Lâm Thông, chắc trao đổi công việc.” Tằng Khả Lâm chính là người khuyên cậu chàng nên thẳng thắn đối diện với lỗi lầm còn hơn tự mình gặm nhấm tiêu cực.

“Cậu tìm sếp Diệp à?” Cô ấy hỏi Chương Như.

Chương Như gật đầu: “Không gấp, lát nữa quay lại cũng được.” Cô hơi đói bụng, bèn sang văn phòng Thư ký Tổng giám đốc “hoá duyên”, lấy được sữa chua với bánh trứng nướng chia cho Tằng Khả Lâm: “Mau ăn đi, để nguội không còn nhân chảy đâu.”

“Cậu không sợ béo hả?”

“Hầy, biết ăn biết uống mới là sống tích cực chứ.” Mà ăn lắm thì nóng người, sâu răng.

Chương Như đang quang minh chính đại mà làm biếng, cả ngày không biết vui vẻ chuyện gì, Tằng Khả Lâm bật cười khều cằm Chương Như một cái rồi lại liếc vào văn phòng Diệp Ấn Dương, tò mò xem trong đó nói chuyện tới đâu rồi.

Từ góc chéo có thể thấy Lâm Thông ngồi thẳng đơ, dáng vẻ cực kỳ căng thẳng. Thật ra cũng khó mà không căng thẳng, vì vụ suýt đứt hàng lần này đúng là lỗi của cậu thật.

“Giám đốc Diệp, lần này là do tôi sơ suất…” Lâm Thông vốn định tiết kiệm chi phí cho công ty: “Lúc thẩm định nhà máy bọn họ hợp tác lắm, giao hàng mẫu cũng tích cực, hoàn toàn không ngờ bọn họ sẽ trở mặt.” Nhắc lại vụ ngu xuẩn này, giọng cậu chàng càng lúc càng nhỏ.

“Hợp đồng mới đã ký lại chưa?” Diệp Ấn Dương hỏi.

“Dạ, đã ký rồi ạ.” Mặc dù thương lượng xuống chỉ còn tăng 35% nhưng công ty vẫn bị thiệt một khoản. Giờ nghĩ lại, thà chọn nhà cung cấp cũ giá cao còn hơn.

“Được rồi, sau này phải theo sát. Ngoài ra báo với kho và QC, vì là giao hàng mới trả tiền nên khâu kiểm hàng phải siết chặt.”

(*) QC là viết tắt của Quality Control (Kiểm soát chất lượng), là hoạt động kiểm tra, giám sát và phát hiện lỗi trong quá trình sản xuất để đảm bảo sản phẩm cuối cùng đáp ứng các tiêu chuẩn chất lượng đã đề ra hoặc yêu cầu của khách hàng.

“Vâng…” Lâm Thông vốn tưởng sẽ bị trách mắng, không ngờ thái độ của Diệp Ấn Dương lại bình thản ngoài ý muốn, chẳng có ý định truy cứu, anh hỏi: “Còn gì nữa không?”

Lâm Thông sửng sốt: “… Không, hết rồi ạ.” Thấy Diệp Ấn Dương đang bận, cậu định đứng lên chuẩn bị rời đi nhưng bị gọi lại: “Nếu sau này gặp tình huống tương tự, cậu sẽ làm sao để phán đoán tính chân thực và tránh lặp lại tình huống này?”

Lâm Thông nghẹn họng vì bị hỏi, gãi đầu ấp úng.

Diệp Ấn Dương vừa trả lời mail vừa nhắc: “Đối với nhà cung cấp, có cạnh tranh mới có ràng buộc.”

Lâm Thông ngẫm nghĩ, có phần không chắc chắn lắm: “Ý sếp là… chia đơn hàng, tách lô?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Tối ưu hoá chi phí cho công ty không sai, nhưng chỉ nhìn vào giá cả mà bỏ qua rủi ro thì sớm muộn cũng bị nhà cung ứng bóp cổ.” Ví dụ như lần này bọn họ vào thị thường với giá thấp sau đó chớp thời cơ tăng giá, gặp phải tình huống này chưa chắc đã xui xẻo nhưng tất nhiên không dính phải càng tốt hơn, đánh cược vào may rủi sớm muộn gì cũng thất bại: “Giá cả dĩ nhiên quan trọng, nhưng không bao giờ được là tiêu chí duy nhất để quyết định.”

