“Nghỉ việc.”
“Anh quản được tôi chắc?” Chương Như làm sao bình tĩnh nổi, càng nghĩ càng cảm thấy anh đang che chở cho tên cặn bã kia, cùng một giuộc với nhau cả: “Buông tay, không thì tôi đập cả anh luôn đấy!”
“Cô đập nổi ai hả?” Cô nàng này máu chiến thật, Diệp Ấn Dương cũng không ngờ một cô gái mà lại hung dữ, ngang ngược thế này: “Dù vì lý do gì đi nữa, ra tay đánh người luôn là cách làm ngu ngốc nhất.”
Chương Như tức méo cả miệng: “Anh mắng ai ngu đấy?”
“Tôi chỉ nhắc cô lý trí một chút, dù sao ở đây cũng là công ty.”
“Tôi không lý trí chỗ nào?”
“Lý trí mà cô lại dám động thủ trước mặt bao nhiêu người? Còn tính nhặt cả sạc dự phòng ném nữa? Cái đó nếu mà coi là hung khí, lỡ xảy ra chuyện gì thì thành án hình sự đấy biết không? Biết bao nhiêu người nhìn thấy, lại có camera giám sát, cô cho rằng mình trốn nổi trách nhiệm pháp luật sao?”
Sắc mặt Diệp Ấn Dương trầm hẳn xuống, mà Chương Như lại càng bốc hỏa: “Tôi mà thèm trốn? Có đánh gãy tay hắn thì cũng là lỗi của tôi, mắc mớ gì đến anh!”
“Chẳng phải nhà cô vừa có chuyện vui sao, giờ cô chạy vào đồn công an thì còn gì vui nữa?”
Chương Như nghệt mặt ra, trừng mắt nhìn anh, nửa ngày không nói được câu nào. May đúng lúc ấy Quách Tuệ chạy đến kịp, kéo cô ra: “Em không sao chứ?”
“Chị Quách Tuệ.” Thấy người mình tới, Chương Như đang muốn nói gì đó nhưng Quách Tuệ đã khẽ lắc đầu, quay sang Diệp Ấn Dương: “Tổng giám đốc Diệp.” Chị ấy mới thật sự là người bao che cho đàn em của mình, đi thẳng tới chắn trước mặt Chương Như: “Xin lỗi Tổng giám đốc Diệp, để tôi đưa A Như xuống dưới, quấy rầy anh rồi.” Nói xong lập tức lôi Chương Như ra khỏi văn phòng.
Trước khi đi, Chương Như còn ngoái đầu lại, thấy Diệp Ấn Dương tháo kính xuống, giơ tay bóp mi tâm.
Bị đưa xuống tầng một, Chương Như liền thấy Văn Hòa mắt đỏ hoe: “Đừng khóc, chị đã xả giận cho em rồi.” Có điều chưa đã tay: “Lần sau chị lại nhờ người đập hắn tiếp!”
“A Như.” Quách Tuệ nghiêm giọng: “Đi theo chị.”
“Vầng.” Chương Như ngoan ngoãn đi theo vào phòng họp, cái bộ dạng chẳng biết hối lỗi khiến Quách Tuệ nhức hết cả đầu: “Chuyện Văn Hòa vừa kể, quả thật Dương Vũ có lỗi…” Nói đến đây, lông mày chị ấy cũng nhíu chặt.
Dương Vũ ngoại tình, bị Văn Hòa bắt được muốn chia tay, anh ta dây dưa níu kéo rồi lỡ tay xô ngã cô ấy, lần thứ hai thì ra tay đánh luôn, đúng là thứ rác rưởi.
Nhưng công tư phải phân minh, hành động hôm nay của Chương Như chẳng khác nào máu dồn lên não, Quách Tuệ chỉ thẳng: “Em nông nổi quá, dù sao đi nữa cũng không thể đánh người ở công ty, ảnh hưởng rất xấu.” Nếu không nhờ Diệp Ấn Dương kịp thời giữ lại, chưa biết hậu quả sẽ tới đâu.
Chương Như ngông thì ngông thật, nhưng cũng không phải người không hiểu lý lẽ: “Xin lỗi chị Quách Tuệ, em gây phiền phức cho chị rồi.” Nhưng mà không hề hối hận vì đã đánh tên cặn bã kia, lần sau có cơ hội vẫn đập tiếp!
Quách Tuệ nhìn thấu hết tâm tư của cô, chị chỉ thở dài: “Thôi, bình tĩnh lại đã, em về nhà nghỉ ngơi đi.”
