“Đồ lùn thối tha, tao đập nát đầu mày!”
Xong xuôi một đống việc, cả người cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Cuối tuần có buổi team building của phòng hành chính, vì đau răng nên Chương Như dậy muộn, thế mà đến điểm tập kết vẫn chưa phải người cuối cùng vì không thấy bóng dáng Văn Hòa đâu.
Cô gọi điện cho Văn Hoà, chuông reo rất lâu mới được bắt máy. Nghe giọng Văn Hòa bị nghẹt nặng, Chương Như hỏi: “Bị cảm à?”
“Dạ… hơi hơi…” Văn Hoà ấp a ấp úng, bảo là bị cảm khó chịu quá, chắc không đi được.
“Vậy thôi, em nghỉ ngơi đi.” Chương Như cúp máy rồi báo lại cho giám đốc hành chính Quách Tuệ.
Quách Tuệ gật đầu: “Mấy hôm nay trông sắc mặt em ấy không được tốt, chắc là không khỏe thật.” Nói xong thì tập hợp mọi người lại: “Đi thôi, không cần chờ nữa.” Bọn họ dự định đi biển Huệ Châu.
“Được rồi đi thôi!” Chương Như chở theo mấy người, song vừa đạp ga chuẩn bị phóng đi thì nhận được điện thoại từ nhà báo tin chị dâu Tô Đình sắp sinh.
Cô vội quay đầu xe lao tới bệnh viện, chỉ thấy Chương Tuyết Dương đứng chết lặng ngoài hành lang.
“Anh à, anh có muốn ngồi xuống chút không?” Cô chọc nhẹ vào lưng anh, định bắt chuyện nhưng phát hiện anh trai mình căn bản nghe không lọt, cả người cứng đờ như bia đá. Thế mới biết Chương Kính Râm nhà mình cũng có lúc căng thẳng thế này, không phải kiểu căng thẳng giống hôm đám cưới ngày trước, lúc này người cứng đơ như tượng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
May mắn là ca sinh thuận lợi, cuối cùng y tá đi ra báo sinh được một bé gái.
Chương Như chạy lại nhìn, hoá ra là một bé con có mái tóc xoăn tít, khóc đến nỗi cổ họng đỏ hồng, chẳng đoan trang chút nào, hơn nữa: “Hình như hơi xấu.” Làn da cũng nhăn nheo y như trái chanh dây héo vậy.
“Trẻ sơ sinh đứa nào chẳng thế, mấy ngày nữa lại đẹp ra thôi.” Người lớn trong nhà bế đứa cháu gái mới sinh, miệng cười toe toét: “Phải không nào? Bé cưng của chúng ta ngoan ghê chưa này.”
Chương Như vẫn không tài nào cảm được cái sự “đáng yêu” kia, bèn quay sang quan tâm Tô Đình: “Chị A Đình không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Vậy bao giờ chị ấy tỉnh lại?”
“Chúng ta ra ngoài đi, đừng ồn.” Mọi người liền kéo nhau ra ngoài, để Chương Tuyết Dương ở lại trông.
Một lát sau em bé cũng ngủ, Chương Như bị đuổi ra ngoài, chẳng có việc gì làm nên tiện thể xuống lầu đăng ký khám răng.
Cuối tuần bệnh viện đông nghịt. Trên hành lang có một gã già đầu trọc nom có vẻ lén lút, thấy một cô gái bước vào phòng siêu âm, chưa đầy mấy chục giây sau gã cũng đứng dậy lò dò đi theo. Chương Như nhận ra phòng siêu âm phải cởi áo, bèn hét lên: “Này, ông định làm gì đó?”
Tên kia giật bắn, quay lại lắp bắp: “Tôi… tôi tưởng đến lượt mình.”
“Nói dối!” Chương Như trợn mắt. Cái loại hèn hạ hay giả ngu này cô nhìn cái là biết ngay: “Ông không được nhúc nhích!” Cô bước lên chắn trước cửa.
Quả nhiên là một tên d* x*m. Y tá bên trong cũng bước ra hỗ trợ. Thỉnh thoảng ở bệnh viện vẫn có mấy kẻ cặn bã chui vào kéo rèm rình trộm phụ nữ c** đ*, bị mắng thì giả vờ đi nhầm phòng rồi quay đầu lẩn nhanh hơn chuột.
Bảo vệ được gọi đến, động tĩnh lớn khiến rất nhiều người chú ý. Ông cụ Diệp là một trong số đó cũng khen: “Cô bé này được đấy.”
Một đồng nghiệp khẽ nói: “Nhưng mà có hơi liều.”
