Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 8

“Người sai là anh ta chứ không phải em. Em việc gì phải đi? Em sẽ đứng ngay quầy lễ tân, để ai đi ngang cũng nhớ anh ta hèn hạ như thế nào.”

Ngày hôm sau bắt đầu kỳ nghỉ lễ Đoan Ngọ. Buổi sáng mưa ào xuống một trận rồi tạnh ngay, sau cơn mưa bầu trời Quảng Châu sáng trong hơn, không khí cũng thêm phần ẩm ướt, cây cối xanh ngợp cả tầm mắt.

Diệp Ấn Dương đưa ông bà đến Lệ Loan uống trà sáng và nghe kịch Quảng. Nhịp sống ở khu phố cũ vốn chậm rãi, hai bên đường là những cây đa cổ thụ, những căn nhà với kiến trúc hành lang mái vòm vẫn còn lưu lại bóng dáng phồn hoa một thời Tây Quan xưa.

Tiếng hát Nam Âm lúc ngân lúc nói, giọng kịch vang đều, còn bánh bao nướng vẫn giữ nguyên mùi vị như trong ký ức. Bên ngoài lớp vỏ quét một lớp dầu, ấn xuống lại đàn hồi trở lại, bên trong nhân xá xíu mằn mặn ngòn ngọt, thơm và mịn.

Bà nội Chu Ái vẫn còn đau đáu chuyện xem mắt của cháu trai: “Hẹn mấy giờ vậy?”

“Ba giờ chiều ạ.” Đối phương bận việc nên chỉ hẹn được lúc uống trà chiều.

“Thế thì cháu cũng nên đi sớm một chút, đừng để người ta phải chờ.”

“Vâng.” Ăn xong, Diệp Ấn Dương thanh toán rồi đưa ông bà về trước. Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, anh tranh thủ sửa máy sấy quần áo ở nhà. Trước đây anh vốn chẳng rành mấy việc này, nhưng ông bà đã già, ở nhà cái gì hỏng lại phải gọi quản lý tòa nhà nên anh dần học để tự sửa.

Kiểm tra thì bộ ổn nhiệt và điện trở vẫn tốt, chỉ có dây điện trở nhiệt bị cháy đứt. Trong lúc anh cúi đầu nối lại, bà nội hỏi: “Bây giờ ở ký túc xá công ty thấy thế nào?”

“Khá ổn bà ạ.” Được sắp xếp ở một khu chung cư nhỏ tại Thiên Hà, môi trường cũng tốt: “Cách công ty cũng gần, rất tiện.”

Ông nội xen vào: “Nghe nói bên công ty các anh còn làm cả thiết bị y tế cho thú cưng?”

“Vâng, có hẳn một công ty con chuyên phụ trách.” Nối xong dây, Diệp Ấn Dương lại lau sạch lớp bụi trong khoang máy. Ngẩng đầu lên đã thấy ông bà đứng hai bên, mắt không rời khỏi mình, rõ ràng chẳng phải quan tâm máy sấy chạy được hay không mà chỉ muốn nhìn cháu nhiều hơn một chút.

Bà nội vừa nhìn anh rửa tay vừa nhắc lại chuyện xem mắt: “Nghe nói cô bé lần này rất giỏi và độc lập, còn tiếp quản việc kinh doanh gia đình nữa. Tuổi tác cũng ngang ngửa cháu, chắc hai đứa sẽ nói chuyện hợp đấy.”

Diệp Ấn Dương hiểu ý, mỉm cười đáp: “Cháu sẽ nghiêm túc nói chuyện.” Nói rồi anh gom rác đem xuống tầng rồi lái xe đến chỗ hẹn.

Địa điểm hẹn gặp là ở đảo Nhị Sa. Vừa rẽ vào đã thấy Chương Như đứng bên đường đùa giỡn với một thanh niên đeo khuyên tai ăn mặc sành điệu, hai người không biết trao đổi gì mà anh chàng kia cười rất lớn, còn đưa tay xoa đầu cô, nhìn có vẻ thân mật.

Vì tắc đường nên khi Diệp Ấn Dương đến nơi thì đã trễ vài phút. Anh bước nhanh vào quán: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Là do tôi đến sớm, vẫn chưa đến giờ hẹn.” Cô gái đối diện mỉm cười nhẹ. Sau câu chào xã giao, cả hai gọi ít đồ ăn rồi bắt đầu trò chuyện khá tự nhiên.