Chương Như gật đầu: “Có việc gì thì gọi cho em nhé.” Đứng dậy rồi mới chợt nhớ kẹo mừng còn chưa phát hết: “Phòng Thư ký Tổng giám đốc với phòng Pháp vụ em chưa phát kẹo, hội Mạnh Trân Trân bảo sẽ tự tới lấy, có gì lúc ấy chị đưa bọn họ giúp em nhé, để ở trong ngăn tủ của em ạ.”
Quách Tuệ bị chọc cười: “Được rồi, về đi.” Ai thèm quan tâm kẹo mừng của cô nữa, giờ chắc cả công ty đều đang tám chuyện cô đánh người rồi.
Thấy chị cười, Chương Như cũng cười theo: “À đúng rồi, set trà Tết Đoan Ngọ chắc chiều nay sẽ gửi tới, có gì chị gọi người nhận giúp em nhé, em đi đây~” Nói rồi cô vác túi bước đi ung dung, không quên kéo luôn Văn Hòa theo, chở cô ấy đi dọn nhà.
Văn Hòa mới vào công ty không lâu đã sống chung với Dương Vũ. Đồ đạc không nhiều nhưng một chuyến xe của Chương Như cũng chở không xuể, thế là cô gọi cho Giai Giai đến giúp.
Giai Giai đi dép lê lạch bạch chạy tới, nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền nhìn Chương Như bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trên mạng có câu “dễ thương nhưng không có não”, cô nàng cảm thấy Chương Như đôi khi đúng là mất não thật: “Mày tỉnh táo chút được không? Mày họ Chương chứ có phải họ Ái Tân Giác La đâu, trong tay cũng đâu có đường chỉ tay thông thiên, suốt ngày xông pha như thế sớm muộn gì cũng bị chém.”
“Cưng câm miệng cho chị.” Chương Như đá cô nàng một cái, “Qua đây khuân thùng đi.”
“Việc tốt chẳng bao giờ nhớ đến tao, khổ sai lại lôi tao tới.” Giai Giai miệng thì oán trách nhưng vẫn lết qua khuân đồ. Lúc chuyển xong đồ tới nhà Chương Như, cô nàng bỗng thấy móng tay Chương Như sứt một miếng: “Ơ, charm móng này của mày đâu rồi?”
“Hả?” Lúc này Chương Như mới phát hiện hạt đá hình nơ trên móng tay biến mất, chắc là bị rớt lúc cô đánh Dương Vũ: “Đánh rơi rồi.”
“Tên đó còn dám đánh trả á? Dám động tay với mày?” Mắt Giai Giai trợn tròn: “Rác rưởi! Mày đợi đấy, tao gọi Đỗ Tuấn tới, bọn mình đi đập hắn một trận!” Nói xong cô nàng vừa chửi vừa gọi điện.
Đỗ Tuấn nghe xong thì lại gọi cho Diệp Ấn Dương: “Sao thế, đánh nhau à?”
Diệp Ấn Dương nói không tính là đánh nhau: “Cô ấy đơn phương ra tay.” Chương Như chẳng hề bị thiệt, thực sự cho Dương Vũ một trận, sau cổ anh ta còn hằn mấy vết bầm tím do bị cào. Nếu ly cà phê kia không đựng trong cốc giấy thì chắc đầu anh ta cũng bị bỏng rồi.
“Ghê thật.” Nói đánh là đánh liền, tính tình chẳng khác gì gái ngông trong phim Hồng Kông, Đỗ Tuấn cũng hiếm thấy người nào hung hãn như thế: “Thế tên kia cứ nhẫn nhịn vậy à? Không định báo cảnh sát sao?”
“Có ý định đấy.” Diệp Ấn Dương cau mày, “Nhưng tạm thời khuyên nhủ rồi, không cho cậu ta làm lớn chuyện.”
“Được rồi, có gì cậu nói đỡ giúp nhé, tôi và anh trai cô ấy có chút quen biết, cũng là khách hàng, đè xuống được thì đè.” Cô gái này không có ác ý nhưng đúng là không biết suy nghĩ. Lạ thật, cùng là họ Chương mà một người thì tinh ranh, người kia lại bốc đồng.
Nói xong anh chàng lại gọi cho Giai Giai: “Bọn em trước tiên không được manh động, ngầm xử lý thế nào cũng được chứ lộ mặt ra thì không đáng. Đừng để cuối cùng phải ngồi uống trà với bên trị an chỉ vì loại đàn ông rác rưởi này.” Anh còn nhắc thêm: “Bây giờ tên kia nói sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Hắn ta còn dám báo á?” Giọng Giai Giai cao vút lên quãng tám.
