“Anh ghét tôi lắm sao?”
Chương Như cũng không hiểu sao mình lại leo lên xe của Diệp Ấn Dương, đến khi cô nhận ra thì xe đã chạy được một quãng.
Diệp Ấn Dương im lặng suốt dọc đường, Chương Như ngồi phía sau dần tỉnh rượu, nghĩ bụng đi chùa mà không đi thì phí, thế là một tay vịn vào lưng ghế: “Hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện của Dương Vũ có ảnh hưởng gì đến Văn Hòa không?”
“Về cơ bản là không.” Trả lời xong, anh lại im lặng.
Chương Như trong lòng không yên, lại bắt đầu cảnh giác sợ anh vứt mình giữa đường, bèn lấy điện thoại định gọi xe, nhưng vừa cúi đầu đã thấy buồn nôn dữ dội. Cô dùng sức vỗ ghế trước, đợi xe dừng hẳn liền mở cửa phóng ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Giữa đường vắng lúc nửa đêm, Chương Như tóc tai xõa xượi trông chẳng khác gì ma nữ vùng Vịnh. Cô nhịn ăn cả buổi nên chẳng nôn ra gì mà chỉ toàn mật xanh mật vàng. Cô ngồi xổm ở đó, hai mắt hoa lên tưởng chừng sắp ngã nhào, may mà có người đỡ lấy rồi đưa cho cô chai nước: “Uống đi.”
Chương Như tiếp lấy súc miệng: “Chóng mặt quá…” Mắt tối sầm, cô đưa tay ra vịn vào thứ gì đó để lấy điểm tựa.
Giày Diệp Ấn Dương bị cô tì trúng, anh liếc nhìn đỉnh đầu cô, đúng lúc Đỗ Tuấn gọi điện tới: “Đến nơi chưa?”
“Vẫn đang trên đường.”
“Nôn rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy phiền cậu… chăm sóc cô ấy chút nhé…” Giọng Đỗ Tuấn đứt quãng, hình như đang bị quấy rầy, lát sau điện thoại đổi chủ, trong ống nghe vang lên câu tiếng Quảng Đông say khướt: “Nhỏ khùng kia!”
Diệp Ấn Dương đưa điện thoại cho Chương Như: “Điện thoại của cô.”
Chương Như vin vào đó đứng dậy, tay lần từ đầu gối vuốt lên, bị Diệp Ấn Dương ngăn lại rồi kéo phắt cô đứng thẳng.
Chương Như đứng không vững, suýt chạm trúng kính anh: “Xin lỗi…” Say thì say nhưng Chương Như vẫn giữ được phẩm chất, cô lễ phép xin lỗi rồi nhận lấy điện thoại: “Alo?”
“Nhỏ khùng! Mày lấy nhầm túi của tao rồi!” Giai Giai ở đầu dây bên kia gào lên: “Bao cao su tao mới mua đó!”
“Bao gì cơ?” Chương Như bị cô nàng hét điếc cả tai: “Tao không lấy của mày!”
“Quần què mày xem kỹ đi, túi tao mới mua đấy!” Giai Giai bên kia tức nhảy dựng: “Đừng có động vào bao cao su của tao, muốn dùng thì tự đi mà mua!”
Đúng là đồ điên, ai thèm dùng bao cao su của bây chứ. Chương Như nghi ngờ cô nàng lúc nào cũng chỉ biết dùng mông để nghĩ: “Mày đừng bao giờ mua túi cùng kiểu với tao nữa!” Vừa nói vừa cầm lấy điện thoại của Diệp Ấn Dương lảo đảo đi về phía xe, miệng không ngừng chửi nhau với Giai Giai bằng tiếng Quảng, ồn ào đến nỗi bên ngoài ống nghe cũng nghe thấy hết.
Diệp Ấn Dương đi theo phía sau, đã hiểu tại sao Đỗ Tuấn không chở cô về rồi. Một người say đã đủ khó đỡ, thêm người nữa khéo lại tranh nhau giành tay lái.
