“Hoài nghi anh là AI, càng nghi ngờ anh đi tiểu xong chắc cũng chẳng thèm vẩy một cái.”
Quả báo đến nhanh quá, Chương Như mừng đến nỗi hồn vía bay lên chín tầng mây, nhưng nghe tin Văn Hòa bị gọi đi nói chuyện, thần kinh cô lại trở nên căng thẳng.
Cuộc nói chuyện diễn ra ở phòng họp tầng 6, Chương Như chạy lên chờ một lát thì thấy có người bước ra. Là Diệp Ấn Dương, anh đi ra nghe điện thoại rồi vào phòng bên cạnh.
Chương Như đứng cách đó không xa, muốn đi hỏi nhưng lại không xuống nước được, cứ do dự tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng vẫn ngại ngùng rón rén bước tới, nhón chân nhìn qua lớp kính.
Giữa vách kính dán giấy mờ, Diệp Ấn Dương quay người lại liền thấy một đôi môi đỏ chót đang mấp máy bên ngoài, cộng thêm mấy móng tay đính kim tuyến lấp lánh như vụn bạc, nhìn phát là biết của ai.
Anh cúp máy bước ra. Chương Như mân mê điện thoại trong tay, đứng chặn ở cửa, trên mặt hiếm khi hiện ra vẻ ngượng nghịu như muốn hỏi lại thôi: “Chuyện đó… tại sao anh lại gọi Văn Hòa vào nói chuyện vậy?”
“Để tìm hiểu chút tình hình.”
“Tình hình gì? Cô ấy có biết gì đâu!” Vẻ ngại ngùng chỉ thoáng qua trong giây lát, Chương Như lập tức trừng mắt, oán khí ngút trời.
Diệp Ấn Dương không trả lời thêm mà quay người vào phòng bên cạnh.
Thăm dò thất bại, Chương Như cứ thấp thỏm đi đi lại lại bên ngoài. Đợi Văn Hòa bước ra, cô lập tức lao tới: “Không sao chứ?”
Sắc mặt Văn Hòa hơi tái nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Đừng lo, em không sao.”
“Không sao thì gọi em vào làm gì?” Chương Như đang định gặng hỏi rõ thì Diệp Ấn Dương từ phòng họp phía sau đi ra.
“Sếp Diệp.” Văn Hòa khẽ chào anh.
Diệp Ấn Dương dừng lại một chút: “Cứ làm việc bình thường là được, đừng áp lực quá.”
“Vâng, cảm ơn sếp Diệp ạ.” Văn Hòa gật đầu, đưa mắt tiễn anh rời đi.
Chương Như nghi ngờ nhìn theo bóng lưng anh: “Làm trò gì thế?” Cô lẩm bẩm, quay đầu lại thì nghe thấy Văn Hòa nói: “Sếp Diệp tốt lắm chị ạ, anh ấy không làm khó em đâu.” So với Diệp Ấn Dương, bên kiểm tra nội bộ còn hỏi gắt hơn nhiều. Nhưng Diệp Ấn Dương thấy cô ấy căng thẳng nên trước tiên trấn an sau đó mới từ tốn hỏi vài câu, suốt quá trình đều ôn hòa, không hề soi xét hay ép buộc gì.
“Chủ yếu hỏi chuyện Dương Vũ bình thường hay qua lại với ai…” Còn cả chuyện liên quan đến một người phụ nữ khác, Văn Hòa kể.
“Ồ.” Chương Như gãi đầu, nhớ đến vẻ lạnh nhạt của Diệp Ấn Dương thì bĩu môi.
Trưa đi ăn cơm lại ngồi cùng với đám người phòng Thu mua. Chương Như hỏi Tằng Khả Lâm: “Rốt cuộc Dương Vũ dính vào chuyện gì vậy?”
Tằng Khả Lâm biết cô có thù với Dương Vũ, bèn hất cằm đáp: “Cậu hỏi A Thông đi, chuyện này cũng liên quan tới cậu ấy.”