“Anh ta không dám đâu.” Văn Hòa run run nói, “Em nhắn cho anh ta rồi, nếu anh ta dám báo thì… em cũng báo!” Nhưng thực ra cô ấy chẳng tự tin mấy, vì chuyện đời tư khó mà có bằng chứng. Cho dù tìm được bằng chứng cuối cùng cũng chỉ bị xử thành cãi vã tình cảm, nhiều lắm là nhận sai rồi giảng hòa. Thế nên thà đánh trả trực tiếp như Chương Như còn dễ chịu hơn.
Văn Hòa đến giờ vẫn thấy lòng bàn tay tê rần, vừa sợ vừa muốn khóc. Trong khi Giai Giai thì lửa giận bốc lên não, xúi Chương Như: “Gọi cho anh trai mày đi, nhờ anh ấy tìm người xử lý tên khốn đó.”
Chương Như trợn mắt: “Thần kinh hả mày, mày muốn tao chết sớm à?” Mắng xong lại khoác vai Giai Giai, “Con gái ngoan của tao, tao biết mà, tình chị em chúng mình son sắt hơn vàng!” Nói rồi còn làm bộ định hôn, bị Giai Giai gạt ra: “Làm cái gì thế, buồn nôn chết đi được.”
Hai người cãi qua cãi lại ầm ĩ khiến tâm trạng nặng nề của Văn Hòa đang đứng nhìn bên cạnh cũng dịu bớt.
Chuyển nhà xong trời đã nhá nhem tối, mấy người kéo nhau tới đường Hưng Thịnh ăn lẩu cháo rồi lại ra KTV thuê phòng hát.
Chương Như đang gào bài Phố Đen: “Thanh xuân dữ dội, bị thiêu cháy cũng không sợ!” Một ca khúc cũ khí thế ngút trời, giọng cô vững vàng, nhịp cũng chắc, như thể chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới cô. Ăn vẫn ăn, chơi vẫn chơi, mãi mãi tràn đầy sức sống, một kiểu tích cực rất riêng.
Văn Hòa thầm ngưỡng mộ sự phóng khoáng đó: “Bài này hay quá.”
“Nhạc cũ thôi, chị lưu trong playlist đó.” Chương Như hát đến vã mồ hôi, đang nằm bẹp trên sofa gặm hoa quả thì nhận được tin nhắn công ty gọi mai đi làm.
“Chị Quách Tuệ có tìm em không?” Chương Như quay sang hỏi Văn Hòa.
Văn Hòa gật đầu: “Chị ấy nói em có thể nghỉ thêm vài hôm, đợi điều chỉnh xong rồi…” Thực ra ai cũng ngầm hiểu cô ấy sẽ nghỉ hẳn. Văn Hòa mỉm cười: “Em vốn cũng đang nghĩ tới chuyện xin nghỉ, coi như dịp này là cơ hội vậy.”
“Hay qua chỗ chị làm đi, chị đang thiếu một nhân viên chăm sóc khách hàng.” Giai Giai chen lời, còn gõ một cái vào đầu Chương Như. Chương Như quá hiểu cô bạn thân mình, cô nàng bán nội y gợi cảm nên chắc lại nhắm tới body của Văn Hòa chứ gì: “Thiếu người sao mày không tự đi mà tuyển?”
Mối quan hệ của hai người vốn kiểu “gió Đông áp gió Tây”, dù có mắng chửi nhau cũng không giận, cùng lắm thì Giai Giai cướp mic cắt nhạc của Chương Như rồi ôm mic gào thét một trận.
Đêm đó bọn họ hát đến quá nửa đêm. Về đến nhà, Chương Như an ủi Văn Hòa: “Chưa cần vội tìm việc, chẳng phải em sắp thi bằng lái cấp 4 sao? Ở nhà ôn thi đi, thi đỗ lấy bằng trước đã.”
“Vâng.” Văn Hòa ngồi trên sofa, lòng ngổn ngang.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đứng ra vì cô ấy như hôm nay, lại càng chưa từng có ai rộng lượng đến nỗi cho cô về nhà ở nhờ. Vì là trẻ mồ côi nghèo khó, cô ấy luôn bị bạn bè đề phòng. Nhiều lần đi chơi, chỉ cần nhà ai mất đồ là lập tức nghi ngờ cô lấy trộm…
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi ai về phòng nấy. Chương Như nằm lướt group gia đình xem ảnh cô cháu gái mới sinh, sau đó lại lướt sang vòng bạn bè của Diệp Ấn Dương, toàn đăng ảnh cầu lông, bóng quần.