Cãi nhau xong chuẩn bị lên xe, thấy cô mãi không tìm thấy tay nắm, Diệp Ấn Dương liền mở cửa xe giúp. Chương Như vừa bò lên xe đã lục mở túi ra, quả nhiên thấy mấy hộp bao cao su đủ các màu, cô ngồi ghế sau lẩm bẩm mua gì mà mua lắm.
Sân vận động Thiên Thể vừa kết thúc một buổi diễn, xe tư nhân và xe taxi xung quanh ùn tắc không sao di chuyển được. Chương Như buồn ngủ ngủ thiếp đi ở phía sau, lúc tỉnh dậy thì vừa đến dưới chân nhà.
Cô với tay mò mẫm, cửa xe mở ra, Diệp Ấn Dương đứng đó: “Cẩn thận quên đồ.”
“Ò…” Chương Như túm lấy túi bước xuống đứng trước mặt anh, nghĩ thầm đàn ông phương Bắc cao thật, hoặc có lẽ do mình say quá nên đột nhiên thấy gã này trông cũng ổn đấy chứ.
Nhưng lúc này cô uể oải vô lực, toàn thân toát ra khí chất của kẻ thận hư, đi giày cao gót suýt nữa thì vẹo cả cổ chân, may mà Diệp Ấn Dương đưa khuỷu tay cho cô vịn. Nhưng chỉ vài giây, khi cô đã đứng vững thì anh lập tức rút tay lại.
Chương Như nhìn anh chằm chằm một lúc, chậm rãi hỏi: “Anh ghét tôi lắm sao?”
Mắt người say long lanh sáng ngời, Diệp Ấn Dương đang định nói không đến mức đó thì nghe thấy cô hắng giọng nói trước: “Trùng hợp thật, tôi cũng không ưa anh chút nào!”
Ánh mắt Chương Như lóe lên hai tia sáng, giọng điệu vừa thô vừa trầm, buông lời hung hăng xong là chạy té khói. Cô chạy về nhà mở cửa cái “rầm”, chú mèo tên Cá giật mình kêu “méo” một cái, bị cô dọa cho đi bằng hai chân luôn.
Chương Như nằm vật ra giường, đầu óc trống rỗng vì say rượu.
Khoảng mười phút sau điện thoại reo, vành tai cô động đậy: “Alo?”
“Về đến nhà chưa?”
“Rồi.”
“Ừ.”
Ngắt máy, Chương Như nhất thời rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Anh… gọi điện tới xác nhận xem cô đã về đến nhà an toàn chưa sao?
Kỳ lạ thật, tính công kích trong người như chạm phải bức tường khí rồi bị bật ngược trở lại. Chương Như hồn vía hơi tán loạn, cô ngoảnh đầu nhìn thấy nhóc Cá đang vẩy mông trong phòng, mơ hồ nghĩ đến một chuyện: Thằng nhóc này nên đi thiến rồi, thật đấy.
Nhóc Cá nhìn cô, có lẽ đoán được cô không có ý tốt nên nhảy lên cắn móng chân cô một cái, bị Chương Như lấy gối đập xuống, liên tục như thế không có hồi kết.
Trên lầu đèn sáng trưng, người và mèo đánh nhau kịch liệt. Bên dưới lầu chiếc xe Volvo quay đầu, Diệp Ấn Dương lái xe về hướng nhà mình.
Qua sân vận động Thiên Thể, dòng xe và người đã thưa bớt, nhưng cách trạm tàu điện ngầm không xa có hai chiếc xe đâm vào nhau. Một chiếc hình như say rượu lái xe, vừa xuống xe đã chỉ tay mắng chửi đối phương.
Xe qua đường đều thò đầu ra ngoài xem, Diệp Ấn Dương cũng mở cửa sổ thông gió. Khi đi ngang qua, anh chạm mắt với nữ tài xế chiếc xe còn lại kia.
Hà Oánh do dự một lúc rồi gọi tên anh.
Diệp Ấn Dương đỗ xe sang một bên, sau đó mở cửa bước xuống: “Người có sao không?”