Lâm Thông đầu óc chậm chạp chứ không có ngu, nghe anh chỉ điểm, cậu nhân cơ hội hỏi thêm vài câu, sau đó gật gù: “Cảm ơn sếp Diệp, tôi hiểu rồi.”

Ra khỏi văn phòng, cậu ta chạy ngay về báo với Tằng Khả Lâm: “Chị Tằng, em vừa nói chuyện với sếp Diệp rồi ạ.”

“Sếp nói gì?”

“Không nói nhiều lắm, chỉ hỏi nếu sau này lại gặp tình huống tương tự thì em sẽ xử lý ra sao, rồi bọn em… trao đổi thêm chút.” Cậu cười: “Thực ra chủ yếu là em hỏi anh ấy.” Trước khi vào cậu ta lo sốt vó, sợ bị mắng, ai ngờ Diệp Ấn Dương lại ôn hoà ngoài dự đoán.

Tằng Khả Lâm hiểu được sự thấp thỏm của Lâm Thông, bởi sếp cũ của bọn họ là người hống hách nóng nảy, đụng việc là nạt, khiến cấp dưới cứ bước vào văn phòng là chỉ chờ bị ăn chửi, cô ấy mỉm cười: “Thấy chưa, chị đã bảo sếp Diệp không đáng sợ thế đâu. Thôi làm việc đi, lần sau nhớ cẩn thận.” Người mới ham thành tích cô có thể hiểu được, nhưng công lao đâu dễ kiếm, thiệt thòi thường chỉ rơi vào kẻ ngốc mà thôi.

Chương Như ngồi bên nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ thấy Lâm Thông nhẹ cả người, bèn nhét cho cậu ta gói bánh: “Không có việc gì thì thôi, lần sau nhớ tỉnh táo hơn nhé.” Cô còn làm bộ làm tịch dạy đời cậu chàng.

Tằng Khả Lâm cười: “Không phải cậu định đi tìm sếp Diệp à? Anh ấy sắp có cuộc họp đấu thầu, thời gian gấp lắm đấy.”

“Á, tớ qua ngay.” Có lẽ vừa rồi ăn nhiều bánh trứng quá nên bị nổi nhiệt thật, Chương Như cảm thấy răng đau nhức, bèn lấy khăn lau khô miệng và tay rồi đi gõ cửa văn phòng của Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp.”

Diệp Ấn Dương đang sắp xếp hồ sơ họp thầu, gật đầu cho vào. Cô lấy tài liệu trong túi ra: “Đây là thẻ ra vào, mở được cả cổng và cửa tòa nhà, anh có thể trực tiếp mở bằng app cũng được… Ngoài ra đây là chìa khóa phòng, có hai lớp khóa, mật mã có thể đổi…” Chương Như lần lượt giải thích: “Đều ở đây cả, anh có thể dọn vào bất cứ lúc nào.”

Giọng điệu xử lý công việc hoàn toàn khác bộ dạng ăn bánh trứng cười hì hì ngoài kia. Diệp Ấn Dương nhớ lại lời đánh giá của Tào Ngật Sơn về cô, hiệu suất quả nhiên cao thật. Anh gật đầu: “Cảm ơn.”

Chương Như lén quan sát tay anh lúc nhận đồ, rồi sực nhớ ra: “À đúng rồi, app của ban quản lý sếp có muốn cài ngay không? Tôi nhận mã xác thực cho.” Vì tất cả phòng trống đều đăng ký bằng số của cô.

“Cài luôn đi.” Diệp Ấn Dương đưa thẳng điện thoại cho cô. Chương Như cầm lấy thao tác, hạt châu nam châm trên chiếc nhẫn không cẩn thận bị rơi xuống, dính chặt vào mặt bàn màu đen.

Hai đôi mắt cùng nhìn xuống, thấy cô ngó mãi mà vẫn không thấy, anh nhắc: “Phía Đông.”

“A?” Phía Đông là chỗ nào? Chương Như ngơ ngác, người phương Nam chỉ biết phân biệt trái phải thôi.

“Bên phải cô.” Diệp Ấn Dương đưa tay chỉ.