“Thông Đầu To!” Chương Như tiện tay đưa cái bánh ú của mình cho Lâm Thông: “Cậu bắt quả tang được hả?” Mắt cô sáng rực.
Nhìn hai cái bánh ú bự như hai nắm đấm đặt trước mặt, Lâm Thông nghi mình cũng sắp biến thành bánh ú luôn: “… Em nào có giỏi thế. Sếp Diệp nhắc nhở nên em mới để ý thấy có điểm bất thường.”
Cậu chàng kể lại vụ nhà cung ứng cố tình nâng giá: “Em còn thắc mắc sao bọn họ biết đây là đơn gấp, lại kẹt đúng lúc quan trọng mà đòi tăng giá. Hóa ra là do quản lý Dương, gã họ Dương ấy làm nội gián tuồn thông tin cho bên kia.” Bảo sao lúc chọn nhà cung ứng thì ép cậu chàng như điên, còn liên tục ám chỉ đây là món hời. Giờ nghĩ lại mới thấy toàn là cố ý cả: “Cũng tại em tự cho mình thông minh, bị gã xúi giục còn tưởng gặp may, hoàn thành vụ đó sẽ được khen thưởng cơ.”
Mà Dương Vũ lá gan cũng lớn thật, không chỉ thao túng đơn gấp mà còn ngầm qua lại với một nhà cung ứng phím bấm, vừa ăn hoa hồng vừa lén lút ngoại tình với một nữ nhân viên bán hàng bên đó.
“Hắn đúng là tham, nhân cách thì âm vô cực.” Tằng Khả Lâm nghĩ đến Diệp Ấn Dương, bề ngoài không hề phô trương nhưng việc cần làm, điều cần tra, anh chẳng bỏ sót cái nào.
Chương Như nghe xong lại hỏi: “Thế 3Y có được coi là lập công không?”
“3Y là ai?” Tằng Khả Lâm ngơ ra, một lúc sau mới nhận ra đó là viết tắt tên Diệp Ấn Dương: “Phòng Thu mua vốn là bộ phận anh ấy phụ trách, chỉnh đốn kỷ luật là việc phải làm thôi.” Có điều lần này lấy Dương Vũ ra làm gương, cả thủ đoạn lẫn sự quyết đoán đều gọn gàng dứt khoát khiến trên dưới trong công ty ai nấy đều nể phục.
“Ồ.” Chương Như ậm ừ một tiếng. Cô còn tưởng anh đang trừ hại cho dân, ai ngờ hóa ra cũng chỉ là lập uy cho mình.
“Cậu với sếp Diệp có thù riêng hay gì?” Tằng Khả Lâm lấy làm lạ trước cách gọi kỳ quặc kia của cô.
Chương Như lắc đầu: “Không có.”
“Thật không đấy?” Tằng Khả Lâm liếc cô, nửa cười nửa không, hiển nhiên là chẳng tin.
Chương Như nuốt miếng bụng cá trong miệng xuống, liền lái sang chuyện khác, nhìn bụng của Tằng Khả Lâm hỏi: “Bao giờ cậu sinh thế?”
“Còn hơn một tháng nữa.” Tằng Khả Lâm vẫn chưa tìm được người phù hợp để bàn giao công việc, cũng hơi đau đầu chuyện này, nghĩ một lúc rồi hỏi Chương Như: “Chị dâu cậu đang ở trung tâm ở cữ sau sinh à?”
“Ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé.” Chương Như nói: “Nơi đó khá tốt, không cần tự tay chăm con, mỗi ngày chỉ cần cho bú thôi, ngoài ra còn có yoga, chăm sóc sắc đẹp, vẽ vời gì đó, y như đi nghỉ dưỡng.”
“Chắc chắn đắt lắm.” Tằng Khả Lâm nghĩ ngay đến chi phí. Chương Như hất mái tóc mái qua bên: “Để tớ về hỏi, chắc cũng không đắt lắm đâu.” Hơn nữa phụ nữ sinh con chịu khổ sở như vậy, chẳng phải nên được hưởng thụ hay sao?