Tầng một quán cà phê đông nghịt, ánh nắng buổi chiều chiếu xuyên qua, thậm chí còn nhìn thấy rõ cả lớp bụi mịn bay trong không khí. Lúc ấy Chương Như cùng chàng trai rapper cũng bước vào, chọn ngồi ở góc râm mát.

“Nóng quá.” Anh chàng rapper vốn dễ đổ mồ hôi, vừa ngồi đã ướt đẫm trán.

Chương Như hỏi: “Ở Thành Đô không nóng à?”

“Nóng chứ, nhưng không gắt sớm như ở Quảng Châu.” Anh chàng khoe hàm răng trắng toát: “Lần sau cùng anh đến đó chơi nhé? Thành Đô vui lắm.”

“Được thôi.” Đồ uống tráng miệng được bưng ra. Người đẹp Quảng Đông thì không thể xa rời trà chanh, vừa khuấy ống hút, Chương Như vừa liếc về phía bên kia.

Cô thấy Diệp Ấn Dương với dáng vẻ lịch sự, trên gương mặt luôn treo một nụ cười xã giao, rõ ràng đang trong một buổi xem mắt… Xem mắt mà cũng chẳng chịu đổi sang xe xịn cho ra dáng, đi con Volvo kia tuy cũng thuộc hàng khá nhưng nhìn qua chẳng mấy ai nhận ra giá trị.

“A Như?” Anh chàng rapper nhận ra cô lơ đãng: “Em đang nhìn gì thế?”

“Hả?” Cô thu lại ánh mắt, rất tự nhiên lấy tay che trán: “Nắng quá.”

Trước mặt đàn ông, Chương Như chẳng bao giờ tỏ ra ngây thơ, đôi mắt ướt át đa tình, khóe mắt hơi nhướng lên.

Anh chàng kia lập tức bị hút hồn, kéo ghế che nắng cho cô: “Tối đi khu phố bar Pati chơi nhé?” Vừa nói vừa thuận tay nắm lấy một ngón tay của cô khẽ lắc.

“Để hôm khác đi, hôm nay em bận rồi.” Chương Như đâu có khờ. Cô biết rõ nếu tối nay đi chắc chắn sẽ có tiết mục “sashimi trai khỏa thân” cho xem. Nhưng cô còn phải đi đón Văn Hòa vừa thi xong, với lại con mèo ở nhà tính nết khó chịu, nếu cô vắng nhà có khi nó lại nổi cáu cào Văn Hoà mất.

Anh chàng rapper vốn chỉ buột miệng hỏi thế chứ không để bụng, nhưng nghe thấy cô từ chối lại nhún vai rồi đột nhiên nói: “Đám thú cưng ấy toàn lũ thấp hèn. Chúng nó không nghe lời thì cứ đánh, đánh tới khi nào nhớ đòn thì thôi.”

Chương Như sững lại: “Anh nói thật à?”

“Thật.” Chắc anh ta nóng quá lú đầu, còn đắc ý khoe: “Trước anh nuôi chó mèo đều dạy thế. Đánh mạnh một chút, bảo nó nằm thì đố nó dám đứng lên.”

“Không sợ đánh chết sao?”

“Chết thì chết thôi. Gọi là thú cưng cho sang chứ chẳng phải chỉ là súc vật thôi sao.”

Trong đầu Chương Như chỉ vang lên một câu: Mẹ kiếp, thằng não tôm.

Trước đây Chương Như từng thấy thằng cha rapper này cũng khá tốt, cao ráo đẹp trai, ở căn hộ cao cấp Huệ Nhạc Đài, dù đi công tác xa vẫn nhớ gửi hoa cho cô, đi chơi thì lúc nào cũng che chở như thẻ bảo hiểm. Quen biết bấy lâu, chuyện kỳ quặc nhất cũng chỉ là lấy há cảo tôm trộn cơm cho cô ăn, nhưng giờ cô bỗng thấy chán ngấy: “Em còn có việc, anh đi được rồi.”

Rapper sững sờ, không hiểu sao cô lại đột ngột trở mặt.

Chương Như rút tay ra, ngả vào ghế, ung dung tô lại son môi, chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Người trẻ bản tính vốn kiêu ngạo, anh chàng rapper vừa xấu hổ vừa tức, nhưng thấy cô tính tình thất thường cũng không dám gây chuyện, chỉ đành nhẫn nhịn rồi đứng dậy bỏ đi.