“Không sao, tôi… không có chuyện gì.” Hà Oánh cả người toát mồ hôi lạnh. Cô vừa đi bàn công việc từ Thâm Quyến về, trên đường buồn ngủ nên ngáp liên tục, đối phương say rượu lái xe còn cô thì buồn ngủ lái xe. Lúc này mắt cô cay xè, đầu óc trống rỗng.
Diệp Ấn Dương nhận ra người cô đang cứng đờ, bèn hỏi han chuyện bảo hiểm xe: “Cô lên xe tôi đợi trước đi.” Sau đó gọi điện cho cảnh sát giao thông rồi đi đến thương lượng với đối phương.
Hà Oánh cầm điện thoại như cầm cục gạch đi đến chỗ xe Diệp Ấn Dương, thấy áo khoác anh để ở ghế phụ bèn chuyển sang ngồi ở ghế sau.
Vừa mở cửa liền ngửi thấy hương nước hoa nữ tính trong xe, cô sửng sốt từ từ ngồi vào, nhưng lại sờ thấy một hộp bao cao su vuông vức.
***
Chủ nhật, Chương Như ở nhà ngủ gần như cả ngày.
Sáng sớm Văn Hòa về, tối hôm trước cô ấy đi cắm trại với bạn học cùng lớp lái xe, vừa vặn nghe người đó nói có nhà cho thuê, định nhân cuối tuần rảnh rỗi chuyển đi.
Chương Như không còn tí sức lực nào, chỉ giúp cô ấy làm giấy thông hành chỗ ban quản lý rồi lại quay về ngủ bù. Hôm sau đi làm người mới tỉnh táo hơn chút.
Sự kiện kỷ niệm thành lập công ty vô cùng bận rộn, Chương Như không ít lần phải chạy đến khách sạn, cảm giác làn da cũng đen đi một tông. Trong lúc đó cô còn tranh thủ nhổ răng, nhổ xong mặt sưng phù, phải đeo khẩu trang đi làm.
Cái nắng hè ở Quảng Châu thật sự biết cắn người, cô chạy từ bãi đỗ xe vào công ty, Tằng Khả Lâm đứng sau cửa tự động thấy vậy thì hỏi: “Sao không che ô?”
“Ô hỏng rồi, cái mới chưa ship đến.” Chương Như bỏ khẩu trang ra quạt như điên: “Cậu xuống đây làm gì?”
“Dẫn người lên phỏng vấn.” Tằng Khả Lâm vung vung tập hồ sơ trên tay.
“Ồ, trúng tuyển không?”
“E là không được.”
“Yêu cầu cao quá à?”
“Một phần.” Tằng Khả Lâm nói: “Chủ yếu là tuyển từ bên ngoài, sợ quá trình hòa hợp sẽ chậm.” Nói rồi lại thở dài: “Cậu biết đấy, vị trí của bọn tớ cái gì cũng phải quản, nếu tuyển một nhân viên mới không hiểu rõ về công ty e là sẽ không hợp với sếp Diệp.”
“À ừ.” Chương Như thân với Tằng Khả Lâm, thường nghe cô ấy kể chuyện công việc nên đại khái cũng biết HRBP là làm gì.
Hiểu đơn giản là trong bộ phận thu mua nếu thiếu người thì tuyển, nhân viên mâu thuẫn thì phải đứng ra hoà giải, nhân viên làm sai cũng phải quan tâm… Tóm lại chẳng khác nào nhân sự chuyên trách của bộ phận này, dĩ nhiên cô cũng thường nghe Tằng Khả Lâm tự giễu cợt mình là bà mẹ kế chuyện gì cũng phải nhúng tay vào.
Đã sắm vai mẹ kế thì tốt nhất nên quen thuộc với chính công ty, nếu không thì khi làm việc với Diệp Ấn Dương cũng là người mới, hai người nhìn nhau lại chẳng biết nên làm gì.
Bọn họ cùng nhau trở về, Chương Như tò mò nhìn bụng bầu của Tằng Khả Lâm: “Thế sao bọn cậu không tìm trong công ty?”
“Tìm rồi, nhưng người ta đi rồi.” Trước đó trong nội bộ tìm được một người, nhưng người đó chưa chuyển chức đã nhảy việc nên bây giờ phải tìm lại.