Ăn xong về công ty, trên đường thấy mấy quản lý đang đứng trò chuyện, trong đó chướng mắt nhất là tên Vương Đông Ni mặc bộ đồ trắng tinh từ trên xuống dưới, chắc nghĩ mình là công tử bảnh bao hay gì, thực tế ngoài dầu mỡ ra thì chẳng còn gì khác.
“Chương Như.” Vương Đông Ni cũng thấy cô: “Nghe nói cô nghỉ việc rồi à? Đang làm tốt thế mà tự nhiên bỏ, tiếc quá.”
Chương Như vừa định đáp thì Tằng Khả Lâm sợ cô nổi xung, kéo tay cô lại: “Đi, đi mua ít trái cây với tớ.”
Hai người lướt qua, Vương Đông Ni quay đầu lại cười hí hửng: “Lần này sếp Diệp làm được việc tốt rồi đấy, vừa bắt được kẻ gian cho công ty lại vừa giúp đồng nghiệp nữ xả giận. Nếu tôi là người trong cuộc chắc phải nhớ ơn anh cả đời mất.” Ngẫm một lúc rồi lại hỏi: “Bằng chứng đầy đủ thế kia, chắc Dương Vũ phải ngồi tù một thời gian nhỉ?”
“Tùy theo số tiền mà định tội.”
“Vậy thì ít nhất cũng phải ngồi vài năm.” Vương Đông Ni lại hóng hớt: “Nghe nói người phụ nữ có quan hệ với Dương Vũ đã có chồng rồi à?”
“Chuyện này tôi không rõ.” Diệp Ấn Dương không muốn đi sâu vào chủ đề này, trả lời xong khiến Vương Đông Ni hơi ngượng, cười gượng gạo tiếp chuyện: “Tôi cũng chỉ tiện hỏi một câu thôi.” Nói rồi đổi sang chuyện khác, trong lòng thì không buồn để bụng.
Phòng Thu mua ai mà chẳng ăn chia hoa hồng? Buồn cười thật. Lần này chẳng qua là “thằng trộm lớn bắt thằng trộm nhỏ”, khác nhau mỗi cái cấp bậc thôi.
***
Chuyện Dương Vũ bị bắt giam lan truyền trong công ty rất lâu, vì từng là người yêu cũ nên Văn Hòa cũng bị chú ý không ít.
Chương Như hỏi có ai gây sự với cô ấy không, Văn Hòa lắc đầu: “Không ạ.” Thực ra những ánh mắt khác thường thì chắc chắn là có, nhưng chưa chắc đã mang ác ý, đa phần chỉ là tò mò.
Chương Như thở dài như bà cụ non: “Sau này chị không ở đây nữa, em phải mạnh mẽ lên, đừng để ai bắt nạt.”
Nói y như sắp rời khỏi Trái đất vậy, Văn Hòa nhịn không được bật cười: “Được rồi, sau này em sẽ ‘ác’ hơn.” Ngày trước cô ấy từng yếu đuối, sợ hãi và hoang mang, nhưng về sau sẽ không thế nữa. Không ai có thể bảo vệ cô ấy cả đời, mà cô ấy cũng không thể mãi trốn sau lưng người khác, cô phải trưởng thành.
Chương Như hài lòng, lại quay về tiếp tục chuẩn bị cho sự kiện kỷ niệm thành lập công ty. Đây là hoạt động lớn, nhiều phòng ban cùng tham gia. Chương Như vốn quen thuộc các món ăn vì nhà mở nhà hàng, nên chuyện ăn uống từ tea break đến tiệc sau hội nghị đều giao cho cô phụ trách.
Cứ bận rộn mãi cho đến thứ Sáu, cả phòng hành chính không ai được thảnh thơi, kể cả quản lý Quách Tuệ.
Vì mẹ chồng ốm, Quách Tuệ đưa con trai Hạo Tử đến công ty. Thằng bé đang học mẫu giáo nghịch ngợm không chịu ngồi yên, bị mẹ quát to: “Còn quậy nữa thì về nhà ở một mình!”