Ngày lễ khách nhiều, trên ban công có đứa bé vừa ăn kẹo m*t vừa đi lùi, suýt thì ngã vào bàn. Diệp Ấn Dương nhanh tay che lấy góc bàn nhọn, quả nhiên cái đầu bé xíu ngã xuống nhưng đã được anh đỡ lại: “Cẩn thận.”

Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn anh, dưới lời nhắc của người lớn mới vụng về cúi đầu: “Cảm ơn chú ạ.”

Diệp Ấn Dương khẽ gật: “Cháu nhớ chú an toàn nhé.”

Hà Oánh ngồi đối diện khẽ mỉm cười vì sự cẩn thận chu đáo của anh.

Người đàn ông này trắng trẻo, hiền hoà lại lễ độ nho nhã, vốn quen làm bên A nhưng chẳng hề kiểu cách, lại còn nói năng rất có chừng mực. Hà Oánh vốn không thích xem mắt, lần này bị ép phải đến, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ, cảm thấy quả thật đã đến đúng chỗ.

Trên thị trường hôn nhân, đàn ông tốt vốn chẳng còn bao nhiêu. Với điều kiện như anh thì quả là hàng hiếm: “Tôi từng nghe về E-Health, cũng khá nổi tiếng trong ngành.” Hà Oánh chủ động bắt chuyện, “Công ty tôi trước đây từng tham gia đấu thầu của E-Health, tiếc là lúc đó năng lực chưa đủ, đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên.”

“Bên cô làm sản phẩm gì?”

“Thấu kính.”

“Là do thông số không đạt, hay sản lượng quá nhỏ?”

“Cả hai.” Hà Oánh mỉm cười nhìn Diệp Ấn Dương, cô ấy ngồi thẳng hơn và khẽ vén tóc ra sau tai, đang định nói thêm thì điện thoại rung lên.

Hà Oánh trượt màn hình nghe máy, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, trên mặt dần hiện vẻ cứng ngắc không được tự nhiên: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải xử lý.” Nói xong, Hà Oánh vội vã đứng dậy, cũng không để Diệp Ấn Dương tiễn mà tự xách túi bỏ đi, thậm chí dáng vẻ còn lộ chút hoảng loạn.

Tiếng giày cao gót “cộc cộc” vang rõ đến mức Chương Như đang loạt xoạt selfie phía sau cũng nghe thấy.

Bên nữ đi trước, buổi xem mắt này tám phần xem như hỏng.

Ánh mắt lướt qua Diệp Ấn Dương, Chương Như chợt nghĩ đến một chân lý: Đối với kẻ mình ghét, ngoài việc phớt lờ thì còn có thể chế nhạo. Thế là cô thong dong bước tới: “Đi xem mắt hả, sếp Diệp?”

Diệp Ấn Dương cúi đầu nhắn tin, không phản ứng gì.

Chương Như trực tiếp ngồi xuống: “Tôi đang nói chuyện với anh đó.”

“Trùng hợp thật.” Anh gửi xong tin mới ngẩng đầu lên, như thể bây giờ mới nhìn thấy cô.

Chương Như không để ý, cố ý hỏi: “Thế có thành công không?” Cô híp mắt cười tủm tỉm, vừa hỏi vừa như chắc mẩm đã đoán được đáp án, chắc chắn tại anh quá kiểu cách nên mới bị chê, đáng đời.

Hôm nay trời đẹp phong cảnh cũng đẹp, Chương Như đã sớm quên sạch mấy câu nói nhảm vừa rồi của anh chàng rapper kia, giờ chỉ mong hóng chuyện của Diệp Ấn Dương. Cô còn giả bộ nhiệt tình: “Có cần tôi chỉ anh vài chiêu không?”

Diệp Ấn Dương khóa màn hình điện thoại: “Cô hay đi xem mắt lắm à?”

“Tôi có kinh nghiệm hơn anh.” Chương Như đáp.

“Vậy tức là từng thành công rồi?”

Cũng không hẳn gọi là thành công. Giờ nhớ lại, trong đầu Chương Như chỉ toàn là hình ảnh gã đối tượng xem mắt cầm chuỗi hạt Phật chà dầu trên mặt. Cô đang định trả lời, lại thoáng thấy có gì không ổn: “Ơ… anh hóng chuyện của tôi đấy hả?” Bấy giờ mới phản ứng kịp.