“Liều cái gì? Đây gọi là chính nghĩa.” Ông cụ Diệp tỏ vẻ không đồng tình: “Nếu ai cũng nhát gan, để mặc bọn khốn nạn làm càn thì chúng chỉ càng lấn tới thôi.” Nói rồi ông quay sang Diệp Ấn Dương: “Đi thôi, hôm nay khám xong rồi.” Dù đã về hưu nhưng thỉnh thoảng ông vẫn đến bệnh viện ngồi khám vài ca.
“Vâng, ông đi chậm thôi ạ.” Diệp Ấn Dương đỡ ông nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía đó, bị người ta hỏi: “Người quen à?”
Bảo vệ đã khống chế được tên kia, Diệp Ấn Dương thu lại tầm mắt: “Đồng nghiệp trong công ty.” Con gái Quảng Châu tính cũng nóng chẳng kém gì thời tiết nơi này.
Hai ông cháu cùng xuống lầu, ông cụ Diệp lại nhắc đến chuyện xem mắt: “Đừng chiều bà nội anh quá. Tính bà ấy được đằng chân lân đằng đầu, anh mà gật đầu đi xem mắt một cái thì sau này không đi thêm chục lần nữa mới lạ. Bà ấy chỉ thích lo mấy chuyện này thôi.” Ông hồi trẻ cũng kết hôn muộn, bị ép đi xem mắt không ít nên cực kỳ ghét chuyện mai mối: “Có điều kiện thì tự tìm, tự mình tìm thì tự do hơn, đỡ phải đã nắm tay hay chưa cũng phải báo cáo cho người khác.”
Diệp Ấn Dương chỉ cười: “Không sao ạ.” Thực ra anh không phản cảm với chuyện này, nếu gặp được người thích hợp thì cũng không ngại tìm hiểu sâu hơn. Đến tuổi lập gia đình, vốn dĩ đó cũng là lẽ tự nhiên.
Xuống bãi xe, ô tô chen chúc thành từng hàng dài. Trong lúc chờ đợi, Diệp Ấn Dương thấy Chương Như lướt qua trước mặt, vừa nghe điện thoại vừa vô tình lia mắt trúng anh. Cái nhìn đó nhanh chóng biến thành thản nhiên, giả vờ như không thấy.
Chương Như đang gọi cho Giai Giai, bị Giai Giai mắng một trận: “Cái tên của mày đặt chuẩn thật đấy, suốt ngày xông xáo khắp nơi đánh mãi không chừa. Mày bị ngu à? Một mình xông ra làm gì? Không sợ người ta trả thù sao?”
“Người Quảng Châu tụi tao không phải loại nhát gan như mày, trứng thối vô dụng.” Chương Như vừa mới tóm được kẻ b**n th**, giờ cũng chẳng còn tâm trạng đi khám răng nữa, cô lầu bầu: “Nãy còn nhìn thấy cái tên họ Diệp kia.”
“Ai cơ?”
“Diệp Ấn Dương.”
“Ồ, anh ấy đến bệnh viện làm gì vậy?”
Ai biết được: “Chắc là đi cắt bao q** đ**.” Cô lại liếc sang chiếc Volvo màu xám của anh, khi làm hồ sơ chỗ đậu xe, cô từng thấy qua trên ảnh.
Volvo là dòng xe xịn giá cao mà trông vẫn giản dị và an toàn. Nhưng Chương Như chợt nhớ đến một câu: đi Volvo thường sợ chết… Ờ thì, đương nhiên cái đó bản thân cô cũng sợ.
Cuối tuần vừa rồi nhìn chung vẫn vui. Hôm đi làm lại, Chương Như đặc biệt mua kẹo mừng mang đi phát khắp nơi, khoe là trong nhà mới có thêm một nhóc tì tóc xoăn: “Lạ ghê, hai vợ chồng đều tóc thẳng mà không hiểu sao lại sinh ra bé con tóc xoăn tít… Nhưng mà dễ thương lắm hehe.”
Cô mang kẹo xuống quầy lễ tân, thấy Văn Hòa đang bận rộn. Đồng phục lễ tân là váy vest ngắn tay, mặc lên người cô ấy trông giống hệt tiếp viên hàng không, đứng đó thôi cũng thành cảnh đẹp.
“Ăn kẹo đi này.”
“Cảm ơn chị Như.” Văn Hòa vội vàng nhận, cánh tay kẹp lại không dám cử động nhiều. Chương Như nhìn kỹ thêm mấy lần: “Hết cảm rồi à?”
“Dạ, em đỡ nhiều rồi.”
“Sao lại bị cảm vậy, mở điều hòa mạnh quá à?” Cô vừa đứng tám chuyện với Văn Hoà thì Dương Vũ không biết từ đâu xuất hiện, cầm tập tài liệu đưa cho lễ tân: “Hàng chuyển phát khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới. Tôi sắp đi họp rồi, làm phiền cô chút, lát gửi đi giúp nhé.”