Người nhạt nhẽo mới hay làm những việc nhàm chán. Chương Như khóa màn hình điện thoại, đứng dậy bôi kem tay, bóp dư ra liền quẹt luôn lên lưng con mèo, bị nó lườm một cái rồi chui vào chăn, cô thì chột dạ tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau đi làm, Chương Như đặc biệt ăn diện: tóc xoăn sóng to, váy màu trắng kem ôm sát. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa tới công ty, xe cô lại theo sau xe của Diệp Ấn Dương.
Vừa nhìn thấy anh, Chương Như đã thấy tức, đến giờ cô vẫn nhớ anh từng mắng cô ngốc. Quá đáng thật! Đến anh trai cô Chương Tuyết Dương cũng chưa bao giờ nói cô như thế!
Chỗ để xe chỉ còn lại một chỗ, cô lập tức nhấn ga cướp trước, đỗ xe xong thì đi mua cà phê. Mua xong vừa quay lại lại gặp anh bước vào, thế là cô đeo kính đen lên, nghênh ngang đi ngang qua anh, coi như không thấy.
Chương Như khí thế hùng dũng như chẳng có việc gì, hiên ngang bước vào công ty trong ánh mắt của mọi người, trước tiên mở Alipay thu năng lượng nuôi gà ảo rồi lần lượt điểm danh ở đủ các app.
Mạnh Trân Trân xuất hiện đúng lúc thấy cô đang nhận hạt ăn uống trên Eleme, ngạc nhiên hỏi: “Cô thiếu mấy đồng này sao…”
(*) Eleme là một nền tảng dịch vụ giao đồ ăn và mua sắm trực tuyến lớn tại Trung Quốc, thuộc sở hữu của tập đoàn Alibaba.
Chương Như tặng cô ấy một ánh mắt kỳ quái: “Ai mà chẳng thiếu tiền? Đồng lương của tôi cũng đâu dễ kiếm.”
Thôi được rồi, tiết kiệm kiểu gì thì tiết kiệm, Mạnh Trân Trân chẳng hiểu nổi quan niệm tiêu dùng của Chương Như nhưng chuyện hôm qua thì làm cô ấy sốc thật: “Cô ghê thật đấy, dám đánh người luôn.”
“Có gì mà không dám, nhìn ngứa mắt thì đánh thôi.” Chương Như lấy đồ ra chuẩn bị dán lại móng giả.
“Ngầu thiệt.” Mạnh Trân Trân kéo ghế ngồi cạnh buôn chuyện. Cô ấy kể lại tin tức hôm qua, nào là Dương Vũ vốn định báo cảnh sát nhưng chắc công ty đã đè xuống rồi, nào là tuy không báo cảnh sát nhưng phòng Kinh doanh nhảy ra bảo hôm qua làm khách sợ, ảnh hưởng xấu, rất có khả năng sẽ bị ghi lỗi.
“Hôm qua tầng năm có khách à?” Chương Như chẳng nhớ ra.
Mạnh Trân Trân cũng không chắc, cô ấy do dự một chút rồi hạ giọng: “Có khi nào cô đắc tội với ai bên Kinh doanh không? Cố ý tung tin có khách, chứ thật ra có hay không ai mà biết được.”
Chương Như nhìn thẳng vào mắt cô nàng, lập tức nghĩ đến tên khốn Vương Đông Ni, chắc chắn gã giở trò: “Đồ rác rưởi.”
Bị ghi lỗi thì ghi thôi, nhiều lắm thì ảnh hưởng đến đánh giá giữa năm, mất cơ hội thăng chức. Thực ra khi ra tay cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mấy trò tiểu nhân sau lưng thật sự khiến cô ghê tởm. Thế nên khi được Quách Tuệ gọi vào nói chuyện, Chương Như dứt khoát tuyên bố muốn nghỉ việc: “Chị Quách Tuệ, chị tuyển người mới đi.”
Quách Tuệ im lặng một lát: “Em thật sự nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi ạ.” Thấy chị ấy cứ nhìn chằm chằm, Chương Như cười hì hì: “Sao, chị không nỡ xa em hả?”