Bên phải thì cứ nói bên phải còn bày đặt Đông Tây Nam Bắc, đúng là làm màu. Vẻ mặt Chương Như trở nên quái dị, nhìn anh cứ như nhìn la bàn sống rồi cúi xuống nhặt hạt châu lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cài đặt app cho anh: “Xong rồi, sếp Diệp.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì, có vấn đề gì thì cứ liên hệ tôi.” Chương Như xoay người đi ra, mái tóc nhuộm ánh tím lấp lánh dưới ánh sáng, búi tóc tròn trên đỉnh đầu trông chẳng khác nào một quả nho đen.

Thoắt cái đã đến thứ Sáu, một đám người kéo đến E-Health tham quan.

Khách đến đông, có cả bên chứng khoán lẫn hội ngành. Chương Như đi cùng phòng Thư ký Tổng giám đốc ra đón tiếp, ở khu triển lãm cũng đứng đầy lãnh đạo của E-Health. Diệp Ấn Dương cũng ở đó, anh đang đứng bên một chiếc máy CT trò chuyện cùng mấy lão quỷ già nước ngoài, dáng vẻ xã giao thành thạo vô cùng.

Lúc nói tiếng Anh trông anh vừa sang vừa sặc mùi tinh anh, khiến Chương Như cũng phải lén nhìn vài lần. Nhìn sang bên cạnh lại thấy Dương Vũ đang làm trò nịnh hót, vì thấp bé nên đứng cạnh Diệp Ấn Dương trông chẳng khác nào chim nhỏ nép vào người.

Tên lùn chết bầm, Chương Như càng nhìn càng chướng mắt. Nhưng khi khách đến gần thì vẫn phải cố giữ nụ cười, hai tay khép lại hai bên eo, dáng vẻ vô cùng chuẩn chỉnh.

Cười xong thì thấy Mạnh Trân Trân vội vã chạy lại, nói là quên chuẩn bị người cosplay linh vật. Lãnh đạo vừa hỏi đến, cần phải có người ra tương tác chụp ảnh.

Linh vật của E-Health là một chú gấu. Trong phòng Thư ký toàn là con gái, chẳng ai muốn chui vào bộ đồ vừa dày vừa xấu đó. Mạnh Trân Trân định chạy sang các phòng khác nhờ người nhưng chạy đi chạy lại nghe thôi đã thấy phiền, Chương Như liền cắt ngang: “Khỏi tìm nữa, để tôi mặc cho.”

“Thật sao?” Có cô tình nguyện đứng ra, Mạnh Trân Trân thở phào nhẹ nhõm, vội dẫn người đi thay đồ rồi đưa ra khu triển lãm.

Chương Như mặc bộ linh vật ra giao lưu một lúc, sau đó mọi người chuyển đến chỗ logo để chụp ảnh. Chương Như đứng ngay vị trí trung tâm giữa một nhóm sếp lớn, đang chụp thì nghe thấy một tiếng gọi vô cùng thân mật: “Anh Dương!”, quay sang liền thấy bộ mặt nịnh nọt của Dương Vũ khi đối diện với Diệp Ấn Dương, hệt như vừa nhận người cha nuôi rẻ tiền.

Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ỷ vào bộ đồ con gấu mình đang mặc, Chương Như lén lút trợn trắng mắt, trong lòng khinh bỉ.

Trước kia đi chơi Escape Room bạn bè mở, cô toàn đóng vai ma quỷ, có thừa kinh nghiệm chui vào mấy bộ đồ nóng nực kiểu này. Nhưng bộ linh vật này vừa nặng vừa bí, lúc đầu còn chịu được, lâu dần nóng muốn xỉu. Đến khi được tháo đầu gấu ra, Chương Như thở hồng hộc như chó chết, lớp trang điểm lem nhem, áo ngực cũng xô lệch.

“Vất vả rồi, vất vả rồi.” Mấy cô gái phòng Thư ký vội chạy đến giúp đỡ, tìm ghế cho cô ngồi, còn quạt mát rồi ấn huyệt Thái Dương các thứ. Đúng lúc đó, một đoàn lãnh đạo đi ngang qua trông thấy cảnh Chương Như đầu người thân gấu, tứ chi duỗi tứ tung ngồi ngả ngốn trên ghế.