“Vâng…” Văn Hòa cúi gằm, không hề giao tiếp ánh mắt với anh ta.
Dương Vũ đặt tài liệu xuống, rõ ràng đã đi rồi bỗng dưng lại quay lại làm Văn Hòa giật thót, lắp bắp nói: “Còn… còn có chuyện gì sao, quản… quản lý Dương?”
“Quên ghi mã vận đơn.” Dương Vũ bỗng thay đổi thái độ từ lạnh nhạt chuyển sang tươi cười, thậm chí còn lịch sự quá mức. Viết xong, anh ta ngẩng đầu nhìn Văn Hoà: “Cảm ơn em nhé, vất vả rồi.”
Vai Văn Hòa run lên: “Không… không có gì.”
Chương Như thấy là lạ. Đúng lúc có người giao tới một cái bảng trắng khá to, Văn Hòa đưa hai tay đỡ, lúc nâng lên để lộ một mảng bầm tím lớn trên cánh tay trái.
“Tay em sao thế?”
“Không sao, em… em lỡ đụng phải.” Văn Hòa luống cuống kéo ống tay áo xuống.
Mấy hôm trước là đầu gối, giờ lại tới cánh tay, bản năng mách bảo Chương Như có gì đó không đúng:
“Chỉ là đụng trúng thật sao?”
“Thật mà.” Văn Hoà miệng thì nói thế nhưng nụ cười gượng gạo, dưới ánh nhìn của Chương Như hai mắt cũng dần đỏ hoe.
Đồ ngốc cũng nhận ra có vấn đề, Chương Như nghiêm mặt: “Em nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Văn Hòa cúi đầu, cả người co rúm lại, cuối cùng bật khóc: “Dương Vũ… có qua lại với người phụ nữ khác. Em đòi chia tay nhưng anh ta không chịu…”
“Không chịu nên đánh em á?”
Văn Hòa cúi đầu, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Ngay lập tức, lửa giận trong người Chương Như bùng lên tận óc, cô chửi thẳng: “Đồ khốn nạn!”
Thang máy khá rộng, từ lễ tân lên đến tầng năm chỉ mất vài phút. Đúng lúc nhân viên phòng Thu mua đang kéo nhau vào phòng họp, Dương Vũ thong thả đi đằng trước, bất ngờ nghe tiếng gót giày rầm rập lao tới sau lưng. Chưa kịp quay đầu, một cốc cà phê nóng hất thẳng từ đầu xuống chân anh ta.
“Đồ lùn thối tha, tao đập nát đầu mày!”
Giữa chốn văn minh mà lại có người ra tay đánh người trước mặt bao đồng nghiệp, cả tầng năm như chết lặng, ai nấy trố mắt nhìn Chương Như xù lông xù cánh.
Dương Vũ choáng váng, không kịp phòng bị nên đã bị cà phê xối ướt nhẹp từ tóc xuống áo, còn chưa kịp định thần đã bị cô ấn đầu đánh lia lịa: “Cô điên à?!” Anh ta tức đỏ mặt, gân xanh nổi đầy trán, máu dồn lên hai mắt, giơ tay đẩy cô một cái.
“Tao đánh què chân mày luôn đấy đồ khốn nạn!” Chương Như nghiến răng ken két, nhớ tới cái cảnh anh ta mới vừa rồi còn giả bộ tử tế ở quầy lễ tân như muốn uy h**p người ta, cơn phẫn nộ che mờ lý trí: “Thằng tồi, hôm nay bà đây phải xử lý mày!” Cô vừa liếc thấy sạc dự phòng trên bàn, định chộp lấy thì cánh tay đã bị ai đó giữ chặt. Quay lại, là Diệp Ấn Dương.
“Làm gì vậy? Buông tay ra!”
“Cô bình tĩnh một chút, đừng kích động.”
“Liên quan quái gì đến anh?!” Tóc tai Chương Như rối tung, cơn giận hừng hực khiến cô toát ra khí thế hung hãn.
Người xem càng lúc càng đông. Diệp Ấn Dương bảo người giữ chặt Dương Vũ, đồng thời dùng sức kéo Chương Như vào văn phòng mình.
Cô gào lên: “Sao? Tôi đánh đàn em của anh nên anh muốn bao che à?!”
“Đây là công ty. Cô phải bình tĩnh lại đã.” Diệp Ấn Dương cau mày, thấy đôi mắt cô trợn tròn, cái cổ nghển cao như sẵn sàng treo mình ngay trong văn phòng anh.