Chuyện công việc càng nói càng đau đầu, Chương Như vừa về văn phòng là điên cuồng bôi lại kem chống nắng, đến giờ làm trà chiều ba lần một tuần, sau đó đem hoa quả thừa cho nhân viên vệ sinh trực ban: “Hôm nay có cherry đó dì.”
“Thế sao, cảm ơn A Như nhé.” Dì lao công nhận lấy hoa quả, nhân tiện nói với Chương Như chuyện máy hút bụi trên lầu hỏng. Chương Như chạy lên với dì, từ xa đã thấy Diệp Ấn Dương đứng cạnh cây xanh nói chuyện với người khác.
Nhìn thấy anh, hơi thở Chương Như trở nên nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng trấn định lại.
Chương Như đã suy nghĩ kỹ rồi, cô cảm thấy Diệp Ấn Dương chắc hẳn cũng muốn giảng hòa với mình, không thì sao tối hôm đó lại đồng ý cho cô đi nhờ lại còn ân cần quan tâm xem cô có về nhà an toàn hay không chứ?
Nghĩ lại cũng phải, kỳ thực bọn họ cũng chẳng có mâu thuẫn gì to tát, với lại chuyện này Chương Như cũng có chút kinh nghiệm, hồi đi học đánh nhau với người ta cũng vậy, nam sinh kia cuối cùng cũng mềm mỏng, chủ động mua sữa cho cô còn cho cô chép bài, sau đó bọn họ giảng hòa.
Vì vậy Chương Như chuẩn bị sẵn tinh thần, trước khi Diệp Ấn Dương đến đã hơi hé miệng, một câu “sếp Diệp” vô cùng thân thiện đã nén dưới đầu lưỡi, vậy mà Diệp Ấn Dương đi ngang qua bên cạnh mà mắt cũng chẳng thèm liếc một cái.
Nụ cười của Chương Như treo sau khẩu trang, mất một lúc vẫn không thể hiểu nổi, chẳng lẽ bị mù không nhìn thấy cô?
Ôm tâm trạng hoang mang trôi qua tuần đó, sự kiện thành lập công ty nhanh chóng diễn ra, năm nay quy mô lớn, còn mời cả khách mời bên ngoài, trong ngoài hội trường vô cùng nhộn nhịp.
Chương Như thuộc nhóm cơ động, trước giờ khai mạc thì đứng cạnh thảm đỏ hỗ trợ đưa bút, sếp Tào bên nhân sự thấy cô không đeo khẩu trang nữa bèn hỏi: “A Như tháo chỉ rồi à?”
Chương Như lắc đầu: “Xong việc hôm nay mới đi tháo ạ.”
“Sau này thiếu mất một cái răng, có khi nào tính tình cũng ổn định hơn chút không?” Tào Ngật Sơn nửa đùa nửa thật, ký tên xong thì trả bút lại cho cô. Tương tự, Diệp Ấn Dương cũng đóng nắp bút rồi đặt bút trở lại khay trên tay cô.
Chương Như ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng dấy lên những gợn sóng vi diệu.
Chương Như đã đếm rồi, từ hôm đó đến nay tổng cộng cô đã gặp người này ba lần, một lần ở bãi đỗ xe, một lần ở tiệm cà phê dưới lầu, lần cuối là khi đưa áo công ty cho anh.
Thật ra cô đã nghĩ thông, nếu như anh chủ động bắt chuyện với cô, chắc chắn cô sẽ bỏ qua, ân oán gì đó xóa bỏ hết, nhưng Diệp Ấn Dương lần nào cũng chỉ lướt qua khiến Chương Như chợt nhận ra có lẽ người ta cũng không có ý muốn làm hoà với mình.
Chương Như hơi phiền não, bởi vì loại người như Diệp Ấn Dương quả thực cô chưa bao giờ gặp.
Không lâu sau hoạt động bắt đầu khai mạc, tiết mục phát biểu của các sếp khá là nhàm chán, cuối cùng các sếp cùng lên ấn dấu tay, màn hình lớn lóe sáng, hiệu ứng animation hào nhoáng cho thấy E-Health đã bước vào thập kỷ tiếp theo.