Diệp Ấn Dương vốn không muốn so đo với cô, cũng chẳng giỏi cãi cọ. Nhưng có lẽ cái oi ẩm tháng Sáu ở Quảng Châu khiến người ta muốn nói nhiều hơn một chút, hoặc đơn giản là thấy dáng vẻ lý lẽ hùng hồn của cô buồn cười, thế là anh đáp: “Cô có thể hóng chuyện của tôi thì tại sao tôi không thể hóng chuyện của cô?” Không phải kiểu nhẫn nhịn không được nên phản công, mà là hỏi ngược lại một cách bình thản.

“Hả?” Chương Như ngẩn ra, dáng vẻ kinh ngạc như gặp NPC hiền lành trong game bỗng dưng nói tiếng trời: “Tôi… tôi hóng chuyện anh hồi nào?” Cô nhìn gọng kính phản chiếu ánh sáng trên mặt anh, nhất thời cứ ngây ra, bộ dạng ngốc nghếch còn có chút khờ khạo: “Tôi chỉ tới chào hỏi tiện thể quan tâm tình hình thôi mà. Tôi đây là có lòng tốt biết không hả!”

Chương Như lắp bắp biện bạch, không biết rằng bộ dạng khiêu khích của mình lúc này nom giống hệt món đồ chơi cá mập đầy răng chỉ biết nhe ra dọa nạt, còn cắn thì cũng chỉ nhói chút rồi thôi. Nói trắng ra là hình thức suông.

Diệp Ấn Dương khẽ cười, chợt nghĩ đến một từ – Trẻ con.

Anh gọi phục vụ tính tiền, khi đứng lên vô tình chạm vào đôi chân vắt chéo của Chương Như, trước khi đi còn liếc cô một cái nhưng chẳng buồn nhắc nhở việc son dính trên răng cô mà cứ thế rời đi.

“Này! Anh chạy cái gì thế?” Chương Như yếu ớt gọi với theo, nhìn bóng anh len qua mấy chiếc xe điện, cơn gió thổi qua khiến lưng áo sơ mi anh mặc hơi phồng lên, thoáng chút cảm giác khó kiểm soát, song bước chân lại nhanh mà dài, dáng vẻ như muốn trốn tránh.

Chẳng hiểu sao Chương Như cảm thấy bản thân tự dưng bị lép vế, tức khí bốc lên… Quả nhiên, cô đã sớm biết mình với lão cán bộ này thật tình chẳng hợp mệnh chút nào cả!

Chuyện này khiến Chương Như tức mất nửa ngày, kéo dài đến tận hôm sau khi đi thăm cô cháu gái sơ sinh ở trung tâm ở cữ. 

Cô bé tóc xoăn nhỏ xíu giờ thật sự trở nên xinh xắn trắng trẻo nõn nà. Chương Như không kìm được mà véo má bé: “Cằm tròn chưa này, sau này chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc nhé.”

Hôm đó người đến rất đông. Chương Như ở lại đến tối, ăn cùng Tô Đình một bữa lẩu thanh đạm trong nhà hàng ở trung tâm. Trước khi đi, cô còn cãi nhau với Chương Tuyết Dương: “Báo trước nha, em định nghỉ việc, anh đừng có lo cho em.”

“Anh lo cho em bao giờ?” Chương Tuyết Dương vừa lấy chai nước từ tủ lạnh ra, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, như thể việc cô làm hỏng là chuyện sớm hay muộn vậy.

Chương Như không phục, nhưng khi bước ra khỏi trung tâm ở cữ, đối diện với màn đêm đen kịt, cô lại thoáng ngẩn ngơ. Cô về nhà, trò chuyện với Văn Hòa: “Công việc tiếp theo em muốn làm gì?”

Văn Hòa như có tâm sự, cứ cắm mặt vào điện thoại mãi, đến khi nghe thấy mới đáp. Thật ra cô ấy từng suy nghĩ đến việc đó rồi: từ lễ tân thường sẽ chuyển qua hành chính. Nhưng nếu có cơ hội, cô ấy muốn thử: “Em muốn làm sales.”

“Sales?”

“Dạ.” Văn Hòa dựa vào gối, “Làm sales rèn luyện được nhiều, mà… cũng kiếm được nhiều tiền nữa.”