Chương Như sợ mẹ con họ trở mặt, bèn vẫy tay gọi: “Đi nào, chị dẫn em đi mua đồ ăn.”
Hạo Tử lon ton theo cô xuống lầu mua một đống đồ. Trẻ con nên phát âm vẫn còn ngọng, gọi “chị Chương Như” thành “chị Gián”, rồi chỉ vào đồng hồ trên tay cô: “Cái này em cũng có.” Nói xong khoe chiếc đồng hồ điện thoại trẻ con của mình: “Cái này còn chụp ảnh được đấy!”
(*) Chương Như 章茹 (Zhāng Rú) và Con gián 蟑螂 (Zhāngláng) đọc hơi na ná nên hay bị trêu, bà Như cũng lấy nickname của mình là Gián luôn
Chương Như ngồi xổm xuống chụp cùng cậu bé một tấm. Thằng nhóc này nghịch thật, vừa đứng dậy liền kéo vạt váy lụa trắng của cô lê dài cả nửa mét, nhìn từ phía sau y như cờ gọi hồn.
Chương Như thấy váy bị kéo căng sát mông, cảm giác đến cả hoa văn q**n l*t cũng sắp lộ ra, bèn khẽ quát: “Nhóc hư kia, buông tay mau!”
Cô gắng sức giành lại, vừa kéo vạt váy vừa kéo thằng bé thì Diệp Ấn Dương đi ngang qua phía sau, hướng về bãi đỗ xe. Rất nhanh sau đó Lâm Thông cũng chạy đến, chào Chương Như một tiếng.
“Cậu đi đâu vậy? Trốn làm à?” Chương Như hỏi.
“Đi đến kho một chuyến.” Lâm Thông tiện tay lấy hai chai nước từ tay cô rồi chạy theo Diệp Ấn Dương. Trời hôm nay nóng, Lâm Thông như cây kem tan chảy, vừa đi vừa lau mồ hôi nhễ nhại, trong khi Diệp Ấn Dương vẫn khô ráo, áo sơ mi sau lưng không hề ướt chút nào, bước đi vẫn đều như cũ.
Chương Như ngồi xổm nhìn một lúc, hoài nghi anh là AI, càng nghi ngờ anh đi tiểu xong chắc cũng chẳng thèm vẩy một cái.
Mua đồ ăn xong trở về tầng 3, Quách Tuệ nói với Chương Như: “Nãy quản lý Tạ tìm chị, hỏi em có hứng thú chuyển sang phòng Tài vụ không.”
“Phòng Tài vụ á?”
“Ừ, nghe nói em từng làm kế toán, bên tổ chi phí đang thiếu một người, có người hướng dẫn.”
“Thôi… chắc không đâu ạ.” Trước đây đúng là cô từng làm sổ sách ở nhà hàng, nhưng cũng từ đó mà quyết tâm cả đời không dính vào tài chính nữa.
Tuy nhiên người ta chủ động tìm cũng là một sự công nhận. Chương Như gửi ít trà chiều sang phòng Tài vụ, vừa cười vừa trò chuyện với quản lý Tạ rồi lễ phép từ chối.
Không phải nói chơi, Chương Như cảm thấy nếu mình vào phòng Tài vụ, chắc ngày nào cũng lên cơn điên một trận, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự yên ổn của phòng ban.
Hôm sau là cuối tuần, Chương Như đem xe đi bảo dưỡng rồi gọi xe về quê ăn cơm.
Kết quả thi đại học đã có, trong làng phát học bổng cho những em thi đỗ đại học và cao học, cô đến để phụ giúp.
Vừa xuống xe, Chương Như trông thấy một bà lão tóc bạc chống gậy từ ngõ đi ra, không biết định đi đâu.
“Nguy rồi!” Cô vội chạy tới gọi: “Bà ơi, bà đi đâu đấy ạ?”
“Bà về nhà.”
“À à, để cháu dẫn bà về.” Chương Như giả vờ dẫn đường, nhưng lại đưa bà đi ngược hướng, vòng vèo một hồi mới gặp được gia đình đang đi tìm.