Sau khi xuống, các sếp đi đi lại lại trong hội trường, Vương Đông Ni như tên thái giám đi theo sau đít ông chủ, mặt mũi nịnh nọt thật xứng danh kẻ nịnh hót.
Bánh gato xếp cao như tháp Lôi Phong, Chương Như cài bộ đàm đứng cạnh nom như linh vật. Cô nhìn Vương Đông Ni rồi nhìn Diệp Ấn Dương cách đó không xa, cảm thấy giữa người với người phải so sánh mới thấy khác biệt, bình thường nhìn Diệp Ấn Dương chỉ cảm thấy đây là một người ưa sĩ diện, nhưng khi so sánh với Vương Đông Ni, hình như toàn bộ con người anh trở nên thanh cao thoát tục hơn hẳn.
Chương Như cũng nghĩ thông rồi, tối hôm đó Diệp Ấn Dương làm những hành động ấy đơn giản là vì tốt bụng và phong độ, tại cô tự làm mình khổ, còn tưởng chiến tranh thế giới sắp chấm dứt rồi chứ, thật là chán chết.
Da đầu có hơi ngứa, Chương Như gãi rụng mất hai sợi tóc: “Thôi chết, sắp hói rồi.” Cô lẩm bẩm, Mạnh Trân Trân xích lại xem đồng hồ cô: “Đồng hồ đẹp thế.”
“Đẹp không, mẫu cổ điển đấy, tuổi còn già hơn cả tôi.”
“Mua ở tiệm đồ cũ à?”
“Không, mua tại cửa hàng.” Chương Như lắc lắc đồng hồ: “Cô thích thì đi xem thử xem, hình như cái này không cần phối hàng đâu.”
“Tôi không mua đâu, đắt cắt cổ.”
“Đắt gì cơ?” Vương Đông Ni như con rùa từ đằng sau chui ra, mắt dán vào đồng hồ trên tay Chương Như: “Ồ, cái này chạy bằng pin chứ gì? Được cái đẹp mã nhưng không bền, nhanh hỏng lắm.”
Đàn ông thích tỏ ra hiểu biết, Vương Đông Ni vừa đi theo ông chủ một vòng, hình như cảm thấy mình cũng nhiễm chút long khí, bắt đầu giảng giải về nguyên lý đồng hồ pin và đồng hồ cơ, còn hỏi Chương Như: “Bạn trai tặng à? A Như xinh thế này lại ăn chơi, chắc không thiếu bạn trai đâu nhỉ?”
Chương Như không thèm để ý gã, đột nhiên cúi xuống.
Mạnh Trân Trân hỏi cô: “Cô làm gì thế?”
“Lau giày đó.” Chương Như vất vả thở dài: “Tiếc là tay ngắn quá với không tới.” Nói xong liếc Vương Đông Ni: “Sếp Vương cao lớn tay dài, chắc hẳn ngày thường cũng hay lau giày lắm nhỉ? Tay dài chỉ cần giơ ra cái là lau được.”
(*) Bà nhỏ này đang khịa ông kia tay dài chuyện gì cũng xen vào đó =)))
“Ha ha ha ha!” Mạnh Trân Trân cũng là kiểu người không biết sợ là gì, cô nàng lập tức cười to, đến nỗi mặt Vương Đông Ni hết xanh lại trắng.
Tào Ngật Sơn liếc về phía này, bật cười lắc đầu: “Con bé này dễ kích động.” Ông nói sáu chữ đó, Diệp Ấn Dương bên cạnh cũng cảm thấy có lý. Chương Như cứ như con gà chọi vậy, ngày nào cũng đội chiếc mào đỏ hung hăng xông xáo gây sự khắp nơi.
Không lâu sau hội trường chuyển sang nhà hàng, Chương Như bận đưa rượu đưa món, lúc rảnh tay cũng chạy về bàn hậu cần ăn chút gì đó. Mạnh Trân Trân chỉ vào cốc cô: “Lát nữa chủ tịch Trần sẽ đến, cô chuẩn bị trước đi.”