Chương Như nghĩ ngợi: “Nhưng chạy sales cực lắm đó.”

Ví dụ như sales ở E-Health, nhân viên mới ngày nào cũng phải đi bệnh viện. Nhưng đúng là kiếm được thật, làm tốt thì mua nhà mua xe cũng không thành vấn đề.

“Sales cũng ổn, từ từ tìm, không vội.”

“Thế còn chị Như thì sao?” Văn Hòa hỏi lại.

“Chị từng dạy bơi, có thể quay lại làm HLV bơi.” Ngoài bơi lội thì Chương Như chẳng giỏi môn nào, nhưng xuống nước thì cứ như cá.

Nghề HLV bơi cũng tốt, thời gian tự do hơn.

Cô đeo bịt mắt, trong tai phát bài “Chẳng nên trò trống gì”: “Đã thử tập sống ngoan hiền, chỉ mong được người đời nể trọng.” Giai điệu triết lý tự trào, đặc biệt hợp với tâm trạng cô lúc này.

***

Hôm sau tỉnh dậy, bịt mắt biến đâu mất tăm. Cô lật tung chăn gối tìm, cuối cùng phát hiện nó đang treo trên cổ mình.

Bỏ bịt mắt ra, chuẩn bị đi đánh răng thì thấy Văn Hòa đã mặc lại đồng phục, bưng hai tô mì ra phòng khách: “Chị Như ra ăn sáng đi này.”

“Sao em dậy sớm thế?” Chương Như ngạc nhiên.

“Em định quay lại E-Health làm.” Tối qua Văn Hòa nhận được tin nhắn, Dương Vũ giục cô ấy mau nghỉ đi. Vốn dĩ Văn Hoà định rời đi nhưng anh ta càng ép, cô ấy càng không muốn.

“Người sai là anh ta chứ không phải em. Em việc gì phải đi? Em sẽ đứng ngay quầy lễ tân, để ai đi ngang cũng nhớ anh ta hèn hạ như thế nào.”

Chương Như ban đầu sững sờ, sau đó phá lên cười: “Chuẩn! Phải thế chứ!”

Hai người ăn uống no nê, trang điểm kỹ càng, đúng giờ cao điểm mới tới công ty.

Dương Vũ đi ngang quầy lễ tân, thấy Văn Hòa lập tức nheo mắt nhìn chằm chằm.

Văn Hòa mỉm cười: “Chào buổi sáng.” Rồi quay sang Diệp Ấn Dương phía sau: “Chào buổi sáng, sếp Diệp.”

“Chào buổi sáng.” Diệp Ấn Dương gật đầu, đi thẳng. Dương Vũ vội vàng bám theo, nhưng còn quay lại lườm cảnh cáo Văn Hòa một cái.

“Nhìn cái rắm.” Chương Như xách túi đi vào thang máy. Giờ cao điểm, thang máy chật cứng như tuyến tàu số 3.

Nhìn bóng mình và Diệp Ấn Dương phản chiếu trên cửa thang máy, Chương Như tức tối nhớ ra một chuyện.

Các lãnh đạo cấp cao được “thả dù” xuống xưa nay chẳng có ai đơn giản. Hơn nữa, tổng giám đốc tiền nhiệm của phòng Thu mua ra đi cũng không mấy vẻ vang, có người đồn là bị hội đồng quản trị đuổi đi, còn gây gổ ầm ĩ với công ty. Giờ Diệp Ấn Dương đổ bộ xuống, cái ghế chưa chắc đã ổn, bao nhiêu người trong công ty đang dõi theo, anh có trụ vững được hay không còn khó nói, có khi còn đi sớm hơn cả cô.

Nghĩ vậy, Chương Như thấy như có hy vọng mới, ngay cả buổi họp sáng cũng thấy hứng thú bất thường. Thế nên đến khi nghe tin Dương Vũ bị đình chỉ công tác, cô mới cảm thấy như bị giáng một búa.

Quá đột ngột, cô vội vàng chạy tới hỏi Tằng Khả Lâm: “Thật đấy à?”

“Thật.” Tằng Khả Lâm cười, “Sếp Diệp tóm được bằng chứng anh ta nhận hối lộ từ nhà cung cấp, còn có quan hệ mờ ám nữa. Không chỉ đình chỉ đơn giản vậy đâu.”

Bình Luận (0)
Comment