“Tôi đã nói rồi mà, cô gái này quả nhiên rất được việc.” Tào Ngật Sơn bật cười, lại nói: “Mà tôi nghe nói điểm đánh giá của cô ấy rất cao, giữa năm rất có thể sẽ có biến động về chức vụ.” Chuyện thăng chức của Chương Như ông đã biết từ trước, chỉ cảm thấy để cô làm hành chính thì hơi phí nên luôn muốn điều cô sang phòng khác.

Tính cách chính là nền tảng phát triển sự nghiệp. Với kiểu người như Chương Như, thật ra có rất nhiều khả năng.

Chương Như thì chẳng hay biết mình được đánh giá cao đến thế, cô lim dim mắt, sung sướng chẳng kém gì mấy bà địa chủ thời xưa. Chỉ khi nghe thấy ai đó gọi tên một vị sếp nào đó, cô mới lười biếng mở mắt, thấy mấy sếp lớn đang đi từ cửa vào, trong đó dáng vẻ chỉnh tề của Diệp Ấn Dương cực kỳ dễ nhận ra.

Người Quảng Đông không thích mặc đồ công sở, một là nóng, hai là vốn không câu nệ. Có thể mặc áo ba lỗ thì sẽ chẳng mặc T-shirt, có thể mặc polo thì không bao giờ mặc áo sơ mi. Chẳng giống anh, sơ mi thẳng thớm, thắt cả cà vạt, trông nghiêm chỉnh chẳng khác nào nhân viên tài chính hay bán bảo hiểm.

Chương Như thấy lạ, nghĩ bụng chắc người này ngay cả đi vệ sinh cũng phải mặc đủ ba món. Trong khi đó, các cô nàng phòng Thư ký đã bắt đầu tám chuyện riêng về anh: “Nghe nói sếp Diệp chưa có bạn gái, vẫn còn độc thân đó.”

“Chưa từng có à?”

“Làm gì có chuyện đó?” Mạnh Trân Trân bật cười, phòng Thư ký Tổng giám đốc vốn là một ổ hóng hớt, chuyện to chuyện nhỏ gì của Diệp Ấn Dương cũng bị moi ra từ lâu: “Nghe nói trước đây từng có bạn gái, còn tính đến chuyện cưới xin luôn rồi mà không hiểu sao lại chia tay.”

“Ồ, cái đó không quan trọng.” Giờ độc thân là được, vừa phong độ lại vừa đàng hoàng tử tế, đúng chuẩn người đàn ông ưu tú còn sót lại ngoài thị trường hôn nhân. Ánh mắt của cả bọn sáng rực lên vừa ngưỡng mộ vừa thèm thuồng, ngay cả Mạnh Trân Trân cũng háo hức, tay quạt cho Chương Như mà nhẹ hều như gãi ngứa.

“Tỉnh lại đi, máu bà dì sắp chảy ra từ lỗ mũi rồi kia kìa.” Chương Như giật quạt về tự quạt cho mình: “Xin nàng tạm thời dùng nhân tính khắc chế thú tính lại. Nhớ là mình còn có bạn trai đấy.”

Thời buổi sói nhiều thịt ít, đàn ông trẻ trung tài giỏi độc thân ai mà chẳng bị dòm ngó? Mạnh Trân Trân nửa thật nửa đùa cãi: “Tôi vừa cưỡi lừa vừa tìm ngựa thì có sao?” Nói xong lại lôi cô vào tám chuyện, bắt đầu đoán nguyên nhân chia tay của Diệp Ấn Dương với bạn gái cũ.

Hoặc là ngoại tình hoặc là bị cắm sừng, còn có thể là gì khác? Chương Như lười biếng phe phẩy quạt, trong lòng cho rằng Diệp Ấn Dương cùng một giuộc với Dương Vũ, thế nên khả năng ngoại tình là cao nhất.

Cô giữ vững thành kiến đến cùng, tin chắc Diệp Ấn Dương là kiểu người bên ngoài nho nhã trong thì giả dối.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương Như: Trong giờ làm thì tác phong chuẩn chỉnh; tan ca rồi thì bay màu chuẩn chỉnh.

Bình Luận (0)
Comment