“Ok.” Chủ tịch Trần chính là ông chủ của công ty, người Hồng Kông, tính cách khá thân thiện, mỗi lần có sự kiện đều đặc biệt ghé qua bàn hậu cần một lượt.
Chương Như đi lấy chút nước lọc, vừa đổ đầy đã thấy Vương Đông Ni đi tới. Gã ta trước tiên giả vờ kính rượu cả bàn, sau đó nhìn Chương Như miệng cười như không cười: “Sao A Như lại uống nước lọc?”
“Tôi vừa nhổ răng, chưa tháo chỉ.”
“Đâu phải hôm nay mới nhổ, cần gì phải chú ý nhiều thế.” Vương Đông Ni cười nhạt: “Không uống với tôi thì cũng thôi, chứ kính chủ tịch Trần mà uống nước lọc thì không nể mặt quá rồi, không sợ truyền ra người ta lại bảo Hành chính các cô không biết lễ nghĩa sao?” Nói xong tay xoay một cái, trực tiếp đổi cốc nước lọc của cô thành chén rượu trắng.
Thời điểm vừa khéo, boss lớn được bao vây đi tới phía này, mọi người trên bàn đều chuẩn bị nâng ly. Chương Như lạnh mặt, cầm chén đi về phía Vương Đông Ni.
Chỉ vài bước thôi, cô vừa giơ tay, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh vươn tới giành lấy chén rượu của cô: “Quản lý Quách tìm cô.” Sau khi giành lấy chén rượu, Diệp Ấn Dương đỡ cô ra phía sau, sau đó cùng cả bàn nâng ly uống cạn.
Chương Như ngây ngô nhìn yết hầu hơi cử động của anh, lại nghe thấy anh nhắc: “Quản lý Quách ở bên ngoài.”
“À à tôi đi ngay.” Chương Như như cục đất bị đá văng, ngoan ngoãn xoay người đi.
Ra ngoài thấy Quách Tuệ, đúng là đang tìm cô thật nhưng chuyện không gấp lắm. Chương Như xử lý xong trong vòng vài phút rồi lại quay về nhà hàng, cuối cùng tìm thấy Diệp Ấn Dương ở ngoài ban công.
“Sao anh lại đỡ rượu giúp tôi vậy?” Chương Như đến hỏi.
“Nếu tôi không uống, cô định làm sao?”
“Tôi…”
“Lại định đổ lên đầu người khác à?” Diệp Ấn Dương lau mặt: “Bất kể chuyện gì, sử dụng vũ lực đều là cách giải quyết ngu ngốc và mất thể diện nhất, có lý cuối cùng cũng biến thành vô lý, rốt cuộc người thiệt vẫn là chính cô.”
Chương Như bị anh nói thành ra mất tự tin: “Tôi đâu có…” Cô định đuổi theo Vương Đông Ni rồi uống chết tên khốn đó, bị anh nói nghe cứ như cô hoàn toàn không có não, trước mặt boss lớn cũng dám nổi điên vậy.
Gió thổi tan chút hơi rượu, Diệp Ấn Dương xoay người trở về hội trường, lúc đi ngang qua Chương Như, anh nói: “Trong công sở và xã giao, hai chữ linh hoạt là quan trọng nhất, không phải đua xem tính tình ai nóng hơn.”
Chương Như không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy anh đi về phía trong nhà hàng, đứng đó nâng ly tiếp rượu và nói chuyện với boss vô cùng thuần thục.
Tối nay các lãnh đạo đều mặc áo công ty, chỉ đơn giản là một chiếc áo phông đen có in logo. Xuyên qua chất liệu đó, hình như cô có thể nhìn thấy gân cốt sau lưng Diệp Ấn Dương.
Tâm tình chốc lên chốc lại xuống, Chương Như cảm thấy hơi váng mắt. Cô nhìn bóng lưng thon dài đó, đột nhiên kẹp chặt hai chân.
Editor có lời muốn nói:
Ngày bà Như bị vả mặt đã tới =)))))