Người nhà của bà chính là cậu nhóc da đen hay trông cửa hàng tạp hoá, cháu trai của bà. Chương Như vừa gặp liền mắng xối xả: “Cậu trông coi kiểu gì vậy? Bà nội đi lạc thì phải làm sao? Cậu có chết mấy lần cũng vô ích!”
Da Đen cúi đầu nghe mắng, cánh tay đầy cơ bắp nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn trái ngược hẳn. Chương Như không rảnh đôi co với cậu ta nữa, đưa bà về rồi vội tới chỗ ông trẻ để kiểm danh sách và phát phong bì, xấp tiền dày như giấy.
(*) Nguyên văn là Tam Thúc Công (三叔公) là cách gọi trong gia tộc người Hoa, đặc biệt phổ biến ở Quảng Đông, Triều Châu, Phúc Kiến, Hải Nam… Nghĩa là em trai thứ 3 của ông nội (Chú ba của bố).
Năm nào ông trẻ cô cũng nói rằng: “Chương Như à, giá mà cháu được như anh trai cháu thì tốt, thi được điểm cao cho làng mình nở mày nở mặt.”
Chương Như biết thân biết phận: “Cháu phế thế này không so được đâu. Người ta là học sinh giỏi điểm cao, cháu chỉ là cô công nhân bình thường thôi.” Một số thứ phải dựa vào thiên phú, dù có đổi não cô cũng chẳng thi được số điểm như anh trai.
Lễ vinh danh nhanh chóng bắt đầu. Ông trẻ của cô phát biểu hùng hồn, phát học bổng xong lại mở tiệc tại từ đường, nhiều người già trẻ nhỏ trong làng đều tới, kể cả Da Đen.
Da Đen chưa có việc làm, còn trẻ còn khỏe nên không chịu ở yên trông cửa hàng tạp hóa. Ông trẻ hỏi Chương Như: “Công ty các cháu có vị trí nào phù hợp không, giới thiệu cho nó đi?”
“Ông trẻ bảo anh trai cháu sắp xếp đi, nhà hàng thiếu người, đầy chỗ.”
Ông trẻ lắc đầu: “Nó chê nhà hàng ồn ào.”
Chương Như nhìn Da Đen, trong bụng nghĩ “nhà hàng còn chẳng chê cậu đen đâu đấy”, rồi nói: “Để chị hỏi thử nhé. Gửi chị một bản sơ yếu lý lịch đi.”
Da Đen gật đầu: “Vâng.”
Chương Như bận tối mắt tối mũi, ăn xong lại phải chạy đi dự tiệc tiếp, hôm nay sinh nhật Đỗ Tuấn, bọn họ đã đặt chỗ ở bar.
Khu ghế tròn khá rộng, người cũng đông, trên sân khấu có người đang solo. Chương Như với Giai Giai chen lên trước nhảy một lúc, cô liếc thấy Diệp Ấn Dương cũng tới, đang ngồi trên ghế trò chuyện với Đỗ Tuấn.
Chương Như quay đầu kể với Giai Giai chuyện của nam rapper hôm nọ khiến Giai Giai giật mình: “Thằng cha này cuồng bạo lực à?”
“Chắc chắn không phải người tốt, bình thường ai lại nói vậy chứ?”
“Thôi kệ đồ ngốc ấy, mặc kệ hắn đi!”
Âm nhạc nổi lên, hai cô nàng ôm nhau lắc lư trên sàn nhảy. Trong khi đó, ở khu ghế dài, Đỗ Tuấn hỏi Diệp Ấn Dương: “Buổi xem mắt thế nào?”
“Mới gặp một lần.” Thực ra Diệp Ấn Dương chẳng có ấn tượng mấy. Đang nói thì thoáng thấy Chương Như, như thể dù cách xa như vậy vẫn có thể ngửi được hương nước hoa trên người cô. Hơn nữa cách ăn mặc của cô táo bạo, động tác lại mạnh mẽ, ở đây khó có ai không chú ý đến cô.