Quách Tuệ rất khó xử, chị thực sự thích Chương Như, bề ngoài lơ đãng nhưng trong công việc chưa bao giờ mắc sai sót, hơn nữa bộ phận hành chính vốn làm dịch vụ và liên lạc, mà Chương Như lại được lòng các phòng ban, ai cũng thích hợp tác với cô… Tất nhiên khuyết điểm cũng rõ ràng, ví dụ như tính cách, ví dụ như chẳng màng lợi ích, nói trắng ra là thiếu tham vọng sự nghiệp.
Một người như thế đã quyết định nghỉ thì khó mà giữ được, trừ khi chính cô đổi ý.
“Thôi được…” Quách Tuệ chỉ biết thở dài, “Nhưng có lẽ chưa đi ngay được, gần đây bận em cũng thấy rồi.”
“Không sao ạ, tuyển được người em bàn giao xong mới đi.” Chương Như vẫn có trách nhiệm. Sắp tới là Tết Đoan Ngọ rồi kỷ niệm thành lập công ty, cô sẽ ở lại lo xong những sự kiện đó, đỡ cho phòng Hành chính quá tải.
Chương Như vẫn tiếp tục công việc như bình thường, cô cùng đồng nghiệp gói quà Đoan Ngọ, trước kỳ nghỉ lại cùng nhau trang trí hội trường cho ngày hội công ty.
Đồng nghiệp kéo vào hội trường hết lượt này đến lượt khác, Chương Như bận rộn qua lại giữa các gian trò chơi. Lúc cô vừa rảnh để vẽ một chiếc quạt tròn thì đội Thu mua kéo cả đoàn qua góp vui. Dương Vũ bị ăn đòn hôm trước cũng có mặt, anh ta soi mói đủ kiểu, mỉa mai sự kiện Hành chính tổ chức chẳng có gì mới mẻ, quà tặng thì dở: “Bánh ú gói xấu quá, thẩm mỹ kém, không bằng các công ty khác.”
Chương Như tay cầm cây bút màu, chỉ muốn vẽ luôn chữ “tù” lên mặt anh ta, bèn lớn tiếng đáp: “Nói đúng lắm! Đáng lẽ ra không nên phát bánh ú mà nên phát gạo nếp, để gặp thứ không phải người thì vung thẳng vào mặt trừ tà!”
Câu khịa chất chơi khiến mọi người xung quanh cười rộ lên. Dương Vũ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Chương Như coi như mù, quay qua đưa thùng camping cho Tằng Khả Lâm. Bên cạnh Tằng Khả Lâm có một cô gái: “Đây là trợ lý mới của phòng Thu mua, Tư Tư.”
“Chào chị, em tên Hùng Tư Tư.” Cô gái đeo kính gọng đen, tóc ngắn giống hệt kiểu tóc bob ngày xưa của Chương Như.
“Người Quảng Tây hả?”
“A… vâng ạ, sao chị biết?”
“Dùng la bàn tính ra đấy.” Chương Như đưa phi tiêu cho cô ấy: “Chơi cái này đi.”
“Em không biết chơi…”
“Cứ ném thôi, trúng thì có quà.”
Hùng Tư Tư bị Chương Như kéo ra trước bia ném, vừa chỉnh lại kính đã thấy các sếp xuất hiện: “Chào sếp Diệp, sếp Tào ạ.” Cô nàng vội vàng chào hỏi rất lễ phép.
Chương Như cũng nhìn thấy các sếp nhưng chỉ gọi một tiếng “sếp Tào” rồi tung phi tiêu, trúng ngay hồng tâm.
Khí thế quá mạnh, Tào Ngật Sơn quay sang nhướng mày nhìn Diệp Ấn Dương: “Cậu đắc tội với cô ấy à?”
Diệp Ấn Dương liếc Chương Như. Ấn tượng ban đầu về cô chỉ là một cô gái trẻ hướng ngoại, ham chơi, người đầy gai góc khó chọc. Nhưng sau vụ đánh người lần trước, anh lại có cái nhìn khác về cô, chính khí thật đấy nhưng phần lớn là bồng bột, nóng đầu lên thì chẳng biết chờ thời cơ hay để ý hoàn cảnh gì cả.
Khách quan mà nói, kiểu người này khá là hấp tấp. Ngoài đời thì khó nói nhưng trong công việc chắc chắn không phải một cộng sự tốt.
Editor có lời muốn nói:
Sang chương sau bà Như cởi bỏ định kiến với anh nhà rồi nha =))) Cả nhà tiếp tục ủn mông mai em tung chương sớm nhoéeeee