Chương Như thì vì sắp đi nhổ răng, định trước khi đi phải “quậy” một trận cuối cùng nên hết nhảy rồi lại uống, thần sắc càng thêm quyến rũ, càng lúc càng có vẻ say.
Giai Giai cũng uống không ít, cắt bánh xong thì chếnh choáng ngồi một bên nghe bọn Đỗ Tuấn nói chuyện khởi nghiệp, nào là quá trình xây dựng đoàn đội công ty từ 0 đến 1 gì gì đó.
Cô nàng chỉ nghe được mỗi câu “từ 0 đến 1”, liền nấc một cái: “Đàn ông các anh giỏi thật nha, vừa làm 0 mà vừa làm 1 được luôn.”
(*) Dành cho bà nào chưa get được miếng này: 0 là thụ (bot) còn 1 là công (top) =))))
Đỗ Tuấn bị chọc cười, đôi mắt híp lại, ôm cô nàng hôn một cái: “Em uống bao nhiêu rồi? Giỏi thật.”
“Em đây còn đỡ, Chương Như uống nhiều hơn em.” Giai Giai líu cả lưỡi, kéo tay Đỗ Tuấn sờ vào trong túi xách của mình. Anh chàng mò được mấy hộp bao cao su, lập tức biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra, vỗ đầu cô: “Đừng uống nữa kẻo về lại nôn.”
“Em nôn có anh lo cho em rồi mà.” Giai Giai dính chặt lấy Đỗ Tuấn, trao cho anh chàng một nụ hôn sâu, ngọt ngào đến nỗi Chương Như nhìn mà chỉ muốn nôn ngay lập tức.
Cô vội chạy đi toilet, quay lại liền bị một gã lạ mặt bắt chuyện: “Người đẹp, cho xin WeChat nhé?”
Nhìn kỹ thì thấy đây là một gã mũi tẹt mắt hí, Chương Như chẳng có hứng thú: “Vừa ở cữ xong, không tiện.”
“Không sao, chỉ làm bạn bè bình thường thôi, sau này cùng nhau uống rượu.” Gã vẫn bám riết, mắt hết liếc mông lại liếc chân cô. Chương Như bực mình: “Anh có mang điện thoại không?”
“Có có.”
“Còn pin chứ? Chụp hình được không?”
“Được được.” Tưởng đâu có cơ hội, gã vội vàng mở máy. Nào ngờ Chương Như nói thêm: “Thế sao anh không chụp lại cái mặt xấu xí của mình đi?” Nói rồi quay lưng bỏ đi chỉ để lại mùi hương phảng phất, trở lại ghế ngồi, đúng lúc mọi người chuẩn bị tan.
Hôm nay uống lẫn lộn quá, đầu óc có hơi mơ hồ. Chương Như nghe thấy tiếng “ting” mà cửa thang máy mãi không mở, cứ đứng ngây ra nhìn, bị Giai Giai kéo đi: “Đồ ngốc, mở bên này nè!”
Thang máy hai đầu cùng mở, sao lại có thiết kế ngốc nghếch vậy chứ?
Ra ngoài, Đỗ Tuấn ôm mỗi Giai Giai ngà ngà say đã đủ vất vả, bèn quay sang hỏi Chương Như: “A Như ở đâu thế?”
“Khu Thiên Hà.”
Xa quá, gọi xe thì lo không được an toàn. Đỗ Tuấn một tay giữ bạn gái đang lảo đảo, bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Ấn Dương: “Cậu cũng ở khu Thiên Hà phải không?”
Editor có lời muốn nói:
Cám ơn các chị em đã còm ủng hộ bên dưới chương 8 trước ạ, qua không kịp KPI nhưng sáng mở mắt ra em thấy đủ rồi nên đăng luôn nè hihi :> Cả nhà thông cảm em ở nước ngoài khác múi giờ nên 22h tối VN thì bên em là giờ đi ngủ rồi không chờ lâu hơn được hic